Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 397:




Đường Nhược Tuyết theo bản năng tiến lên tìm kiếm, nhưng lại bị Triệu Hiểu Nguyệt ngăn lại, Triệu Hiểu Nguyệt cười nói: “Nhược Tuyết, có chuyện gì vậy? Cô say rồi sao?”

 

“Nếu say rồi thì không nên lái xe. Hãy đi chiếc xe đặc biệt mà tôi đã gọi cho cô.”

 

Nói xong, cô ta đỡ Đường Nhược Tuyết đi về phía trước vài bước, sức lực của cô ta rất mạnh khiến Đường Nhược Tuyết không thể chống lại.

 

Một chiếc xe Benz lặng lẽ dừng lại bên cạnh họ, cửa sổ xe buông xuống, Triệu Đông Dương đội mũ lưỡi trai ngồi ở ghế lái.

 

“Anh trai, chiêu cuối cùng, gạo nấu thành cơm”

 

Triệu Hiểu Nguyệt nói với Triệu Đông Dương: “Đêm nay nhất định phải thành công, nếu không Nhược Tuyết thật sự không thể làm chị dâu của em được”

 

“Cô ấy ghét em rồi”

 

Cô ta nhét Đường Nhược Tuyết vào ghế sau.

 

Triệu Đông Dương nhìn Đường Nhược Tuyết đang thở dốc, cười xấu xa: “Đừng lo lắng, anh sẽ chinh phục cô ta”

 

“Em đã đặt phòng rồi đấy, phòng 808 khách sạn Phù Dung.

 

Căn phòng được đặt với tên người khác. Nếu Nhược Tuyết có báo cảnh sát cũng không làm gì được”

 

Triệu Hiểu Nguyệt ném cho hắn một chiếc thẻ phòng: “Anh chơi vui vẻ nhé.”

 

Triệu Đông Dương bật cười: “Hiểu Nguyệt thật là chu đáo”

 

“Để tôi xuống xe…” Dấu vết lý trí cuối cùng của Đường Nhược Tuyết khiến cô chật vật muốn ra khỏi xe.

 

“Hiếm lắm mới có cơ hội này, sao tôi có thể để cô xuống xe được, cứ hưởng thụ đi”

 

Triệu Hiểu Nguyệt mỉm cười và đẩy Đường Nhược Tuyết lại, sau đó đóng sập cửa.

 

Triệu Đông Dương nhấn ga bỏ đi.

 

Triệu Hiểu Nguyệt nhìn anh trai đang rời đi với Đường Nhược Tuyết với một chút tự hào trên khuôn mặt xinh đẹp, sau đó cô ta lên xe rời đi…Ngay khi bóng dáng của cô ta biến mất, cô gái đeo tai thỏ chạy ra khỏi cửa, động tác mau lẹ nhanh chóng tìm kiếm và nhặt điện thoại của Đường Nhược Tuyết lên.

 

Nhìn dòng chữ Diệp Phi đang nhấp nháy trên màn hình, cô do dự một lúc mới ấn xuống: “Diệp Phi, tôi là Dương Tịnh Tiêu, anh đã từng gặp tôi, Nhược Tuyết gặp chuyện rồi…”

 

Khách sạn Phù Dung, phòng 808.

 

Đường Nhược Tuyết mềm nhũn ngã ở trên giường lớn, đầu óc choáng váng, rối rằm, không thể làm được gì.

 

Triệu Đông Dương đứng trên thảm. Hắn ta không hề gấp gáp lao lên, mà lấy ra một chiếc giá ba chân và một máy quay video độ nét cao từ trong túi du lịch.

 

Với niềm yêu thích đặc biệt với nhiếp ảnh, hắn ta liên tục điều chỉnh góc độ, cố gắng dùng ống kính bao quát chiếc giường lớn, quay được từng biểu cảm nhỏ nhất của Đường Nhược Tuyết.

 

Sau khi đặt máy quay, Triệu Đông Dương rót một cốc nước khác, bỏ một viên thuốc màu trắng vào rồi ép Đường Nhược Tuyết uống.

 

Một đêm đẹp như vậy, phải tương tác qua lại mới thú vị.

 

Không lâu sau, Đường Nhược Tuyết khịt mũi, mở mắt ra một cách khó khăn: “Triệu Đông Dương, tên khốn kiếp…” Cô tỉnh lại một chút, nhưng cả người vẫn yếu ớt.

 

“Nhược Tuyết, em tỉnh rồi à? Em thật xinh đẹp và gợi cảm”

 

Khi Triệu Đông Dương thấy cô tỉnh lại, hắn đi tới với nụ cười xấu xa: “Em có biết không, cảnh tượng em nằm trên giường này đúng là bức tranh hoàn mỹ: “Chân này, ngực này, tay này, khuôn mặt này, không có một chút khuyết điểm nào”

 

“Đừng lo lắng, sau này anh sẽ yêu thương em, sẽ không để em chịu bất cứ tổn thương nào”

 

Khóe miệng hắn phun ra khí nóng: “Đương nhiên, nếu như em phát điên, anh cũng có thể phát điên cùng em”

 

“Thằng khốn..” Nghe thấy lời nói trắng trợn như vậy, Đường Nhược Tuyết cực kỳ tức giận, cô chỉ muốn đánh trả nhưng cơ thể lại yếu ớt không thể cử động.

 

Cô nói một cách khó khăn: “Anh đối xử với tôi như thế này, không sợ nhà họ Đường trả thù sao?”

 

“Có thể chết trong lòng người đẹp thì cũng mãn nguyện”

 

Triệu Đông Dương cười rất xấu xa: “Chỉ cần có được em, anh sẵn sàng trả giá, dù cái giá có cao đến bao nhiêu”

 

“Hơn nữa, chú và dì có ấn tượng rất tốt với anh. Nếu họ biết em quan hệ với anh thì sẽ không phàn nàn đâu mà còn rất vui nữa”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.