Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 340:




“Mày cứ chờ đó, mày sẽ tiêu đời nhanh thôi.”

 

“Dì Tư tao là gia đình giàu có, anh rể tao là ông chủ lớn mười mấy công trình”

 

“Một cú điện thoại này sẽ dẫn đến mấy trăm người.”

 

Cô ta có cảm giác chỉ lát nữa thôi sẽ được nở mày nở mặt: “Mày còn đứng được không lâu nữa đâu thằng khốn”

 

Diệp Phi cũng không thèm để ý đến cô ta lải nhải, bảo Lưu Phú Quý đi mua hai phần ăn sáng, sau đó vừa ăn vừa chờ đối phương dẫn người đến.

 

“ỒI” Hiệu suất làm việc của Lâm Bối Nhi cũng không tệ lắm, chưa đến mười phút, liền có năm chiếc xe bán tải gầm rú lao đến, chặn xung quanh chiếc Porsche.

 

Bên trong xe, có không ít công nhân, ai nấy đều đội mũ bảo hộ, cầm xẻng trong tay, khí thế hung hăng.

 

Tiếp theo, lại là ba chiếc xe công trình lái đến, cũng đều dừng lại ven đường, thêm mười mấy tên cao to lực lưỡng bước xuống.

 

Vẫn chưa xong, không bao lâu sau, lại một chiếc xe ủi, tạch tạch tạch chậm rì rì lăn tới, giống như muốn nghiền nát mặt đường.

 

Cuối cùng, là mấy chiếc xe nhỏ hạng sang vọt tới.

 

Diệp Phi giam chặt ánh mắt vào bảng số xe quen thuộc.

 

Mấy chiếc xe nhỏ cũng dừng lại gần chiếc Porsche, mấy người cả nam lẫn nữ ăn mặc cầu kỳ, vẻ mặt hối hả.

 

Miệng Lưu Phú Quý trong nháy mắt há to, thầm than thế giới này hình như quá nhỏ thì phải.

 

Người đến chính là Lâm Thu Linh, Đường Phong Hoa và Hàn Kiếm Phong, đều là người nhà họ Đường.

 

Lưu Phú Quý có làm sao cũng không thể ngờ, Lâm Bối Nhi lại là thân thích của Lâm Thu Linh.

 

“Bối Nhi, có chuyện gì xảy ra?”

 

Lâm Thu Linh xuống xe trước nhất, ánh mắt giam chặt lên người Lâm Bối Nhi, sau đó liền gọi bọn Hàn Kiếm Phong tới gần: “Ai bắt nạt cháu?”

 

“Đừng sợ, dì Tư dẫn theo không ít người tới đây, còn sai anh rể cháu dẫn tới mấy xe chở công nhân tới.”

 

Lâm Thu Linh vẫn ngang ngược như thường lệ: “Bất kể đối phương là ai, dì Tư hôm nay cũng không cho nó kết quả tốt đẹp gì đâu.”

 

“Dì Tư, anh rể, chị, mọi người tới đây thật là tốt quá rồi, mọi người mà không tới, cháu cũng sắp bị người ta bắt nạt đến chết mất thôi”

 

Lâm Bối Nhi chỉ vào khuôn mặt đẹp sưng vù đau đớn mở miệng: “Dì nhìn nè, mặt cháu bị đánh sưng lên hết rồi”

 

“Đồ khốn, đứa nào dám bắt nạt em gái tao?”

 

Hàn Kiếm Phong xông ra nổi giận gầm lên: “Tự đứng ra đây, đừng để cho tao tức giận”

 

“Là hắn, là hắn, chính là thằng khốn này”

 

Lâm Bối Nhi nhanh chóng đi lên trước mấy bước, tay chỉ vào mặt Diệp Phi hét lên: “Chính là hăn đánh cháu.”

 

“Khốn kiếp, mày không phải thách tao gọi người đến sao?

 

Bây giờ tao gọi người tới rồi đó, hơn trăm người, đã biết sợ chưa hả?”

 

Cô ta vênh váo hung hăng: “Lập tức, quỳ xuống, tự vả mười bạt tai, cầu xin tao đi”

 

Cô ta còn ỷ vào người đông thế mạnh, liền lao đến trở tay xáng một cái tát lên mặt Lưu Phú Quý đứng bên cạnh.

 

Trên mặt Lưu Phú Quý lại in lên năm dấu tay.

 

“Bốp!”

 

Diệp Phi rất không coi cô ta ra gì, trực tiếp tát trả lại một cái.

 

“ÁI” Lâm Bối Nhi hét lên một tiếng, người lảo đảo lui về phía sau hai bước.

 

“Cô hỏi thử bọn họ một chút, tôi có sợ bọn họ không?”

 

“Bảo cô kêu người đến đây, chứ không phải là gọi chó gọi mèo gì đến cũng được.”

 

“Nếu như bọn họ chính là chỗ dựa của cô, vậy cô chờ khóc tiếp đi…” Trong lúc Diệp Phi nói, tay anh cũng không được rảnh rỗi, liên tục tát thẳng vào mặt cô ta, đối với loại đàn bà phách lối này, anh sẽ không mềm tay nương nhẹ.

 

“Mày!” Lâm Bối Nhi liên tục lùi về phía sau, bi phãn chỉ mặt Diệp Phi: ‘Dì Tư, mau bênh cháu đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.