Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 339:




“Bốp!”

 

“Lái chiếc xe quèn cũng dám đối điều với bà?”

 

Cô ta vừa vênh váo hung hăng mắng chửi, vừa cho Lưu Phú Quý hết cái tát này đến cái tát khác, đánh đến nỗi Lưu Phú Quý hoàn toàn không phản ứng kịp.

 

“Bốp!”

 

Người đàn bà đội mũ đỏ còn chưa mắng xong, Diệp Phi đi tới cũng trả lại một cái tát trên mặt cô ta.

 

“Bốp!”

 

“Không biết quay đầu lại đi ngược chiều sẽ hại chết người hả?”

 

“Bốp!”

 

“Mình phạm luật sai rành rành rồi còn ồn ào?”

 

“Bốp!”

 

“Đội cái mũ buồn cười này lên thì coi mình là bà này bà nọ àm “Bốp!”

 

“Đánh người anh em của tôi đã nghĩ tới hậu quả chưa?”

 

Diệp Phi cũng vừa mắng chửi, vừa tát liền tay, trong khoảnh khắc đã đánh sưng vêu gò má người đàn bà đội mũ đỏ, ngay cả đỏ cái mũ cũng vèo một cái bay xuống đất.

 

Người đàn bà đội mũ đỏ không thể làm đệ nhất nữ hoàng bị Diệp Phi cho ăn liên hoàn tát, ngược lại hô hấp nặng nhọc, hoàn toàn không phản ứng kịp.

 

Cô ta căn bản không cách nào chấp nhận cảnh tượng này, phải biết rằng, từ trước đến giờ đều là cô ta bắt nạt người khác, chưa từng bị ta bắt nạt như vậy?

 

“Đối với loại phụ nữ đanh đá này, nói ít làm nhiều là tốt nhất”

 

Diệp Phi mở miệng nói Lưu Phú Quý đang choáng váng mặt mày: “Đi thôi, đừng lãng phí nước miếng với cô ta”

 

“Khốn kiếp, mày dám đánh tao…”

 

Người đàn bà đội mũ đỏ phản ứng lại, gương mặt đẹp nổi giận gầm lên một tiếng: “Mày biết bà đây là ai không?”

 

“Bốp bốp!”

 

Diệp Phi không nói nhảm, trở tay lại là hai bạt tai nữa, đánh đối phương khóc oa oa kêu cha gọi mẹ: “Nói, cô là ai?”

 

Người đàn bà đội mũ đỏ phẫn uất không thôi, muốn tiếp tục làm ầm ï, nhưng lại lo lắng Diệp Phi cậy mạnh.

 

Cô ta bụm mặt giận dữ, quát một tiếng: “Cho tao mười phút, tao sai cho người đến cho mày ra bã, tin không?”

 

Mười phút?

 

Ra bã?

 

“Bốp!” Diệp Phi quay phắt một cái, thêm một cái tát: “Mau, gọi người, gọi người đến đây cho tôi, hôm nay người cô gọi tới không nghiền được tôi ra bã, vậy thì chính tôi sẽ nghiền cô ra bã”

 

Đối với loại đàn bà tự cho là đúng còn không coi mạng người ra gì như vậy, Diệp Phi không ngại lãng phí nửa giờ dạy cô cách làm người một chút.

 

Đây cũng là một chuyện trừ gian diệt bạo, đáng làm.

 

Bị Diệp Phi đánh trúng hai gò má, người đàn bà đội mũ đỏ lại một tiếng hét thảm thiết, ôm khuôn mặt xinh đẹp lui về phía sau bốn năm bước, cô nhìn Diệp Phi thở hồng hộc, tức giận không thôi.

 

Cô ta quả thực không nghĩ ra được, một thằng ranh con lái chiếc Mercedes cũ mèm rách nát, có tư cách gì đối điều dạy dỗ đánh đập một người thuộc giới thượng lưu như cô ta?

 

Mặc dù cô ta là người từ nơi khác đến Trung Hải sống, nhưng nói thế nào cũng là người có tài sản mấy triệu, ngoài ra ở Trung Hải còn một đống thân thích không giàu cũng là cực giàu.

 

Diệp Phi đối điều với cô, vậy có khác gì tự tìm cái chết?

 

Cho nên cô ta căm hận trợn mắt nhìn Diệp Phi mấy lần, sau đó lấy điện thoại di động uất ức hét lên: “Dì Tư, cháu là Lâm Bối Nhi, lần đầu tiên cháu tới Trung Hải, liền bị người ta lái xe đụng trúng, bị người ta bắt nạt.”

 

“Dì mau kêu người đến đây đi, kêu nhiều người một chút, đối phương nói muốn giết chết cháu”

 

“Đúng, hẳn là du côn, đánh cháu mười mấy bạt tai, nhất định phải kêu nhiều người một chút”

 

Sau khi người đàn bà đội mũ đỏ gọi điện thoại xong, tay chỉ vào mặt Diệp Phi cười gắn: “Khốn kiếp, mày tiêu rồi, dì Tư tao sẽ lập tức dẫn người tới đây”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.