Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2189:




Chương 2189

“Tôi đích thực có cách có thể giúp họ tỉnh dậy nhưng tôi không thể đánh thức họ ngay lập tức.”

Diệp Phi (Phàm) rất thẳng thắn: “Khi họ đang ngủ sâu lại đột ngột thức dậy sẽ rất dễ làm tổn thương hồn phách.”

“Tôi đoán vậy sẽ phải mất khoảng mười ngày để họ có thể tỉnh dậy không chút tổn hại.”

Vừa rồi anh đã bí mật thử đá Sinh tử và phát hiện ra bảy miếng Bạch mang đang chảy vào cơ thể Niêm Hoa, nhưng tình trạng của cô chỉ tốt hơn một phần ba.

Hơn nữa, đây là bảy miếng cùng vào một lượt chứ từng miếng từng miếng nói không chừng sẽ đổ sông đổ biển.

Diệp Phi (Phàm) mỗi ngày đều dùng bảy miếng Bạch mang rót vào người bọn họ, nếu không trong mười ngày thì cũng không có cách nào để ba người tỉnh lại.

“Có thể tỉnh lại là tốt rồi, mười ngày nửa tháng cũng không có vấn đề gì.”

Hoa Yên Vũ cũng vui mừng, sau đó khẽ nhíu mày: “Không đúng, ba người Niêm Hoa phải ngủ mười mấy ngày vậy ngày mai ngày mốt ai sẽ ra sân thi đấu?”

Đám người Tôn Bất Phàm cũng giật mình một cái.

Họ nhận ra rằng nếu Lạc Thần đã ngã xuống vậy trong trận chiến ngày mai sẽ không có ai ứng chiến với đám người Shichiro Yamamoto.

“Không phải còn có tôi sao?”

Diệp Phi (Phàm) ném kim bạc cho Tô Tích Nhi lau: “Ba người Niêm Hoa không ra sân được nhưng còn có tôi có thể tham gia a.”

“Đúng vậy, suýt chút nữa tôi đã quên tiểu sư đệ cũng là một quán quân cấp tỉnh”

Tôn Bất Phàm lại mừng rỡ, hừ một tiếng: “Người của nước Dương thật là xảo quyệt đánh không thắng trận thì hạ độc. Đáng tiếc, bọn họ đã quên mất Tiểu sư đệ.”

“Ba người của Lạc Thần không thể tham chiến nhưng tiểu sư đệ thay họ chiến đấu.”

“Sau khi thắng trận, tôi nhất định hung hăng nhục nhã bọn hắn, trào phúng bọn hắn dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng không thắng được chúng ta.”

Anh ta thở mạnh một hơi: “Tôi còn muốn vạch trần thủ đoạn đầu độc ba người Niêm Hoa, để cả thiên hạ nhìn thấy bộ mặt của Huyết Y Môn.”

Đám người Hoa Yên Vũ cũng tức giận gật gật đầu trong lòng tràn đầy phẫn nộ với bọn người nước Dương.

Mặc dù không có bằng chứng, nhưng trong ba người họ đều có Huyết y hoa độc, dùng ngón chân để nghĩ cũng biết là Huyết Y Môn làm.

Tô Tích Nhi mím môi nặn ra một câu: “Nhưng Huyết Y Môn làm thế quái nào có thể hạ độc?”

Tôn Bất Phàm cũng cau mày: “Đúng vậy, ba người bọn họ đều luôn ở sân sau, ngay cả sân trước cũng chưa ra chứ đừng nói là ra ngoài đường.”

Đường Phong Hoa sắc mặt dần dần tái nhợt, thân thể khẽ run lên, trong mắt lộ vẻ bi thương.

“Mặc dù chất độc của Huyết y hoa độc không màu, không vị, nhưng một khi đã trúng độc nó sẽ trực tiếp lâm vào tình trạng nguy kịch còn khiến người ta không thể xác định được vị trí của chất độc.”

“Nhưng ba người có thể bị trúng độc cùng một lúc chỉ có thức ăn hoặc nước uống là thứ bọn họ cùng ăn uống chung có khả năng đã chứa sẵn chất độc Huyết y hoa độc.”

Diệp Phi (Phàm) kêu Tô Tích Nhi lấy thêm ba cây kim mỏng màu bạc, nhẹ nhàng đâm vào huyệt bụng của ba người Lạc Thần.

Một lúc sau, anh lấy cây kim ra, cẩn thận ngửi: “Tối nay bọn họ đã ăn thứ liên quan đến hoa quế rồi.”

“Đăng” Hai tay Đường Phong Hoa lắc một cái, chậu nước rơi mạnh xuống đất, nước bắn tung tóe khắp nơi, phản chiếu vẻ mặt tuyệt vọng của Đường Phong Hoa.

Cô nhìn chằm chằm vào Diệp Phi (Phàm) và hét lên: “Hoa quế?”

“Đúng vậy, có liên quan đến hoa quế.”

Diệp Phi (Phàm) hơi giật mình: “Chị sao vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.