Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2188:




Chương 2188

“Huyết thi hoa độc sao?”

Tôn Bất Phàm cùng Hoa Yên Vũ nghe vậy khiếp sợ không thôi: “Nó là cái gì?”

Dù cho Diệp Phi (Phàm) chưa bao giờ phân biệt giữa Trung y và Tây y vì chỉ cần có thể cứu bệnh nhân thì chính là y thuật tốt vậy nên anh cũng thường xuyên cổ vũ bọn họ học hỏi tất cả các loại kiến thức y học nhưng vẫn là lần đầu tiên nghe thấy thứ này.

“Huyết thi hoa độc được ghi chép ở trong một loại sách cổ tên là “Cương bà du kí.”

“Nó được sinh ra ở một nơi mà chất độc từ thi thể chết tràn ngập khắp nơi và nó chỉ có thể xuất hiện sau ba mươi năm hấp thụ chất độc tử thi. Phải ba mươi năm nữa cành lá mới hé nở liên tục mười năm nữa mới nở hoa.”

Vẻ mặt Tô Tích Nhi căng thẳng, nói những điều mình biết: “Hoa như khuôn mặt tươi cười, yêu diễm lạ thường, lớn như cái bát, sắc thái lộng lẫy, nó chỉ có thể mọc được ở các ngôi mộ tập thể của nước Dương.”

“Thời xưa các cổ thuật sĩ hái hoa của huyết thi hoa độc kết hợp với dơi độc, cóc độc, rết độc, bọ cạp độc, rắn độc, v.v. Lấy tất cả các chất độc đó cùng nhau tinh chế lại.”

“Cuối cùng, một loại chất kịch độc đã được hình thành thường được gọi là Huyết thi hoa độc.”

“Chất độc này không màu và không vị. Sau khi tác động lên cơ thể người, nó có thể làm gây tê và làm người đó rơi vào trạng thái hôn mê sâu dù có dùng đao kiếm đâm vào người thì cũng không có cảm giác gì.”

“Sự tồn tại của nó chủ yếu là để phục vụ cho những kẻ có thế lực và quyền lực ở nước Dương.”

“Tương tự khi các quý tộc nước Dương mắc bệnh ung thư. Ít nhất vào thời điểm mà y thuật chưa đủ để chữa khỏi bệnh nan y, họ sẽ uống huyết y hoa độc để bảo toàn tính mạng.”

“Họ cố gắng hết sức để kéo dài cuộc sống hữu hạn của mình, chờ đợi y thuật tương lai sẽ phát triển và tìm ra được phương pháp để cứu sống bọn họ.”

“Người ta đồn rằng sau khi uống Huyết y hoa độc thì một người chỉ sống được một ngày sẽ thành một trăm ngày nhưng người đó sẽ lâm vào tình trạng chết giả, cơ thể hoạt động cực kỳ kém hiệu quả.”

“Nhưng về cách thức để tỉnh dậy thì trên sách không có ghi chép về nó. Có lẽ lúc đó bọn họ cũng không nghĩ đến vấn đề này. Chỉ nghĩ dù sao cũng phải chữa được bệnh nan y trước đã.”

“Bệnh nan y mà không chữa được vậy thì cũng không cần tỉnh dậy. Ước tính cuối cùng tất cả người dùng đều chết nên phía sau sách không có tiếp tục ghi chép.”

“Chất độc của Huyết y hoa độc cũng thường được các chính trị gia dùng để giết người. Vào thế kỷ XVII, nó phổ biến ở Ý và các xã hội thượng lưu khác.”

“Và loại độc lạ này, phương pháp nhận biết cũng rất độc đáo.”

“Lúc bình thường không thể tìm ra bệnh gì, chỉ có khi bệnh tình nguy kịch, lấy ngân châm kiểm tra mới có thể nhìn thấy vết tích màu lam.”

Trong đôi mắt của Tô Tích Nhi hiện rõ lên vẻ lo lắng: “Bởi vì cái gọi là độc vào thì bệnh tình sẽ nguy kịch. Giết người vô hình!”

“Đúng vậy, chính là huyết thi, hoa độc.”

Diệp Phi (Phàm) lộ ra vẻ tán thưởng, sau đó nhìn về phía ba người Lạc Thần: “Hiện tại bọn họ không gặp nguy hiểm, nhưng là trong một lát thì không thể tỉnh lại.”

“Không có nguy hiểm đến tính mạng là tốt rồi.” Tôn Bất Phàm thở phào nhẹ nhõm: “Có điều có chỗ thiếu thiếu.”

Vẻ mặt Hoa Yên Vũ vẫn nghiêm trọng nói: “Đáng tiếc, trong sách cổ không có cách nào tỉnh lại nếu cứ mãi ngủ như thế này cũng không phải là cách.”

“Đừng lo lắng, chỉ cần hiện tại không có nguy hiểm đến tính mạng, thầy nhất định sẽ có cách giải cứu bọn họ.”

Tôn Bất Phàm tin tưởng Diệp Phi (Phàm): “Sư phụ, sư phụ định dùng phương pháp châm cứu nào để bọn họ tỉnh lại?”

Đám người Đường Phong Hoa cũng chờ mong nhìn Diệp Phi (Phàm).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.