Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1954:




Chương 1954:

“Tôi nói ông ta có bệnh, tức là ông ta có bệnh.”

Quyền Tú Nhã đi đến bồn tắm, nhìn ông già hồng hào khỏe mạnh mà ngẩn ra. Dường như cô ta không ngờ sức khỏe Quyền Tương Quốc thật sự chuyển biến tốt đẹp.

Sau đó ánh mắt cô ta càng trở nên hung ác.

Diệp Phi nhào tới, anh không để ý dao găm, đánh bay hai gã vệ sĩ và thét chói tai: “Dừng tay!”

Quyền Tú Nhã chẳng những không dừng lại, hơn nữa còn nhanh tay đâm kim vào cổ ông già.

“Vèo ~” Đúng lúc ấy, Quyền Tương Quốc đang hôn mê đột ngột mở mắt, đó là ánh mắt trong trẻo của sói tuyết: “Mày muốn làm gì?”

Tuy giọng nói hơi yếu ớt, nhưng Quyền Tương Quốc vẫn toát lên sự oai nghiêm.

Quyền Tú Nhã lạnh run, bàn tay bỗng chốc run bần bật.

Ống kim lọt vào bồn tảm.

Cô ta hết hồn hết vía: “Ông nội…”

Quyền Tương Quốc nhìn Quyền Tú Nhã, hờ hững nói: “Mày muốn giết tao ư?”

“Không… Không…” Quyền Tú Nhã lảo đảo lùi lại mấy bước.

Có tật giật mình nên cô ta không tài nào lạnh lùng nối, dù sao người ta phải đối mặt chính là Quyền Tương Quốc.

Thế nhưng cô ta mới lùi vài bước đã dừng hành động.

Dưới ánh mắt thâm sâu của Quyền Tương Quốc, cô ta cảm thấy tim mình như bị ai cấu véo, chỉ cần di chuyến một bước, nó sẽ bị bóp nát đến chết Đồng thời cô ta phát hiện đám vệ sĩ do mình dẫn tới và thiếu nữ kia đều quỳ xuống Thất khiếu chảy máu, run lấy bẩy…

Quyền Tương Quốc chỉ liếc mắt một cái đã áp đảo được mấy người Quyền Tú Nhã, có thể thấy ngày xưa ông ấy oai phong như thế nào.

Nhìn sắc mặt mấy người Quyền Tú Nhã trở nên trắng bệch, Diệp Phi khẽ lắc đầu, không biết bọn họ sẽ có kết cục như thế nào, nhưng chắc chắn sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì.

Với kiểu người như Quyền Tương Quốc mà nói, bậc đế vương quay về luôn luôn cần phải có người hiến tế.

“Thưa ngài, độc tố trong cơ thể ngài đã được giải, gân mạch cũng đã được.

chữa trị rồi”

Một vài suy nghĩ lóe lên trong đầu Diệp Phi, anh vừa cười vừa chắp tay: “Chúc mừng ngài khỏe mạnh quay về”

“Diệp Phi, cậu đúng là thần y đất Quyền Tương Quốc mặc bộ quần áo đã được chuẩn bị từ lâu lên, không thèm nhìn mấy người Quyền Tú Nhã đang quỳ trên đất dù chỉ một cái Ông ấy kéo tay Diệp Phi và nói: “Thật sự là dù có nảm mơ thì tôi cũng không ngờ được mình sẽ được giải độc, đã thế gân mạch đã bị phế của tôi lại cũng được chữa trị khỏi”

Ông ấy cố gắng đứng trên mặt đất: “Cậu đúng là tài năng như thần, Quyền Tương Quốc tâm phục khấu phục”

“Ngài khách sáo quá”

Diệp Phi cười rạng rõ: “Được thấy ngài Quyền đứng lên là vinh hạnh lớn lao của Diệp Phi”

“Thưa ngài, mặc dù độc tố trong cơ thể ngài đã được thải ra hết, gân mạch cũng đã được chữa trị, nhưng vì bị bệnh lâu dài nên sức khỏe suy yếu là điều không thể tránh khỏi.”

“Hôm nay vừa ngâm ba thùng nước thuốc cực kỳ công dụng, một tháng tới ngài phải điều dưỡng thật tốt”

“Lát nữa tôi sẽ kê cho ngài một thang thuốc đông y dưỡng sinh, mỗi ngày ngài cứ uống thuốc như lời tôi dặn thì sức khỏe sẽ hồi phục lại”

Anh lấy giấy bút ra và viết đơn thuốc cho Quyền Tương Quốc.

Quyền Tương Quốc cười to: “Nghe theo cậu Diệp hết”

“Ông ngoại, trên đường Diệp Phi tới chữa trị cho ông suýt chút nữa là bị bản chết đó”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.