Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1953:




Chương 1953:

Năm gã kia cũng không nói nhiều. Bốn gã đầu lập tức ép tới, vung dao găm.

quân đội và bao vây ba đường Trên – Giữa – Dưới của Diệp Phi, phối hợp chặt chẽ đến nỗi không rỉ một giọt nước.

Cao thủ bình thường đối mặt với chiêu thức sắc bén, phối hợp khéo léo của bốn gã này, hẳn là chỉ còn nước ngồi chờ chết.

Phía sau có một gã áp sát, tìm cơ hội ra tay. Nếu Diệp Phi thoát được bốn người đồng loạt tấn công, gã kia sẽ vội vã xông đến cho anh một dao.

Quả nhiên là cao thủ trong quân đội Diệp Phi vừa xoay chuyển lực để ngưng tụ “Kinh Thái Cực “, vừa dùng Nghênh Phong Liễu Bộ nhằm tránh né sự công kích của đối phương.

Qua vài hiệp, Diệp Phi tìm được chỗ hở, anh đập mạnh vào khiến cả bọn hụt chân.

Bức tường vây kín kẽ bỗng chốc đổ xuống Sau đó anh hung hãn xuyên qua bốn người đó.

Xuyên qua khung cảnh được vẽ nên từ bốn cán dao găm quân đội, đồng thời đỡ được một nhát sắp đâm vào ngực mình, sau đó tiện thể xoay người, dùng lưng va mạnh vào gã kia Lát sau, ba gã vệ sĩ mặc đồ đen ngã xuống đất, ôm xương sườn rạn vỡ mà r3n rỉ không ngừng.

Bọn chúng vô cùng ngạc nhiên nhìn Diệp Phi, làm sao cũng không ngờ được một bác sĩ trẻ mà mạnh đến thế ư?

“Đúng là lũ ăn hại!”

Bước chân Quyền Tú Nhã hơi ngừng lại, nụ cười cũng trở nên cứng đờ, dường như cô ta không ngờ Diệp Phi có thể làm ba gã kia bị thương nặng đến vậy.

Sau đó cô ta quát lên: “Chơi chết nó.”

Hai gã vệ sĩ không tiếp tục tấn công, chỉ ngửa lưỡi dao về phía Diệp Phi.

Họng súng của cô gái trẻ cũng chỉ thẳng vào Diệp Phi Diệp Phi nhíu mày, không rõ Quyền Tú Nhã có ý gì.

Anh cũng lười phản ứng, chỉ lo dốc sức vận hành “Kinh Thái Cực “, mau chóng khiến mình lấy lại sức khỏe.

Lúc này đây, Quyền Tú Nhã bước về phía Quyền Tương Quốc Kim Trí Viên biến sắc: “Quyền Tú Nhã, cô muốn làm gì?”

Cô nhìn Diệp Phi và Kim Trí Viên, sau đó cất “Làm gì à?”

Quyền Tú Nhã cười lạnh lùng: “Đương nhiên là cứu ông nội”

Cô ta nói năng hùng hồn: “Ông nội bị cô hãm hại thê thảm, chịu nhiều đau khổ đến thế, tôi không thể khiến ông ấy bị tra tấn thêm nữa”

Diệp Phi nghe vậy, giọng nói anh nặng nề hẳn: “Bây giờ chất độc trong người ông ấy đã được giải trừ, chức năng cơ thể đang hồi phục, ông ấy sẽ mau chóng khỏe lại thôi”

“Thẳng nhóc miệng còn hôi sữa như mày biết gì về chữa bệnh, người giỏi nhất nước còn không giải được độc này, mày dựa vào cái miệng chích chòe để giải à?”

Quyền Tú Nhã khit mũi coi thường Diệp Phi, trên đường đi còn lấy hộp đầu lâu trong ngực ra.

Cô ta mở hộp, lấy một ống kim và lọ thuốc.

Kim Trí Viên quá đổi sợ hãi: “Quyên Tú Nhã, cô muốn làm gỉ? Ông ấy là ông nội cô”

Cô muốn chạy đến ngăn cản, nhưng vì điện giật nên cơ thể vẫn chưa hồi phục, vừa đi hai bước đã ngã quy xuống đất.

Kim Trí Viên tức giận hét lên: “Quyền Tú Nhã, cô không được làm tổn thương ông ngoại.”

Mí mắt Diệp Phi nhảy dựng nhưng anh không lên tiếng, đồng thời vận hành “Kinh Thái Cực ” một chốc, chuẩn bị mạnh mẽ phá vòng vây để cứu người.

“Tôi nào có tổn thương ông nội? Tôi chỉ tiễn ông ta một đoạn đường thôi”

Quyền Tú Nhã vừa đi vừa rút thuốc vào ống tiêm: “Ông ngoại cô chịu khổ đã rồi, đã đến lúc giải thoát rồi”

Kim Trí Viên gào khóc đến chói tai: “Cô không được làm tốn thương ông.

ngoại, ông ngoại không sao rồi, không còn chịu tra tấn nữa…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.