Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1906:




Chương 1906:

“Quan chức thành phố Hồng Kông muốn có tiền mặt và phải thanh toán đầy đủ trong vòng nửa tháng sau khi cuộc đấu giá thành công”

“Các công ty lớn, chẳng hạn như tập đoàn Hoắc thị rất mạnh nhưng gần đây họ không dám đụng đến tiền vốn”

“Cái tên đáng ghét Hoắc Tử Yên mặc dù cướp được rất nhiều tiền ở phương Tây nhưng anh ta cũng sẽ không tham gia đấu thầu”

“Một là nhà họ Hoắc đã quen kiếm dự án lớn mà xem thường nơi này, hai là nhà họ Hoắc muốn giữ quỹ để đối phó với sự trả đũa của phương Tây.

“Vi vậy, áp lực mà chúng ta đang gặp phải không tính là lớn. Tớ ước tính có thể trúng được với giá ba tỷ, nếu may mản hơn thì có thể chỉ tối hai tỷ rưỡi.”

“Nếu chi phí phát triển được kiểm soát chặt chế và giảm xuống còn ba tỷ.

rưỡi chúng ta sẽ lời được ít nhất mười lăm tỷ trong dự án lần này”.

“Băng cách này, cậu có thể kiếm được rất nhiều tiền và tớ cũng có thể được coi là chứng minh được khả năng của mình với gia đình”

“Nhưng tiền của cậu nhất định phải ở trong tài khoản, nếu không tớ không chống đỡ được hai tỷ rưỡi tiền mặt”

Tiền Gia Hân rót sữa cho Đường Nhược Tuyết trong khi nhắc cô chuẩn bị tiền.

Nhà họ Tiền có rất nhiều cháu trai, Tiền Gia Hân cũng không phải là nhân vật chủ chốt như Hoäc Tư Yến, nằm trong tay hai tỷ rưỡi cũng không dễ dàng nên đương nhiên cô ấy rất trân quý cơ hội nhân đôi tài sản của mình.

Đường Nhược Tuyết mỉm cười: “Đừng lo lắng, Gia Hân, tớ đã cho người ẫn năm tỷ nhân dân tệ”

Tiền Gia Hân vô cùng vui mừng: “Thật không?

“Vậy thì tốt quá…”

“Em không thể đấu giá mảnh đất này!”

Lúc này, Diệp Phi từ nấy đến giờ vẫn ngồi suy nghĩ miên man chợt nhớ ra mình đã nhìn thấy ba chữ Vọng Hải Phong ở đâu.

Nghĩa trang nơi mẹ của Hàn Tử Thất mới chuyển về..

“Im lặng!”

“Một tên vệ sĩ như anh thì biết cái gì cái rẩm gì”

Trước khi Diệp Phi kịp giải thích, Tiền Gia Hân đã vứt dao nĩa của mình nhìn chăm chắm vào anh với đôi lông mày dựng ngược và hét lên: “Chúng ta còn chưa đấu giá liền nói không lấy được. Anh đây là đang có mưu mô gì hay đang chửi bới chúng tôi?”

Cô ấy hung tợn nói: “Anh thật sự cho rằng Nhược Tuyết có thể dung túng anh mãi sao?”

Diệp Phi nhẹ giọng nói: “Tôi không có nguyền rửa mọi người..” Tiền Gia Hân rất tức giận, cô ấy đam mê phong thủy nên rất để ý đến mấy cái điềm báo: “Đó.

không phải nguyền rủa thì là cái gì?”

“Chúng tôi binh hùng tướng mạnh, đầy đủ tiền vốn, hợp tác với nhau còn mạnh mẽ hơn. Làm sao không thể giành được Vọng Hải Phong?”

“Từ nay về sau anh ngậm miệng lại cho tôi, còn dám xía vào chuyện đấu giá nữa, tôi lập tức xé rách da mặt đuổi anh ra khỏi đây”

Cô đã đưa ra lời cảnh báo cuối cùng cho Diệp Phi và cũng ám chỉ rằng Đường Nhược Tuyết quản tốt Diệp Phi.

Nhìn thấy vẻ bực bội của Tiền Gia Hân, Đường Nhược Tuyết không thể không nói: “Diệp Phi, Gia Hân và tôi đã lên kế hoạch cho việc này rất chu đáo, vì vậy đừng nói những lời khiến người khác bực bội.”

Đường Nhược Tuyết cũng bắt buộc phải trúng thầu dự án này, không chỉ vì lợi nhuận hàng tỷ nhân dân tệ mà còn là khả năng thâm nhập sâu vào trong vòng tròn thành phố Hồng Kông.

Cô đã sẵn sàng chờ đợi buổi đấu giá hôm nay, cũng tin rãng mình sẽ trúng thầu Vọng Hải Phong nên cô không có để lời cảnh cáo của Diệp Phi vào mắt.

“Đúng vậy, tớ cũng đã điều tra qua, không có ai có khả năng đấu giá được nó”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.