Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1882:




Chương 1882:

“Gia Hân, nhầm phòng thì trả cho người ta đi”

Đường Nhược Tuyết khéo hiểu lòng người: “Chúng ta ăn cơm, tụ tập chính là người, không phải căn phòng, đổi chỗ khác cũng không quan trọng”

“Lời của cô Đường sai rồi”

Lúc này, Phác Anh Long kiêu ngạo cười một tiếng.

“Đổi không chỉ có căn phòng, còn có mặt mũi, chúng ta rời đi như thế, về sau khó mà làm người”

“Cô Tiền, một chút chuyện nhỏ mà thôi, tôi đến giải quyết”

Sau đó anh ta tiến lên một bước, soạt một tiếng mở cửa phòng.

Một trận gió lạnh tràn vào.

Tâm mắt của đám Diệp Phi lập tức trở nên rõ ràng, chỉ thấy Thiện Tâm dẫn bảy tám người nam nữ người Hoa đến đây.

Thình lình lọt vào tâm mắt của Tịch Diệt sư thái và Hàn Thường Sơn.

“Các vị, tôi là Phác Anh Long, đệ nhất mãnh long nước Nam, là đệ tử của Quyền Tương Quốc”

Phác Anh Long cao giọng quét mắt qua đám người: “Căn phòng này, hiện tại là tôi và cô Tiền đang liên hoan”

“Mong các vị cho Phác Anh Long tôi một chút mặt mũi, chỉ bằng các vị tìm nơi khác để tụ tập, thế nào?”

Trong lúc nói chuyện, anh ta còn đưa tay ra vỗ vào bức tượng trang trí hình một cậu bé cầu may ở cửa.

Răng rắc một tiếng, bức tượng cao một thước ầm vang vỡ vụn, biến thành một đống mảnh vỡ nằm trên mặt đất.

Tiếp đến Phác Anh Long vỗ vỗ hai tay rồi chắp lại ở phía sau, nghiểm nhiên mang phong thái của một cao thủ.

Thời điểm cửa phòng mở rộng, ánh mắt lạnh lẽo của Tịch Diệt sư thái và Hàn Thường Sơn nhìn sang.

Nhìn thấy Phác Anh Long la hét còn đập nát pho tượng, Tịch Diệt sư thái hận không thể dùng một bàn tay đập tới Mẹ kiếp, bức tượng Phật giá trị hàng triệu tệ đã bị hủy…

Nhưng biểu cảm của Tịch Diệt sư thái và Hàn Thường Sơn rất nhanh liền cứng ngắc.

Bởi vì bọn họ đều thấy được Diệp Phi bên cạnh Đường Nhược Tuyết Khóe miệng của Tịch Diệt sư thái và Hàn Thường Sơn gần như động đậy cùng một lúc, giống như không nghĩ tới có thể gặp được tên quỷ nhỏ này ở đây.

Diệp Phi cười với hai người quen biết cũ xem như chào hỏi “Đi, lão Hàn”

Rất nhanh Tịch Diệt sư thái đã khôi phục lại bình tĩnh: “Chúng ta đến phòng khác ăn cơm”

Hàn Thường Sơn nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đi theo Tịch Diệt sư thái rời khỏi.

Hai tay của Phác Anh Long chắp lên hô: “Cảm ơn các vị, ngày khác có cơ hội, tôi sẽ mở tiệc chiêu đãi các vị để bồi tội”

Đám người Hàn Thường Sơn vừa biến mất, mấy người Tiền Gia Hân liền hoan hô lên.

“Ngài Phác, ngài quá lợi hại, một chưởng đã đập nát được pho tượng”

“Đúng vậy, đến cả Tịch Diệt sư thái và ông cụ Hàn cũng phải nể mặt ngài, chuyện này thật sự khiến cho người khác phải kinh ngạc”

*Ở Cảng Thành, đoán chừng cũng chỉ có ngài mới có thể khiến Tịch Diệt sư thái và ông cụ Hàn phải đổi phòng”

“Không hổ là đệ nhất mãnh long nước Nam, nhân trung chỉ long…”

Mấy cô gái đều coi là đám người Hàn Thường Sơn bị Phác Anh Long dọa lùi, đối với anh ta càng tỏ ra sùng bái và tâng bốc.

“Nhược Tuyết, chị thay em làm chủ.

Tiền Gia Hân hăng hái nhìn Đường Nhược Tuyết.

“Từ giờ trở đi ngài Phác chính là vệ sĩ của em…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.