Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1792:




Chương 1792:

Dương Thịnh Vân nhìn hai người Diệp Phi và Hàn tử Thất một lúc, tiếo tục chế giễu: “Cũng gần mười giờ rồi đấy”

Diệp Phi nhìn đồng hồ trên cố tay: “Giờ này thì Đường Tam Quốc phải đến rồi mới phải”

Dương Thịnh Vân cảm giác như mình đang cùng một người ngu nói chuyện: “Quản lý Diệp, cậu mới là người có đầu óc bị úng nước đấy”

Đến nước này mà còn chờ người ta đến cầu xin mình ký hợp đồng? Hôm qua còn đánh người, bẻ gãy bốn ngón tay, mà giờ này còn chờ người ta đến sao? Thánh thần Ả Rập cũng không đáng tin đến mức thế đâu. Nghĩ bản thân mình là ai chứ? Tại sao lại phải cầu xin loại người như cậu ta?

“Cốc cốc cốc..” Đúng lúc này, cửa văn phòng họp bị gõ liên hồi, thư ký vội vàng mở cửa: “Giám đốc Hàn, có anh Đường Tam Quốc đến đây ký hợp đồng đại lý .. Tiếng cười trong văn phòng đột nhiên dừng lại.

“Cái gì?”

“Đường Tam Quốc đến rồi sao? Lại còn đến để ký hợp đồng đại lý, chuyện này làm sao có thể xảy ra được?”

“Hắn ta bị gãy bốn ngón tay, làm sao có thể cúi đầu hợp tác chứ?”

“Hay là hắn ta đến để uy hiếp công ty chúng ta, nếu không làm theo hắn ta, hản ta sẽ kiện tập đoàn Sinh Mệnh…”

“Chắc chẩn là như vậy rồi. Hắn đến để uy hiếp công ty chúng ta, Diệp Phi và Hàn Tử Thất chết chắc rồi?

Mấy chục người ban đầu còn yên lặng, sau đó lại bắt đầu trở nên náo nhiệt mà bàn tán. Tóm lại, đám người Dương Thịnh Vân chỉ cho rằng Đường Tam Quốc đến đây để gây áp lực trục lợi chứ không phải để hợp tác gì cả.

Hàn Hướng Bắc cũng nghĩ như vậy.

“Cô Uông, quản lý Đường, mời ngồi bên nà Khi Hàn Hướng Bắc đứng dậy chào hỏi xã giao, thư ký của công ty cũng dẫn mấy người kia vào phòng họp. Một người phụ nữ trẻ trung và duyên dáng trong bộ váy đen sang trọng, dẫn đầu bước vào cùng với thư ký của công ty, trên mặt cô ấy là nụ cười vô cùng lịch sự. Đi phía sau là Đường Tam Quốc, sắc mặt xám xịt, phía sau Đường Tam Quốc có hơn mười người khác, đều là trợ lý, cố vấn pháp lý, và vệ sĩ Diệp Phi vừa liếc mắt đã nhận ra đối phương, Uông Thanh Vũ.

“Cô Uông, mời cô, hoan nghênh hoan nghênh” Hàn Hướng Bắc đương nhiên là biết Uông Thanh Vũ, thấy cô ấy xuất hiện, ban đầu còn sững sờ, sau đó bước lên đón tiếp ngay lập tức.

“Thật có lỗi, không tiếp đóng được từ xa”

Một số quản lý cấp cao cũng đi theo sau Hàn Hướng Bắc mà tiếp đón người phụ nữ này.

Dương Thịnh Vân không biết Uông Thanh Vũ là ai, nhưng nhìn qua thần thái của người phụ nữ này, cũng có thế đoán được cô ấy là không phải là người bình thường. Cùng với việc tổng quản lý Đường Tam Quốc đang run rẩy phía sau như một chon chó nhỏ sợ hãy, anh ta có thể tưởng tượng được thân phận của người phụ nữ này rất cao.

Trong lòng không tự chủ được mà lo lắng.

“Ông Hàn đừng khách sao” Uông Thanh Vũ cũng chào Hàn Hướng Bắc: “Tôi tuỳ tiện chen ngang vào ngày hôm nay mà thôi” Nói xong bỗng liếc nhìn Diệp Phi ở phía xa xa với ánh mắt vui đùa, nhưng không hề bước đến chào hỏi. Hàn Tử Thất bắt gặp ánh mắt này với một cảm giác khó giải thích.

“Tổng giám đốc Uông khách khí rồi” Hàn Hướng Bắc bật cười: “Hai nhà chúng ta đã hợp tác nhiều năm cũng là đối tác thân thiết từ lâu rồi. Thật là vinh dự cho người nhà họ Hàn khi hôm nay tổng giám đốc Uông đến đây mới phải”

Mặc dù đối tác của nhà họ Hàn luôn là Vương Kiều Châu, không phải Uông Thanh Vũ, nhưng điều đó vẫn không thể ngăn cản người nhà họ Hàn cố ý làm thân với Uông Thanh Vũ này.

Nếu như là trước kia, Uông Thanh Vũ vẫn chưa đủ tư cách để Hàn Hướng.

Bắc phải đích thân tiếp đãi, chỉ cần một vài quản lý tuỳ tiện ra đón khách là được rồi. Nhưng giờ đây, Uông Thanh cũ dẫn đầu người nhà họ Đường, Hàn Hướng Bắc cũng không dám lơ là.

Uông Thanh Vũ không chỉ biểu hiện cho lợi ích, mà còn thể hiện được cả thế lực và địa vị. Hàn Hướng Bắc đương nhiên phải cho người ta mặt mũi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.