Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1788:




Chưuong 1788:

Mặc dù Đường Tam Quốc chỉ là công từ của gia đình nhà họ Đường, chức vị cùng lắm cũng chỉ là tống quản lý khu vực hải ngoại, nhưng điều này cũng không có nghĩa là hắn ta dễ dàng bị bắt nạt như thế. Huống chỉ hắn ta còn là một trong những đối tác mà bên kia muốn ký hợp đồng. Cái này, Liệu Hàn Tử Thất có còn muốn kiếm cơm nữa hay không?

Bở vậy mà tất cả những người đang có mặt ở đây đều bị sự việc trước mắt làm cho kinh hãi “Con mẹ nó, mày là ai?” Đường Tam Quốc ôm lấy ngón tay bị bẻ gãy, đứng lên quát: “Mày dám bẻ gãy tay tao? Mày muốn chết đúng không?”

Từ trước đến nay, Đường Tam Quốc là người an nhàn sung sướng, ăn ngon mặc đẹp, làm sao có thể chịu nổi ai đối với mình như vậy, cho nên, hẳn ta vô cùng tức giận.

Diệp Phí hờ hững nhìn đám người Đường Tam Quốc: “Đừng nói là chỉ bẻ gãy một ngón tay, cả kể là đánh gãy hai chân hay tay của anh, tôi cũng không ngại đâu. Tử Thất không chọc nổi anh? Anh cũng không chọc nổi tôi. Nếu biết điều thì ký vào hợp đồng đi, sau đó ngoan ngoãn mà xin lỗi Hàn Tử Thất, đừng có ngu ngốc mà tự tìm phiền toái cho mình” Diệp Phi cảnh cáo Đường Tam Quốc, cũng ra hiệu cho Hàn Tử Thất không cần lo lắng đến mấy chuyện này.

Đường Tam Quốc giật mình, vô cùng ngạc nhiên trước lời nói và khí thế của Diệp Phi Tăng Vân Vận lại không thể chấp nhận việc Diệp Phi ăn to nói lớn ở đây, cô ta chỉ thẳng vào mặt anh ấy, tức giận mà nảng lên: “Anh có biết đây là đâu không hả? Đây là nơi dành cho hội viên của sân golf Thái Bình Sơn. Nhìn qua thì anh cũng không phải là hội viên đâu đúng không? Theo chân Hàn Tử Thất vào đây chứ gì? Anh có biết nếu đánh người ở đây, chỉ trong vài phút anh sẽ bị tố cáo, mười tám năm nữa ngồi ăn cơm trong tù không?”

Cô ta lại quay về phía Hàn Tử Thất mà khiêu khích: “Hàn Tử Thất, tôi không quan tâm đến việc cô quản chó thế nào, bây giờ chó của cô cắn càn, làm người đàn ông của tôi bị thương, cô nói anh ta chờ chết đi”

Mấy tên bạn phe Đường Tam Quốc và Tăng Vân Vận cũng nhìn chăm chăm Diệp Phi, dường như có thể xông lên đánh nhau bất cứ lúc nào.

“Là do người đàn ông của cô phát ra những lời nói bẩn thiu, thậm chí còn muốn sàm sỡ ngực tôi, thì Diệp Phi mới ra tay” Khuôn mặt của Hàn Tử Thất lạnh lùng: “Sự việc ngày hôm nay, tôi và Diệp Phi sẽ cùng nhau xử lý. Không liên quan đến cô” Diệp Phi vì Hàn Tử Thất mà ra tay như vậy, làm sao mà cô ấy có thể bỏ mặc anh ấy chịu trách nhiệm một mình được.

“Cô..” Tăng Vân Vận suýt chút nữa là chết vì tức: “Anh dám gây thương tích ở nơi công cộng, bây giờ tôi sẽ gọi cảnh sát, để xem cảnh sát bọn họ đến lôi anh đi như thế nào”

Mấy người phụ nữ bắt đầu lôi điện thoại di động ra gọi cảnh sát tới.

“Báo cảnh sát thì quá lợi cho chúng mày rồi”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhe

Đường Tam Quốc thở ra một cách khó khăn, sau khi băng bó qua loa ngón tay của mình, hẳn ta lấy ra một chiếc gậy golf băng tay trái.

“Đánh cho chúng nó tàn phế đã, rồi gọi cảnh sát cũng không muộn” Hắn ta ngăn lại hành động của Tăng Vân Vận và mấy người khác: “Đánh trước rồi nói, o mày cũng ra tay trước, đánh cho mày tàn phế, rồi tao sẽ gọi cảnh sát ống mày vào tù. Cho chúng nó biết lợi hại là gì, để lần sau nếu có gặp thì đừng có hỗn như thế này”

‘Sau hành động của Đường Tam Quốc, những người khác cũng cầm một chiếc gậy đánh golf với nụ cười khinh bỉ, ngay lập tức vung gậy lên thể hiện sự thù địch.

Dương Thịnh Vân lúc này vội vàng chạy ra chỗ khác: “Tôi với Diệp Phi không hề quen biết đâu, caaji ta sống chết cũng không hề liên quan đến tôi”

Tăng Vân Vận và những người khác lại càng khinh bỉ hơn khi thấy điều này, khoanh tay và đứng sang một bên xem kịch vui.

Hàn Tử Thất định bước lên và ngăn lại, nhưng lại thấy Diệp Phi kéo mình về phía sau lưng anh ấy.

“Tao sẽ giết mày” Đường Tam Quốc thấy Hàn Tử Thất ngoan ngoãn nghe theo hành động của Diệp Phi, hắn ta hét lên, vung cây gậy về phía trước. Hắn ta dùng tốc độ nhanh đến kinh ngạc, vung gậy lên thành hình vòng cung, nhìn qua là biết đã từng đánh không ít người, Tăng Vân Vận cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhưng trong tích tắc, vẻ mặt cô ta biến thành hoảng sợ. Khi Đường Tam Quốc mới tiến lên được một nửa, Diệp Phi đã lao ra, giây tiếp theo, Đường Tam Quốc như bị một đoàn tàu đâm vào, lập tức bay xa đến bốn năm mét, miệng còn phun ra một ngụm máu đỏ tươi. Diệp Phí đứng tại chỗ mà Đường Tam Quốc đứng ban nấy, trong tay còn cầm cây gây mà Đường Tam Quốc cầm ban nấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.