Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1625:




Chương 1625:

Kim Văn Đô nói chuyện rất hung hãng.

Cụ ngoại hét lên: “Diệp Phi, mày còn không biết thức thời mà thả tao đi sao?”

Diệp Phi cười lạnh mội tôi cơ hội”

“Tôi còn không cần đến lượt bọn chúng cho Tiếng hừ lạnh của anh không nhẹ cũng không nặng, nhưng dường như ẩn chứa một ma lực nào đó, truyền đến tai mọi người có mặt trong hiện trường một cách rõ ràng.

Trần Tích Mặc quay lại nhìn Diệp Phi, khuôn mặt xinh xắn có chút hờn dỗi, Diệp Phi nên im lặng đi, cô ta đã sắp ổn định tình hình rồi, không thấy sao?

“Diệp Phi, nếu cứ tiếp lớn lớn chuyện này thì sẽ không tốt cho tất cả chúng ta đâu, cậu Kim không đơn giản như trong tưởng tượng của anh đâu”

Trần Tích Mặc sốt ruột khuyên Diệp Phi: “Nếu anh ấy tức giận, chúng ta đang gặp rắc rối nghiêm trọng, và Vũ Minh cũng sẽ không thể bảo v/ Diệp Phi lạnh lùng ngất lời: “Tôi sẽ nói lần cuối, hôm nay không ai có thể bảo vệ cụ ngoại được”

“Diệp Phi, tại sao lại thế này?”

Hai má của Trần Tích Mặc đỏ bừng: “Tôi là vì muốn tốt cho anh thôi, Kim Thị vô cùng mạnh mẽ, anh không thể nào đấu lại đâu”

“Ừm, tôi biết rồi, tại sao ngày hôm nay anh lại cố chấp và bất cần thế này”

Thân thể mềm mại của Trần Tích Mặc đột nhiên chấn động, giống như.

đang nghĩ đến điều gì đó, nhìn Diệp Phi nhỏ giọng nói một câu: “Có phải là anh thấy buồn khi thấy tôi đính hôn?”

“Tôi biết trong lòng anh vẫn luôn có tôi, lần trước áp chế tôi là vì muốn lấy lùi làm tiến”

“Bây giờ nhìn thấy tôi đính hôn nên cuối cùng cũng nhìn thấy rõ trái tìm của mình rồi”

Cô ta lập tức trêu tức mà nở nụ cười: “Tiếc là quá muộn, không còn cơ hội.”

*Xin lỗi, tôi thực sự không cảm thấy như vậy, tôi chúc cô đính hôn vui vẻ.”

Diệp Phi ra lệnh: “Nào, đưa cụ ngoại đi, thần chặn giết thần, ma chặn giết ma.

“Me nói”

Thanh niên tóc dài vừa gọi điện thoại không kìm chế được, đưa ngón tay ra chỉ thẳng vào mũi của Diệp Phi mà quát: “Mẹ nó! Rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt sao? Tao sẽ giết mày”

“Chát!”

Diệp Phi trực tiếp cho anh ta một cái tát.

Thanh niên tóc dài hét lên một tiếng rồi lùi về phía sau.

Kim Văn Đô gầm lên một tiếng: “Ai cho anh lá gan làm càn hả?”

“Bụp!”

Diệp Phi đạp bay Kim Văn Đô sau đó quát lớn: “Còn có ai nữa?”

Làm sao có thể có chuyện đó được?

Toàn bộ sảnh tiệc ngây ra như phống, Những gì Diệp Phi làm như châm chích vào nhãn cầu của họ.

Dù là doanh nhân đầu trọc hay Trần Tích Mặc, không ai nghĩ rằng Diệp Phi lại dám đá vào Kim Văn Đô.

Đây là người phụ trách của đoàn người đến thăm Trung Quốc lần này và anh ta cũng là cậu chủ của nhà họ Kim, thân thế và địa vị của anh ta ngoài sức tưởng tượng của người thường.

Trong chuyến đi thăm kéo dài nửa tháng, anh ta đều được tất cả mọi người vây quanh, ca ngợi hết lời, hơn nữa anh ta còn được tất cả những người quyền quý chào đón cung kính, có thể nói là một người cao cao tại thượng.

Nhưng một cậu chủ của danh môn vọng tộc, ở trên du thuyền của mình bị Diệp Phi không lưu tình mà đá một cước, thật sự khó có thể chấp nhận được.

Cụ ngoại cũng trợn mắt há mồm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.