Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1624:




Chương 1624:

“Người đâu, gọi bộ an ninh lại đây, còn có những người vệ sĩ đánh thuê của “sau đó hãy đi thông báo cho cô Lực, nói cô ấy đừng xuất hiện trong lúc này, để tôi dọn dẹp sạch sẽ những người có mắt không tròng này rồi cô ấy hãy xuất hiện”

Kim Văn Đô lấy ra một điếu xì gà, từ từ châm lửa, rồi bình tĩnh ra lệnh cho thủ hạ của mình.

Đối với anh ta mà nói, chỉ cần không phải là con cháu của ngũ đại gia tộc, anh ta không cần hỏi thêm gì nữa trực tiếp xử lý tại chỗ.

Những mối quan hệ của nhà họ Kim, kêu gọi xúc tiến đầu tư, thân phận đặc thù, chỉ những điều này thôi cũng đủ để anh ta diễu võ giương oai.

“Tổ một, tổ hai, hủy bỏ kỳ nghỉ, Tank, La Sát, xuống sảnh tiệc ngay Một người thanh niên tóc dài gật đầu, lấy điện thoại di động ra bắt đầu hét lên, rất có dáng vẻ đang định giang sơn.

Ngay sau đó, tiếng bước chân vang lên từ tầng trên và tầng dưới, hàng chục nhân viên bảo vệ căm súng trường xuất hiện, sát khí đãng đẳng bao quanh nhóm người của Diệp Phi Có tiếng bước chân ở đảng xa, rõ ràng là có người vội vàng chạy tới.

Doanh nhân đầu trọc nhìn thấy thế thì ngẩng cao đầu ưỡn ngực, tin rằng Diệp Phi sẽ sớm bị cậu Kim dẫm nát dưới chân, nói không chừng còn có thể bị ném xuống sông cho nuôi cá.

Giang Hoành Độ và Thẩm Đông Tinh không quan tâm lắm, những người này không đủ để Diệp Phi nhét kẻ răng.

Diệp Phi quét mắt nhìn thế trận trong sảnh cười nói: “Muốn cản đường của tôi?”

“Diệp Phi, anh nghe cho kỹ đây, nể mặt giao tình trước đây của chúng ta, Trần Tích Mặc tôi cho anh một cơ hội”

“Chỉ có một cơ hội”

Đúng lúc này, Trần Tích Mặc đột nhiên đứng ra, khinh bỉ nhìn Diệp Phi rồi nói như bố thí.

“Lập tức thả cụ ngoại và những người khác đi, sau đó xin lỗi cậu Kim, tôi sẽ giúp anh cầu xin cậu Kim tha cho anh một con đường sống”

“Nếu không, hôm nay chúng tôi sẽ khiến anh gặp xui xẻo, bởi vì đây không phải là nơi mà anh có thể ngang ngược, anh có nghe kỹ chưa?”

Cô ta muốn thể hiện địa vị của bà chủ bảng cách tha cho Diệp Phi một con đường sống, hơn nữa cô ta cũng muốn thể hiện cho Diệp Phi thấy là cô ta còn lợi hại hơn cả anh ta.

Diệp Phi cười nhạt: “Tôi cứ thích ngang ngược như thế đó, sao hả?”

Khiêu khích, đây chính là khiêu khích trần trụi.

Nhóm người của Kim Văn Đô cũng biến sắc ngay lập tức, hơn nữa còn vô cùng tức giận, không ai nghĩ rằng Diệp Phi lại kiêu ngạo như vậy.

Một vài tên thủ hạ của anh ta định ra tay nhưng Trần Tích Mặc đã vươn tay ra ngăn lại, rồi thì thầm với Kim Văn Đô một câu.

“Cậu Kim, anh ta tên là Diệp Phi, một người bạn trước đây của em”

“Anh ta đối với mẹ con bọn em không thân thiện lắm, nhưng cũng đã giúp đỡ em cho em một chút mặt mũi, chúng ta có thể giải quyết chuyện này một cách riêng tư không?”

Cô ta còn bổ sung thêm một câu: “Cũng coi như là đáp lại ân tình của anh ta Đôi mắt của Kim Văn Đô cũng cân nhắc một chút: “Bạn bè?”

“Ừ, bạn của em, em nói anh ta thả người, sau đó xin lỗi, chuyện này coi như chuyện cũ mà bỏ qua, có được hay không?”

Trần Tích Mặc cắn đôi môi đỏ mọng xinh đẹp: “Hơn nữa, hôm nay là ngày đính hôn của chúng ta, nhìn thấy máu thì thật quá xui xẻo”

Kim Văn Đô nghe thấy thế thì phun ra một làn khói dày đặc, lạnh lùng nhìn Diệp Phi thở dài một hơi.

“Vi mặt mũi của Tích Mặc, tôi cho anh một cơ hội sống sót để ra khỏi đây”

“Ngay lập tức làm theo lời nói của Tích Mặc, thả người ra, sau đó xin lỗi rồi bồi thường cho mọi người, nếu không thì tôi sẽ thả nhóm người của anh xuổng biển cho cá ăn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.