Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 160:




Chương 160:





*Ba mươi sáu tầng hằm đều đào ra được một cái quan tài, bên trong quan tài đều có thi thể của người phụ nữ mặc áo đỏ…” Hoàng Chấn Đông thấp giọng nói cho Diệp Phi, sau đó rùng mình một cái: “Diệp Phi, mau đi thôi trời tối rồi…” Lời còn chưa nói xong, anh ta liền phát hiện ra Diệp Phi đã như một con thỏ mà chạy mắt rồi… Hoàng Chấn Đông chịu đựng cơn đau mà đuổi theo.





Bóng đêm rất nhanh đã nuốt chửng núi Vân Đính.





Trên đường trở về, Diệp Phi khử độc miệng vết thương cho Hoàng Chấn Đông, sau đó hỏi một câu: “Chuyện tối nay rốt cuộc là sao?”





Ánh mắt anh có chút khó hiểu: “Bạch Xà là ai dẫn tới?”





“Chín năm trước, có một người tên là Giang Hóa Long tới Trung Hải phát triển.”





Hoàng Chấn Đông không hề giấu giếm Diệp Phi: “Thân thủ anh ta hơn người, tài chính hùng hậu, có rất nhiều kẻ bỏ mạng vì anh ta.”





“Ban đầu anh ta cũng coi như là quy củ, làm kinh doanh cũng sẽ nể mặt nhau, thế nhưng sau khi anh ta đã đứng vững trên đôi chân của mình rồi thì lại bắt đầu làm bậy.”





“Anh ta mạnh mẽ cướp đoạt của cải ở khắp nơi, toàn lực phát triển Hoàng Đỗ Hắc, không từ bắt cứ thủ đoạn nào đẻ hối lộ chính phủ, lại còn xúi giục thuộc hạ thành lập một vương quốc chế độc.”





“Ba năm đó, Trung Hải có vô số người nhà tan cửa nát, trật tự hắc bạch đạo hỗn loạn, rất nhiều phú hào và công ty đều chuyển sang thành phố khác.”





“Hàn lão và Tống Hồng Nhan bọn họ không nhịn được mà bắt tay với nhau vây quét tập đoàn Giang thị.”





“Giang Hóa Long cũng trong một đêm mà từ một kẻ quyền thế không ai sánh bằng biến thành một tù nhân, hơn mười bảy nghìn thủ hạ chỉ còn hơn mười người đi theo.”





“Chỉ là ngày xét xử hôm đó, xe chở tù nhân của Giang Hóa Long bị người ta cướp mắt, sau đó anh ta cũng biến mắt không rõ tung tích.”





“Sáu năm, khắp cả Trung Hải không có một chút tin tức nào của anh ta.”





“Chúng tôi cũng sắp quên mắt anh ta luôn rồi thế nhưng kết quả anh ta lại quay lại và muốn quyết chiến thêm lần nữa.”





Hoàng Chấn Đông cười khổ một tiếng: “Nghe đồn đâu là lần này anh ta quay lại là muốn đòi cả vốn lẫn lời, anh ta còn thu nhận anh em Hùng thị làm đô đệ nữa.”





Diệp Phi cảm thấy vô cùng hứng thú hỏi: “Với tác phong của các người thì chuyện xét xử này không phải là dư thừa sao? Trực tiếp cho một đao làm thịt không phải là xong rồi sao.”





“Cậu em à, yêu tinh có thể dùng một gậy đánh chết người, cậu cảm thấy Hàn lão bọn họ sẽ để yên cho anh ta làm việc ác trong hai năm sao?”





Hoàng Chấn Đông thở dài một hơi: “Phía sau Giang Hóa Long có người chống lưng, hơn nữa người đó còn là một kẻ tai to mặt lớn, đây cũng là duyên cớ vì sao năm đó anh ta có thể ngông cuồng như vậy.”





“Tụi anh cũng không muốn xét xử và cũng không có cách nào khác vì có người che chở cho anh ta, đòi hỏi chứng cứ xác thực để định tội, tuyệt đối không thẻ thay pháp luật định tội.”





Diệp Phi tựa như đang suy nghĩ điều gì đó: “Có thể khiến cho các người lo trước lo sau như vậy, xem ra người chống lưng cho anh ta thật là không đơn giản.”





“Chắc chắn là không đơn giản rồi, chỉ là đây không phải là điều quan trọng, bởi vì tụi anh không có năng lực để lôi người chống lưng đó ra.”





Hoàng Chấn Đông dựa vào ghế ngồi: “Việc cấp bách chính là mau chóng tìm ra Giang Hóa Long rồi thủ tiêu anh ta, nếu không sẽ bị anh ta chơi đùa cho mắt ăn mắt ngủ.”





*Chẳng hạn như bị tập kích bất ngờ như tôi với Tống Hồng Nhan vậy, có điều anh ta rất thích chơi trò mèo vờn chuột với chúng tôi, muốn thấy chúng tôi ngày ngày đều thấp thỏm lo âu.”





Anh ta ít nhiều cũng có chút hiểu biết về Giang Hóa Long, so với thủ đoạn giết người không chừa bắt kỳ thủ đoạn nào của bọn họ thì Giang Hóa Long lại càng muốn biến Trung Hải thành một mảnh hỗn loạn hon.





Diệp Phi nghe vậy thở dài một hơi: “Xem ra tôi làm bác sĩ vẫn là sự lựa chọn tốt nhất.”





Giang hồ quá rộng lớn và cũng quá nguy hiểm rồi.





Hoàng Chấn Đông cười lớn: “Chỉ sợ người trong thiên hạ, thân bất do kỷ.”





Diệp Phi cũng không phản bác, chuyện này liên quan tới Tống Hồng Nhan, nếu như Tống Hồng Nhan gặp chuyện không may, anh phỏng chừng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.





Anh xoa đầu không nghĩ đến việc này nữa: “Hội trưởng Hoàng anh về thương hội Tứ Hải hay tới bệnh viện?”





“Đưa anh tới tòa nhà Đề Vương đi.”





Hoàng Chấn Đông ngồi thẳng người, anh muốn đi tìm một người… Nửa tiếng sau, xe xuất hiện ở tòa nhà Đề Vương, đây là một nơi rất lâu đời ở Trung Hải, là một tòa nhà bao gồm khu ẩm thực, khu cư trú, và tòa nhà văn phòng.





Diệp Phi thấy tinh thần mệt mỏi của Hoàng Chấn Đông liền đỡ anh ta vào cầu thanh máy lầu một.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.