Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 159:




Chương 159:





Một đòn trí mạng.





Diệp Phi đi tới trước mặt người phụ nữ mắt xếch, đối phương vẫn còn chưa tắc thở, cô ta gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Phi: “Rốt cuộc cậu là ai….” Cô ta chết cũng không ngờ tới Diệp Phi lại mạnh tới vậy.





Diệp Phi nhặt con dao găm của cô ta lên: “Còn có di ngôn gì không?”





Người phụ nữ mắt xéch thổ huyết mà chết đi.





Chết không nhắm mắt.





Cô ta vừa chết đi, trong mũi rất nhanh liền có một con cổ trùng màu đen chui ra, Diệp Phi trở tay một cái chém nó đứt thành hai mảnh.





“Tiểu tử, cậu dám giết Bạch Xà? Cậu dám đối nghịch với hội Hoa Sơn?”





Cách đó không xa ba người còn lại cũng nhìn chằm chằm vào Diệp Phi: “Hội Hoa Sơn chúng tôi nhất định sẽ…” Lời còn chưa nói xong Diệp Phi đã bẻ con dao găm thành ba đoạn.





Một giây kế tiếp, con dao găm “vèo” một tiếng như tên bắn.





Ba người theo bản năng mà ngăn cản thế nhưng lại chậm mắt nửa nhịp, trừng mắt nhìn con dao găm ở cổ họng.





Trên đất đầy máu tươi.





Diệp Phi không buồn nhìn tới bọn họ mà đi về phía Hoàng Chấn Đông cứu người.





Hoàng Chấn Đông nằm trên mặt đất vẻ mặt hoàn toàn là ngây dại ra, anh ta quả thực là không dám tin mọi chuyện mà mình nhìn thấy được ban nãy.





Mặc dù anh ta biết Diệp Phi có cái thực lực lấy một địch trăm thế nhưng vẫn không thể nào mà nghĩ được cậu lại có thể giết Bạch Xà của bọn họ dễ như thái rau như vậy chứ.





Phải biết rằng Bạch Xà đó là một trong ba đóa Kim Hoa mà Qúa Giang Long bồi dưỡng, cũng chính là một sát thủ hạng nhất.





Diệp Phi không để ý đến suy nghĩ của Hoàng Chấn Đông, anh nhổ hết mũi tên độc trên người anh ta ra, lấy ngân châm đâm xuống vài cái.





Một bãi máu đen chảy ra.





Diệp Phi lại dùng tay chỉnh lại khớp bị chệch cho anh ta, sau đó thờ ơ vỗ vai Hoàng Chắn Đông.





“Cầm máu rồi, độc cũng đã bị ép ra ngoài đợi lát tôi sẽ kê cho anh một toa thuốc, trở về điều trị vài ngày là khỏi thôi.”





Cái gì? Hoàng Chấn Đông có chút hoang mang? Cầm máu rồi? Độc tố bị ép ra ngoài rồi? Chuyện này làm sao có thể chứ?





Dựa theo bao nhiêu năm tung hoàng giang hồ của anh ta, vết thương của này ít nhất cũng phải ba tháng mới có thể khỏi.





Thế nhưng khi anh ta nhìn thấy miệng vét thưng đang từ từ khép lại, cánh tay trúng tên cũng khôi phục được ít tự do thì anh ta liền biết lời Diệp Phi nói là thật.





Anh ta đang mộng sao.





Trình độ này con người căn bản là không thể nào đạt tới được! Điều này nó còn trâu bò hơn gấp mười lần Diệp Phi bẻ kiếm và chữa bệnh cho Chương Đại Cường.





Diệp Phi không chỉ là một thần y mà còn là một thần tiên.





Ánh mắt Hoàng Chắn Đông lóe ra một tia sáng, trước đây anh ta cũng chỉ là kính nễ Diệp Phi thế nhưng giờ đây lại thật lòng muốn kết bạn với cậu.





Ngoại trừ việc Diệp Phi cứu anh một mạng ra còn có bản lãnh y thuật và võ thuật của cậu ta nữa, Hoàng Chấn Đông có thể nhìn ra được giá trị của Diệp phi trong tương lai.





Anh ngọ ngoạy: “Diệp Phi, không nhiều lời nữa, sau này nếu có việc thì cứ việc đánh tiếng một câu.”





“Khách sáo rồi.”





Diệp Phi nhàn nhạt lên tiếng: “Chỉ là một cái nhắc tay mà thôi, à phải rồi, anh muốn gọi người tới đón hay đi cùng tôi?”





“Anh đi với cậu, anh đi với cậu.”





Hoàng Chắn Đông quét mắt nhìn bốn phía: “Đây là nơi hung ác nhât ở Trung Hải, núi Vân Đính đó.”





Nếu như không phải đường cùng thì đánh chết anh ta cũng không dám đi qua đây.





Diệp Phi càng thêm hiếu kỳ: “Nơi hung ác nhất?”





“Núi Vân Đính là một nơi chẳng may mắn gì.”





“Nói ngọn núi Vân Đính này là một nơi hung ác cũng là vì năm đó Đường gia khởi công ở đây đã xây ba mươi sáu ngôi biệt thự, khi giao bán thì phát hiện ra dưới tầng hằm có giấu thi thể.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.