Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1569:




Chương 1569:

Anh ta đưa ra đề nghị: “Này người anh em, chuyện trước kia thôi không nhắc đến nữa, chuyện kết toán chỉ phí cũng sẽ theo ý anh, sau này tôi sẽ hợp tác tốt đẹp với nhà họ Đường, thế nào?”

“Mày nghe không hiểu tiếng người sao?”

Diệp Phi sắc mặt trầm xuống: “Với hành vi của mày hôm nay, tòa nhà này.

cũng chẳng xây xong được, bọn tao cũng sẽ không hợp tác với mày, thế nên cút hết cho tao”

Miêu Bá Hổ ánh mắt oán hận, nhưng cũng chỉ đành bất đắc dĩ gọi đồng bọn: “Rút, rút hết cho tôi!”

Tên đồng bọn chần chừ: “Khoản tiền đó vẫn chưa được kết toán mà’“

Một người khác cũng phụ họa theo: “Tiền lương công nhân tháng này còn chưa trả: “Tôi đưa, tôi đưa hết, rời khỏi đây ngay lập tức”

Miêu Bá Hổ thở dài một hơi, sau đó dẫn người lên xe rời đi.

Không mất bao lâu, toàn bộ công trường náo loạn, vài trăm công nhân vẫn chưa được trả tiền lương đều về quê đón Tết Diệp Phi lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn.

Nửa giờ sau, địa ốc Nhược Đại yên lặng trở lại, giống như thời điểm trước Tết, ngoài mấy người Đường Nhược Tuyết thì chẳng còn thấy ai khác.

Tân Thế Kiệt và mấy người Cao Tĩnh hưng phấn vung nắm tay, cuối cùng cũng đuổi được toàn bộ những con sâu làm rầu nồi canh này rồi “Miêu Bá Hổ đã làm nhiều việc ác, còn từng giết người, cứ để hắn đi như: thế này hình như không hay lắm?”

Đường Nhược Tuyết bước đến chỗ Diệp Phi, nhìn về phía công trường trống rỗng nói: “Nhìn bộ dạng anh ta thế kia, sớm muộn gì cũng sẽ tìm cách báo thù.”

Diệp Phi cười nhạt: “Bây giờ tôi cũng không động chạm gì hản ta, chỉ muốn hẳn đem ba trăm công nhân rời đi, không có chiêu bài này, bóp chết hản cũng chẳng khác gì bóp chết một con k “Yên tâm đi, tôi đã sắp xếp cho hắn nơi mà hẳn ta nên đến rồi.”

Giọng anh nhẹ nhàn/ tầng của em.”

“Được”

“Tôi sẽ không để hẳn ta trở thành mối nguy hiểm tiềm Giờ đây Đường Nhược Tuyết đã hoàn toàn tin tưởng Diệp Phi, nghe nói anh đã xử lý mọi việc ổn thỏa thì không nói nhiều, cô chỉ quay đầu lại nhìn Cao Tĩnh và Tân Thế Kiệt: “Cao Tính, luật sư Tân, tất cả công nhân đều đã đi cả, việc sử dụng lao động năm sau sẽ rất gấp gáp, mấy ngày Tết này mọi người cố gắng, cực khổ một chút, tìm những người công nhân có thể tin cậy được ở khắp nơi về đây”

“Lương cao một chút cũng không sao, miễn là tin cậy được và chăm chỉ”

Cô nhàn nhạt thở dài: “Thời hạn giao công trình cũng không được trễ nải..”

Cao Tuyết và Tân Thế Kiệt gật đầu: “Hiểu rồi”

“Đừng áp lực quá, chuyện này giao cho tôi đi”

Phi lấy điện thoại ra bấm một dãy số, rất nhanh đầu dây bên kia đã kết nối, truyền đến một tràng cười sảng khoái: “Anh Phi, à không, hội trưởng Phi, chúc mừng năm mới, anh đã trở về Trung Hải chưa?”

“Khi nào về nhất định phải nói với tôi một tiếng, tôi cùng vợ mới cưới tới cửa tặng quà”

“Anh không biết đấy thôi, năm sau tôi sẽ lên chức bố..” Chương Đại Cường cười hạnh phúc: “Đều là nhờ phúc của anh cả.”

“Chậc, anh nói như vậy, ai nghe được còn không biết đứa bé này là của ai mất”

Diệp Phi trêu đùa một chút: “Tôi còn chưa trở về Trung Hải, hôm nay gọi điện thoại cho anh là muốn nhờ anh một chuyện.”

“Mùa xuân năm sau, tôi cần 2000 công nhân gấp rút làm việc, anh giúp tôi tìm người được không?”

Anh vào thẳng chủ đề: “Tiền lương cao một chút cũng không sao.”

“2000 công nhân?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.