Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1568:




Chương 1568:

Anh quát lớn: “Nếu để tôi nhìn thấy mặt của ba người các ông lần nữa thì tôi cho các ông ngồi tù mọt gông”

Vẻ mặt của ba người Lưu Phú Quý buồn rười rượi: “Biết, biết rõ ạ..”

“Lưu Phú Quý, các ông làm gì vậy? Mấy ông sao phải sợ thăng nhãi này?”

Miêu Bá Hổ hét lên chói tai: “Mau gọi người cho tôi, gọi người đến đây, có việc gì tôi chịu, sau lưng tôi còn có người chống lưng”

“Ông Miêu, thực xin lỗi, bọn tôi bất lực”

Sắc mặt ba người Lưu Phú Quý xấu hổ đáp lại, sau đó cúi găm đầu nối đuôi nhau rời đi.

Thấy một màn như vậy, Tân Thế Kiệt cùng mấy người trợ lý đều kinh ngạc không thôi, mắt chữ O mồm chữ A, không tin nổi vào mắt mình, không tin nổi mấy tên đốc công không khác gì lưu manh ngoan ngoãn xéo đi như vậy.

Ánh mắt Cao Tịnh nhìn về phía Diệp Phi càng thêm sỉ mê.

“Các ông..” Miêu Bá Hổ thấy ba người cun cút đi ra như thế thì giận giữ, hận không thể lao lên túm cổ ba tên mà đánh, ông ta hét lớn: “Một đám vô dụng, không được tích sự gì hết!”

“Đường Nhược Tuyết, tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không chịu thua đâu.”

“Đám người Lưu Phú Quý đã đi rồi đi chăng nữa thì một mình tôi cũng sẽ kiên quyết đến cùng”

“Trong tay tôi còn có 300 công nhân, vậy cũng đủ phá tan, khiến cho nơi này không làm được gì nữa”

Ông ta túm lấy ngón tay cụt lủn đây máu của ông ta và hô: “Tôi sẽ báo cảnh sát, báo cảnh sát bắt các người vì cố ý hành hung tôi, thậm chí còn cắt đứt ngón tay của tôi nữa”

“Xin mời, hoan nghênh ông báo cảnh sát đất Diệp Phi tươi cười nhìn ông ta, sau quay đầu nhìn về phía Tân Thế Kiệt: “Luật sư Ki hỏi anh một chút vấn đề về pháp luật, có kẻ ăn bớt ăn xén tiền của công nhân.

“Ví dụ như lừa gạt đồng hương đi đào than đá, sau giết mấy người đồng hương trong hầm mỏ đó rồi ăn tiền bồi thường rồi còn vơ vét tài sản của mấy người họ?”

“Thậm chí còn có đầy đủ chứng cứ, xác nhận trong chuyện này có liên quan tới tám người, vậy rốt cuộc sẽ bị phán bao nhiêu năm?”

Tân Thế Kiệt không chút chần chờ chút nào mà đáp: “Tử hình!”

Miêu Bá Hổ muốn dẫn người tới nghe được mấy lời này thì hai chân lập tức mềm nhũn mà quỳ rạp xuống đất.

Cả người lạnh toát…

Miêu Bá Hổ thật sự đã bị Diệp Phi dọa cho sợ hãi Hắn làm thế nào cũng không nghĩ tới, Diệp Phi lại có moi ra được những việc làm xấu xa năm đó của hản, đó là bí mật được hản chôn giấu tận sâu thảm đáy lòng Nếu sự việc này bại lộ tù mà còn bị những người cũng dòng tộc chém thành tám mảnh, làm không tốt còn thì đến mộ phần tổ tiên cũng bị người ta đào lên.

Hắn quay đầu nhìn Diệp Phi, hét lớn: “Nói lung tung gì đó?”

“Đừng có giả vờ thế chứ!”

Diệp Phí cầm lấy điện thoại mở miệng nói: “Đợi lát nữa sẽ có cảnh sát đến nói chuyện với mày, có bản lĩnh thì cứ giả ngây giả dại trước mặt bọn họ”

Nhìn thấy Diệp Phi bộ dáng như thể đã nảm chắc phần thẳng trong tay, Miêu Bá Hổ cảm thấy nỗi đau ở ngón tay đã bị đứt lìa càng trở nên dữ dội, nghiến răng hét lên: “Rốt cuộc mày là ai?”

“Thức thời thì đưa công nhân của mày ra khỏi nơi này ngay lập tức”

Diệp Phi ánh mắt sắc bén: “Bảng không qua năm phút nữa, muốn đi cũng không được”

Miêu Bá Hổ không muốn nhận thua, không muốn ngón tay cứ như vậy bị người ta chặt mất mà không được gì, nhưng thấy vẻ lãnh đạm, ung dung của Diệp Phi, hẳn không dám từ bỏ tất cả để đặt cược.

Cuối cùng, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Phi và Đường Nhược Tuyết rồi nói: “Chúng tôi đi rồi, toàn bộ công trường trống không, các anh liệu có kịp thời gian xây dựng hay không?”

“Không thì thế này đi, chúng tôi sẽ không gây rắc rối, cũng không đòi tiền tạm ứng nữa”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.