Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1563:




Chương 1563:

“Bốp!”

Một tiếng thật vang dội, khuôn mặt trắng nõn của Cao Tịnh lập tức hắn năm ngón tay đỏ au.

Cô đau, không nhịn được mà kêu một tiếng thê thảm: “AI”

“Ông làm gì vậy?”

“Sao các người lại dám ra tay đánh người khác? Trong mắt các người có còn pháp luật hay không hả?”

Tân Thế Kiệt cũng mấy thành viên phẫn nộ vô cùng, vô thức bước lên mấy bước định cứu Cao Tịnh nhưng lại bị đám tay chân của Miêu Bá Hổ ngăn lại “Tôi làm gì? Làm gì các người còn không rõ sao?” Miêu Bá Hổ cười ha hả: “Tôi đang tìm lý do để mấy người mắng mà..”

Ông ta còn kéo lấy tóc của Cao Tịnh rồi hít hà ngửi một chút: “Tóc này, người phụ nữ này, thơm thật đấy…”

Tân Thế Kiệt quát: “Miêu Bá Hổ, cô ấy chính là thư ký Cao, các ông đừng có mà ngang ngược.”

“Tôi chính là kẻ ngang ngược đấy, sao nào?”

Miêu Bá Hổ lại tát lên má bên kia của Cao Tịnh thêm một cái: “Tôi thế này, lật sư Tân có thể làm gì nào?”

“Cậu có tin không, ngay bây giờ tôi có thể cho người luân phiên hãm hiếp cô ta mà đám các người cũng chỉ có thể nén giận, trơ mất mà nhìn không?”

“Pháp luật, pháp luật, cả ngày nói cái mẹ nó pháp luật, bố mày sợ chắc, các người còn không biết, ông mày chính là pháp luật đấy?”

“Mấy người dám khiêu chiến Miêu Bá Hổ ta sao, khi ông mày ra đời lăn lộn thì đám các người chắc hẳn còn chưa biết viên gạch là cái mẹ gì” Anh mắt Miêu Bá Hổ đầy vẻ miệt thị: “Khó chịu thì ra tay đi!”

Một tên đốc công huých Tân Thế Kiệt một chút: “Luật sư Tân, lên thôi, chờ gì nữa, dùng võ mồm lên đánh một trận đi”

“Lên thôi, khí thế nam tử hán đại trượng phu đâu, đừng có đứng bất đó như kẻ bất lực nữa chứ!”

Một tên đứng cạnh đó cũng cười cợt lên tiếng.

Tân Thế Kiệt phẫn nộ vô cùng, nhưng anh cũng biết bản thân mình đánh không thẳng được đám người này, nếu anh ra tay thì cả anh và Cao Tịnh sẽ bị tổn thương càng lớn hơn, thậm chí nếu đánh còn sẽ bị chỉ trích là đánh công nhân. Bên ngoài kia còn đang đứng hơn hai nghìn công nhân, một khi bị khơi mào ra như vậy thì cả chỗ này sẽ bị đập phá đến không còn thứ gì nguyên vẹn.

“Xem ra như vậy vân chưa đủ khiến luật sư Tân tức giận nhỉ?”

Miêu Bá Hổ chậc chậc mấy tiếng rồi lại cầm một ấm trà lên, ông ta nhổ nước bọt vào trong đó rồi sau đó đổ thẳng cả ấm nước vào mặt Cao Tịnh.

Nước trà, lá trà nhoe nhoét đổ lên mặt, chảy dọc theo mũi căm rồi rơi tong tỏng xuống đất.

Có lẽ nước trà trong ấm vẫn còn nóng đố lên mắt, cũng có lẽ là do cô ấy lần đầu tiên bị người ta nhục nhã như vậy nên nước mắt trong ngừng rơi Tân Thế Kiệt nắm chặt nắm đấm, anh đã phẫn nộ vô cùng, rất muốn xông.

lên cứu cô nhưng lại bị mấy tên kia giữ lại, ngoài giấy dụa ra thì chẳng thể làm gì.

Miêu Bá Hổ nhìn về phía Tân Thế Kiệt, cười ha hả: “Luật sư Tân thật sự rất biết nhẫn nhịn, đến mức này còn không tức giận nữa à?”

“Bốp! bốp!”

Ông ta đột nhiên kéo theo Cao Tịnh đến trước mặt Tân Thế Kiệt, không nói lời nào mà tát anh bốn phát.

Những cú tát này rất mạnh, mạnh đến mức khiến cho Tân Thế Kiệt không ngừng rên rỉ, lảo đảo lui về sau mấy bước.

“Đã cho các người cơ hội rồi mà không biết quý trọng, cứ phải để người ta ra tay là thế nào”

Miêu Bá Hổ lại giơ chân lên, đá Tân Thế Kiệt một cú thật mạnh khiến anh văng cả người ra xa: “Luật sư Tân, cậu để tôi quá thất vọng rồi”

Cao Tịnh kêu lớn: “Ông dừng tay lại! Ông còn dám đánh anh ấy nữa tôi sẽ báo cảnh sát, tìm luật sư kiện ông!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.