Chàng Quỷ Của Bác Sĩ

Chương 47:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: ♪ Đậu ♪
"Hai người ăn chậm ghê." Cận Thần nhìn Lê Hình và Lâm Triệt cuối cùng cũng đi ra từ trong phòng ăn, gã than trách.
Lê Hình lườm gã, móc điện thoại ra dí sát vào mắt gã, "Nhìn đi, nhìn kĩ vào, chưa đến 10 phút!"
"Để gần như vậy chẳng nhìn thấy gì cả!" Cận Thần ghét bỏ đẩy tay Lê Hình ra lùi về sau.
Quý Thừa Tiêu nghiêng đầu nhìn Lâm Triệt vẫn còn bốc khói trên mặt, anh nhíu mày, bước lên tự nhiên nắm bên eo cậu, "Đi thôi."
Lâm Triệt cảm nhận xúc cảm ấm áp và lực độ mạnh mẽ truyền đến từ bên eo, đôi chân khẽ run một cái không để người khác thấy.
"Các anh cũng đến ngắm mặt trời mọc hả?" Một bé trai mặc chiếc quần đi biển áo sơ mi ngắn tay nhạt màu, đầu đội mũ nâu ngẩng mặt lên hỏi Lâm Triệt.
Lâm Triệt thầm kêu vật moe, nhưng tiếc lại không phải là bé gái, cậu vui vẻ ngồi xổm xuống, ngón tay khẩy khẩy mũ bé trai trả lời: "Chính xác."
Cận Thần liếc mắt nhìn cái quần biển quen thuộc, "Chà, có phải cu giẫm hư kính bơi anh mày..."
Còn chưa nói xong, Cận Thần bị Lê Hình bịt miệng lại, "Cậu làm gì đó, đừng dọa con nít chứ."
Cận Thần tránh cái tay bịt kín cứ như muốn mưu sát mình của Lê Hình, "Tránh ra!"
Lâm Triệt ngẩng đầu nhìn ra sau bé trai, là một vợ chồng tuổi tác không lớn, cả hai đang mỉm cười nhìn bé.
"Tiểu Hải, đến chỗ mẹ, đừng vướng chân mấy anh đi ra ngoài." Cô ngồi xổm xuống nhẹ nhàng kéo tay cậu nhóc.
"Mẹ, con muốn chơi với mấy anh..." Bé mếu, quay người lắc tay người phụ nữ làm nũng.
"Nhóc con này, con chơi với ba mẹ, còn các anh chơi với nhau, nghe lời, mẹ dẫn đi mua kem nhé?" Cô hơi ngại ngùng gật đầu với Lâm Triệt, kéo tay bé trai muốn đi.
"Con không muốn ăn kem, con muốn Yellow!" Bé trai tránh khỏi tay mẹ, dậm chân tại chỗ.
"Ở đây lát ba ba mua cho con, chúng ta đi nhanh thôi, các anh sắp thấy phiền rồi, con phải nghe lời chứ." Người đàn ông vốn đang đứng bên, thấy con trai bắt đầu bướng bỉnh thì khom người vỗ vai cậu nhóc.
"Con muốn ngay bây giờ à!" Cậu nhóc không vui nói, trong giọng nói còn nức nở mếu máo, kéo kéo tay áo Lâm Triệt.
Lâm Triệt hơi bối rối nhìn tay áo mình bị kéo, nhanh nói cậu biết nên làm gì bây giờ đi?! Nhóc con sắp khóc đến nơi rồi!
Cố gạt ra, dịu dàng gạt ra, thô lỗ gạt ra, tàn nhẫn gạt ra, hay là...
Cởi luôn áo của cậu ra.
Mặt khác thì... có phải cái tên boy cơ trí ấy nhìn thấy trong túi áo cậu có bỏ con Yellow không!!
Cậu nhóc cố ý phải không!!
Không cho không cho!!
Đây là Quý Thừa Tiêu tặng cho cậu mà!! Ai cũng không cho!!
"Ngoan ngoãn, nghe lời, qua chơi với ba mẹ nha?" Người phụ nữ ôm eo bé trai, mà cậu bé cứ kéo tay áo Lâm Triệt dậm chân đứng tại chỗ.
Lâm Triệt: "..." Mị phải báo cảnh sát.
Quý Thừa Tiêu cúi người xuống thấp giọng hỏi: "Con hôm qua anh đưa cho em có cầm theo không?"
Lâm Triệt hết sức đáng thương quay mặt sang, méo miệng không vui, nhỏ giọng nói: "Em không cho..."
Mắt Quý Thừa Tiêu mang ý cười, "Ngoan, đưa cho cậu bé đi, mua lại cho em sau."
Lâm Triệt im lặng chớp mắt, trong ánh mắt lộ rõ vẻ từ chối, "Không muốn..."
Quý Thừa Tiêu thấy bộ dạng đáng thương của Lâm Triệt sắp giống với nhóc con đang kéo tay áo, anh không thể làm gì ngoài thở dài bất đắc dĩ. Bây giờ Lâm Triệt không khác gì trẻ con, đồ đưa đến tay rồi có làm sao cũng không muốn đưa đi.
Lê Hình thấy hai người bị một đứa bé làm khó dễ, hắn móc một vật hình khối từ trong túi quần đi biển ra như ảo thuật, đưa cho cậu bé, "Nè cu, cho cu, trong này không những có đồ chơi mà còn có đồ ăn, rất thú vị, hay hơn con Yellow kia nhiều."
Cậu bé buông tay đang kéo tay áo Lâm Triệt ra, cầm đồ chơi trong tay Lê Hình, vui mừng ngắm nghía trái phải, "Cảm ơn anh nhiều!"
"Không khách khí!" Lê Hình xoa đầu cậu bé cách qua cái mũ màu nâu.
Cha mẹ cậu áy náy nhìn Lê Hình, Lê Hình hào phóng phất tay nói không sao.
Chờ đến khi cậu nhóc bị cha mẹ mắng rồi đi khuất, Cận Thần mới sầm mặt lên tiếng, "Cậu lấy cái đó từ đâu vậy?"
Lê Hình khựng lại, nhún vai, "Nhà cậu chứ đâu."
"Cậu lại động vào hàng sưu tầm của tớ!" Cận Thần xách cổ Lê Hình kéo lê đi ra ngoài.
"Nhẹ chút nhẹ chút! Sắp đứt rồi!"
Lâm Triệt trề môi đứng dậy, sờ sờ vật nhỏ trong túi như đang bảo vệ cho con, sau đó bất mãn nhìn Quý Thừa Tiêu, xem ra đang lên án Quý Thừa Tiêu dám bảo cậu đưa Yellow anh tặng cho người khác.
Quý Thừa Tiêu bật cười, "Đừng giận, em xem miệng em trề thành cái miệng bình gia vị rồi kìa."
(*) Bình gia vị:
binh-thuy-tinh-rot-dau-locklock-550ml-ck0101jpeg
"Em không muốn cho rồi mà." Lâm Triệt lầm bầm.
"Ừ, không cho không cho." Quý Thừa Tiêu cười xoa đầu Lâm Triệt.
...
Bầu trời hiện ra các dải đỏ hồng trong veo, sắc màu tựa tựa màu xanh thẳm của biển xanh rồi dần dà phai mờ, từ đậm đến nhạt.
"Đẹp quá, hèn chi người ta cứ thích chạy đi ngắm mặt trời mọc, mình phải học tập theo mới được." Cận Thần vuốt vuốt tóc nói.
"Cậu đã qua cái tuổi đó rồi, một ông già mà không biết nhìn chứng minh xem tuổi tác mình đã lớn thế nào." Lê Hình khinh thường hừ một tiếng."
"Cậu có mặt mũi nói tớ? Cậu với tớ cùng năm sinh tớ già cậu cũng già, Thừa Tiêu cũng 28 rồi cậu thấy sao?"
"Tớ tháng 12 nha? Tớ vẫn là mặt trời mới nhú, bông hoa nhỏ của Tổ Quốc."
"Bông hoa cậu sắp héo đến nơi rồi, tự chơi mình đi."
...
"Anh 28 tuổi, để em tính xem... Ừm... Lúc anh lên đại học, em còn xách cặp táp đeo khăn quàng đỏ đi học tiểu học." Lâm Triệt đếm đầu ngón tay bất ngờ lên tiếng.
Quý Thừa Tiêu nghiêng đầu nhìn Lâm Triệt bị ánh mặt trời chói xuống làm có vẻ mờ ảo, anh gật đầu, "Ừ."
"Lúc anh xuất ngoại em vẫn còn đang học tiểu học." Lâm Triệt lẩm nhẩm.
Quý Thừa Tiêu im lặng, tiếp tục gật đầu, "Ừm."
"Lúc anh lên giường với mấy boy khác, em mới bắt đầu học sinh học." Lâm Triệt nhăn mày tính.
"...Ừm."
"Lúc anh lên làm bác sĩ, em mới biết quay tay." Lâm Triệt nghiêm túc tính tiếp.
"...Ừm."
"Lúc anh tìm Mục Sở, em rốt cục lên đại học."
Trong lòng Quý Thừa Tiêu căng thẳng, thật ra anh hơi bất an khi bỗng dưng Lâm Triệt nhắc đến chuyện với Mục Sở, nhìn thế nào cũng đều là anh sai, vả lại... chuyện như thế này trước giờ chưa từng xảy ra. Đều do hai cái tên Cận Thần với Lê Hình nhắc đến tuổi tác.
Lâm Triệt nhẩm đếm xong thì đen mặt, mất hứng bĩu môi: "Hầy, trải nghiệm của anh quá nhiều so với em, em còn chưa kịp làm chuyện đại sự gì đã bị xe tông..."
Quý Thừa Tiêu nhanh tay che miệng Lâm Triệt, một tay ôm đầu cậu xoa lên, "Em muốn thế nào? Sau này anh với em làm."
"Em muốn nhận bằng tốt nghiệp." Lâm Triệt gỡ tay Quý Thừa Tiêu ra nói.
"Em còn chưa tốt nghiệp đại học, sau này không tìm được việc làm." Lâm Triệt nói rất thành thật.
Quý Thừa Tiêu cười, "Anh nuôi em."
Lâm Triệt hài lòng gật đầu, "Biển làm chứng lời anh nói, không nuôi sẽ cùng chủng tộc với Em Trai."
"Ừ."
"Biển làm chứng em sẽ luôn ở đây." Quý Thừa Tiêu nói như vô tình.
"Đương nhiên rồi." Lâm Triệt hấc cằm lên trả lời chắc chắn.
Ở phía khác, Cận Thần với Lê Hình đang ồn ào náo nhiệt, Lê Hình trực tiếp đè Cận Thần xuống bãi cát, để nửa người của gã ngâm mình trong nước biển, liên tục hất nước lên người gã.
"Xéo đi! Đứng dậy!" Cận Thần vung tay vung chân giãy giụa, bắn tung tóe không ít bọt nước.
Một chiếc dép xỏ ngón màu xanh nước biển theo động tác của Cận Thần văng đi xa, thẳng tắp hất lên mặt Lâm Triệt mới vừa quay sang nhìn.
"..."
Lâm Triệt bất ngờ cảm nhận có vật gì đó văng lên đầu mình, kế tiếp vị nước biển mằn mặn chảy xuống má.
"...F*cking boy."
Quý Thừa Tiêu lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau lên mặt và tóc Lâm Triệt, "Có bị đau không?"
Lâm Triệt liếc mắt qua Cận Thần, trông có vẻ uất ức lắm gật đầu, "Đau."
"A a a a Thừa Tiêu tớ không cố ý! Là dép tự nó bay đi đó!" Cận Thần né Lê Hình hét lên.
Quý Thừa ném chiếc dép vào ngực Cận Thần, rồi đè chặt cánh tay của Cận Thần xuống, nói với Lê Hình: "Đánh mạnh vào."
"Hahahahaha được được được!"
Lâm Triệt dùng tay áo sạch lau nước biển còn sót trên mặt, cậu luôn cảm giác trên mặt không chỉ có mùi vị của nước biển, mà còn có mùi chân Cận Thần, tươi mát thoát tục.
Vầng thái dương màu da cam dần dần nhích lên giữa trời, soi ấm toàn bộ bãi biển. Cận Thần từ đơn phương chịu đòn đã chuyển thành cùng nhau hất nước biển chiến đấu.
"Chịu chết đi, xem súng nước tớ mới mua đây! Cậu chết chắc rồi Quý Thừa Tiêu hahahahaha!" Cận Thần cầm một cây súng nước khổng lồ bắn nhiệt tình về phía Quý Thừa Tiêu, như đang phát tiết sự bất mãn.
Lâm Triệt im lặng đứng phía sau Cận Thân đổ đầy một xô nước rồi dội lên người gã, "Súng nước của anh là gì, nhìn em này, mới mượn xô nước từ chỗ cu cậu nào đó. Dám bắn Quý Thừa Tiêu, anh càn rỡ quá ta!"
Quý Thừa Tiêu hất mái tóc ướt nhẹp, thấy Lâm Triệt bảo vệ cho mình thì đắc chí nhướng mày.
Lê Hình cũng xách một xô nước biển dội thẳng lên người Lâm Triệt, "Hahahaha, em thất bại rồi, thằng nhỏ ấy cho anh xô còn lớn hơn."
"...Oa... Mẹ, anh kia vừa cướp xô nước của con..." Từ xa truyền đến tiếng khóc của trẻ con.
"..." Lê Hình như vô can ngẩng đầu nhìn trời.
"Bây giờ đều là của em hết, muahahaha!" Lâm Triệt thừa lúc Lê Hình không chú ý, cậu lập tức cướp cái xô và cây súng, sau đó ném súng nước cho Quý Thừa Tiêu.
"Nè! Sao em làm vậy hả! Tạm dừng tạm dừng! Tui muốn đi mua chút trang bị!" Lê Hình kháng nghị.
"Cậu đi đi, cậu đi đi." Cận Thần hừ hừ, súng nước hướng thẳng đến người Lê Hình.
"Các người chơi xấu aaa!"
Quý Thừa Tiêu cười nhìn Lâm Triệt mặc dù đã ướt nhẹp mà vẫn cực kỳ hào hứng, anh thấy trong đôi mắt cậu như xếp thêm mấy vì sao lấp lánh.
Từ xa truyền đến ánh mắt không tên còn rất mãnh liệt, Quý Thừa Tiêu thu hồi nụ cười, anh lạnh mặt nhìn lên cửa sổ của một phòng khách sạn ở gần biển.
"Quý Thừa Tiêu, nhanh đến phụ em! Sức chiến đấu của quân địch quá ác liệt!" Lâm Triệt gọi.
Quý Thừa Tiêu quay đầu lại, bước đến chỗ Lâm Triệt.
Thật sự đã lâu lắm rồi không chơi đùa như thế này, hệt như các chàng thanh niên mới đầu 20.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.