Lấy thủ đoạn khó lường của cấp bậc nhân vật Chuẩn Đế tử, Chuẩn Thánh nữ như Công Tôn Hoằng cùng Nghiên Tâm, bọn hắn tự nhiên nhìn thấu được bí thuật ‘Liễm tức thuật’ nửa vời của Trần Nguyên, cũng nhìn ra ‘chân chính tu vi’ Tam phẩm tầng năm của hắn.
Niên kỷ bất quá mới hai mươi, tu vi Tam phẩm tầng năm.
Hơn nữa, nhìn đến khí tức hùng hồn trầm ổn, thể nội linh lực cuồn cuộn như đại hồng thủy, như hồng hoang mãnh thủ chỉ trực chờ xông phá càn quét hết thảy, hiển nhiên, căn cơ của kẻ này vững chắc kinh khủng, thực lực hơn xa cùng cấp tu sĩ.
Tốc độ tu luyện bực này, thiên tư kinh khủng như vậy, cho dù tại ba ngàn thế giới nghe nói cũng chưa từng nghe nói qua.
Đặc biệt là Công Tôn Hoằng, trước đó đối với Trần Nguyên có nghi hoặc, không hiểu hắn làm như thế nào để tu vi trong khoảng thời gian ngắn tăng mạnh đến như vậy.
Bất quá, điều đó không ảnh hưởng đến hắn đối với người này kiêng kỵ thật sâu.
Duy nhất có thể sánh vai với hắn cũng chính là vị kia được xưng Giao Châu Yêu nữ.
Đồng dạng là hai kẻ tư chất tu luyện khủng bố tuyệt luân, phá vỡ mọi hiểu biết cùng ghi chép, hai người này, Trần Nguyên cùng vị kia kia Giao Châu Yêu nữ, cũng là hai kẻ duy nhất trong thế hệ trẻ tuổi để cho hắn Công Tôn Hoằng phát ra từ nội tâm kính nể.
Đến nỗi Thượng Quan Hà Dung? Nhiều nhất là e dè một chút mà thôi.
Hiện tại hắn không có nắm chắc đối với nàng, thế nhưng tương lai, hắn tin tưởng, nàng không phải đối thủ của hắn.
Bất quá, nghĩ đến Nghiên Tâm thế mà chú ý lên Trần Nguyên cùng Giao Châu Yêu nữ hai tôn quái vật này, Công Tôn Hoằng không khỏi trêu chọc một câu: “Đường đường là Lạc Nhật Thánh địa Chuẩn Thánh nữ cao quý, thế mà cũng có một ngày bị người gọi là quái vật.”
Nghiên Tâm trước đó nói quái vật, ấy là chỉ hai người kia tốc độ tu hành kinh khủng không hợp thói thường.
Mà Công Tôn Hoằng nói quái vật, ấy là lấy ra từ danh hiệu ‘tân sinh Tứ Đại quái vật’ mà bọn hắn bị gắn mác.
Tuy nhiên, Công Tôn Hoằng lời nói, không mang ý khen ngợi nàng, mà nhiều hơn là trêu tức.
Thánh nữ thuần khiết, cao quý tựa như bạch liên hoa, tựa như thiên tiên giáng trần lại bị dùng từ ‘quái vật’ để hình dung, quả thực không đẹp chút nào.
Nghiên Tâm khẽ hừ một tiếng: “Chẳng phải Tây Sơn Tiên triều Chuẩn Đế Tử không phải cũng bị gọi là quái vật sao?” Nói rồi, nàng liếc nhìn qua bóng lưng Trần Nguyên và Giao Châu Yêu nữ, cười mị hoặc, thốt lên: “Lại nói, được cùng hai vị kia xếp chúng một chỗ quái vật, ngẫm ra cũng không nhiều thua thiệt như thế.”
Sau đó, không một dấu hiệu báo trước, sắc mặt nàng đột ngột trở nên nghiêm túc, ánh mắt tinh quang lấp lóe, sắc bén như lợi kiếm ra khỏi vỏ.
Nàng nói khẽ: “Hai người này thiên phú khủng bố, tương lai khẳng định là một phương đại năng bễ nghễ ba ngàn thế giới.
Nếu đạt đến hai người bọn hắn trợ giúp, thậm chí thu… “ Nàng hơi dừng lại, không nói tiếp.
Công Tôn Hoằng nghe vậy, âm thầm giật mình, nội tâm không ngừng run lên.
Nữ nhân này, còn nghĩ đến lôi kéo hai người kia? Thậm chí…
Hắn có chút bội phục nàng ý nghĩ to gan lớn mật.
Nhớ lại đối phương từng tiết lộ đoạn thông tin về vị kia Thần Luyện Tiên triều Hoàng nữ, Công Tôn Hoằng không khỏi thiện ý nhắc nhở: “Lạc Nhật Thánh địa Chuẩn Thánh nữ, tốt nhất ngươi nên dừng ngay ý nghĩ của ngươi lại.
Nếu không, sau này đừng oán trách là ta không sớm nhắc nhở, hai vị kia, nhân quả có thể to lớn lắm.
Ngươi và ta chỉ loại cấp bậc này, tiếp không nổi bọn hắn phần nhân quả khổng lồ như thế.”
Trải qua cẩn thận quan sát Trần Nguyên mấy tháng lâu, lại thêm ba phen mấy bận xin nhờ cao nhân phía sau thôi diễn mà không có thu hoạch, ngược lại nhận lấy phản phệ, hắn càng ngày càng phát ra tin tưởng với phán đoán trước đó: Trần Nguyên kẻ này là nhân vật kinh khủng, so với bản thân hắn một cái Chuẩn Đế Tử, chỉ sợ có hơn mà không có kém.
Nghiên Tâm nghe lời này, không phục nói: “Người Công Tôn Hoằng ngươi e ngại, không có nghĩa là Nghiên Tâm ta cũng e sợ.” Nói rồi, nàng phất tay áo rời đi, gương mặt lạnh lùng từ đầu đến cuối không chút nào thay đổi.
Có thể, người ngoài không biết rằng, trong nội tâm nàng tại nghe được lời nói của Công Tôn Hoằng cũng sinh ra biến đổi.
Nàng kiêu ngạo, nhưng không ngu ngốc.
Công Tôn Hoằng, bất luận là thực lực, thiên phú lẫn địa vị đều không so với nàng kém.
Nếu như ngay cả hắn cũng e ngại hai người kia, vậy nàng cần phải thật sự nghiêm túc cân nhắc lại địa vị của bọn hắn.
Một bên khác, Công Tôn Hoằng nhìn Nghiên Tâm dứt khoát rời đi, lắc đầu không nói.
Thanh La thì bất mãn: “Công tử, nàng quá kiêu ngạo.
Sớm muộn gì, nàng cũng vì sự kiêu ngạo của mình mà trả giá thật lớn.”
Công Tôn Hoằng bật cười: “Lạc Nhật Thánh địa đã bao giờ không kiêu ngạo? Trái ngược lại, nàng mà không kiêu ngạo, ta mới thấy kỳ quái.
Hơn nữa, nàng có trả giá hay không, đối với chúng ta lại có liên quan gì?”
Thanh La chần chờ một hồi lâu, ánh mắt đảo quanh quảng trường đông người nườm nượp, lo lắng nói: “Công tử, hiện tại Lạc Nhật Thánh địa, Thần Luyện Tiên triều đều đã xuất hiện người tại đây.
Nếu như các đại thế lực khác cũng động tâm tư, như vậy chẳng phải…”
Công Tôn Hoằng hơi đăm chiêu một chút.
Hắn cũng nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
Trước mắt, chỉ có hắn cùng Nghiên Tâm mấy người đến từ đại thế lực, có thể một khi bố cục xuống, tuyệt đối không đơn giản.
Nếu như trong tương lai còn có thêm kẻ khác, có thể giới này chịu không nổi dày vò.
Không những thế, Minh Nguyệt giới nước đến khi đó sẽ sâu và đục vô cùng.
Đối với hắn tuyệt không phải chuyện tốt.
Bất quá, suy tư một hồi, Công Tôn Hoằng lắc đầu nói ra: “Các thế lực càng lớn, đưa ra quyết định lại càng thận trọng; những người ở vị trí càng cao, càng không dễ dàng làm ra quyết định.
Không phải ai cũng như chúng ta, dứt khoát liền buông xuống giới này.”
Dừng tạm, hắn nhìn về phương hướng Nghiên Tâm biến mất nói ra: “Về phần Lạc Nhật Thánh địa.
Yên tâm đi, sẽ không còn người khác đến.
Thiên Diện mật báo cho chúng ta biết, Lạc Nhật Thánh địa bên dưới phụ thuộc có mười mấy cái tiểu thế giới đang gặp Lũ Bọ tập kích.
Đám Chuẩn Thánh Tử, Chuẩn Thánh Nữ kia còn đang vội vã xông lên tiền tuyến chém giết Lũ Bọ lập công đâu, nào có rảnh rỗi quản đến nơi này.
Về phần Nghiên Tâm? Nàng có lẽ có đường tình báo riêng, biết đến Minh Nguyệt giới chút thông tin nào đó.”
Thanh La nghe vậy mới triệt để yên tâm lại.
Nàng cung kính, lặng lẽ và yên bình đứng tại sau lưng người nam nhân đã cứu rỗi cả cuộc đời nàng.
---------------
Trần Nguyên và Lữ Như Yên lặng lẽ tiếp cận Thần Luyện phong.
Rất nhiều tân sinh vẫn còn lưu lại nơi này.
Bọn hắn mặc dù không thể gia nhập sơn phong vì cái điều kiện khắt khe mà có thể coi là khó như lên trời kia.
Thế nhưng, điều đó không ngăn cản bọn hắn muốn biết, đến tột cùng là phương nào nhân tài mới có thể gia nhập Thần Luyện phong.
Đứng cách bệ đá chừng hai trượng, Trần Nguyên chắp tay nói ra: “Hàn huynh, tại hạ Trần Nguyên, gia nhập Thần Luyện phong, không biết nên như thế nào kiểm trắc tu vi cùng côt linh?”
Hàn Tường Minh nghe có người hỏi, nhìn về phía Trần Nguyên, ánh mắt sáng lên.
Ngay cả một mực lạnh nhạt không nhìn sự vật Thanh Uyển tiên tử cũng nhịn không được ghé mắt nhìn sang.
Hàn Tường Minh vội vã hỏi thăm: “Thế nhưng là Trần Nguyên Trần công tử đến từ Tô Châu học viện?”
Trần Nguyên hơi sững sờ, nhưng cũng lập tức gật đầu, đáp lại: “Chính là tại hạ.”
Hàn Tường Minh lập tức tươi cười, nói ra: “Thế thì không cần thiết kiểm trắc.” Đồng thời, một tay hắn vung ra.
Từ trong ống tay áo, chùm sáng nhàn nhạt, lấp lóe theo đó mà bay vào không gian, nhẹ nhõm rơi đến trước mặt Trần Nguyên.
Người sau bắt lấy.
Đợi cho đến khi quang mang táng đi, hắn mới nhìn rõ, đây lại là một viên lệnh bài, kích thước lớn gần bằng bàn tay, bề mặt dát kim loại màu đỏ rực, lấp lánh kim quang, mặt trước có khắc nổi hai chữ Thần Luyện, cứng cáp, mạnh mẽ, mặt sau khắc lên biểu tượng Thần Luyện phong, một mặt trăng khuyết nằm vào giữa chiếc lò luyện.
Trần Nguyên nghi hoặc: “Hàn huynh, đây là ý gì?”
Hàn Tường Minh đáp: “Không có ý gì.
Chỉ là từ giờ phút này, Trần huynh chấn chính là người của Thần Luyện phong.
Tấm lệnh bài đại biểu cho thân phận Thần Luyện phong của huynh, hơn nữa còn là cấp bậc hạch tâm đệ tử.
Tất nhiên, nếu như Trần huynh muốn nghĩ lại, thì có thể trả lại lệnh bài cho tại hạ.”
Trần Nguyên vốn muốn hỏi thêm, Hàn Tường Minh ngay lập tức nói: “Trần huynh không cần nghi ngờ, đây là ý của Hạo Nguyệt Chân quân.
Lão nhân gia nàng nói rằng, chỉ cần là Tân sinh Tứ Đại quái vật đồng ý gia nhập Thần Luyện phong, không cần thông qua bất cứ kiểm trắc nào, có thể trực tiếp thu nhận.”
Trần Nguyên lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
Cái này là chiêu thu nhân tài nha.
Tại một thế trước, các đại học nổi tiếng chẳng phải cũng là làm như thế? Hắn đối với chuyện này chấp nhận rất nhanh.
Bất quá, cái gì là Tứ Đại quái vật.
Để người khác nhấc lên chuyện này, hắn thật cảm thấy xấu hổ.
Mà những tân sinh vây xem xung quanh, nghe được đối thoại giữa hai người họ, nguyên bản còn bất mãn vì sao kẻ này trực tiếp được nhân vào trong khi bọn hắn không có.
Chỉ là, cụm từ ‘Tân sinh Tứ Đại quái vật’ vừa ra, bọn hắn một mảnh xôn xao.
“Thì ra, hắn chính là Trần Nguyên đến từ Tô Châu.”
“Khí thế thật mạnh, hắn chỉ e đã bước vào Tam phẩm tầng hai thời gian không ngắn đi.”
“Nguyên lai, đây chính là Tân sinh Tứ Đại Quái vật, tuổi còn trẻ như vậy, tu vi mạnh mẽ không kém thâm niên học sinh.
Quái vật chính là quái vật, chúng ta xa xa sánh không kịp.”
…
Rất nhiều kẻ không kiêng kỵ chút nào bàn tán.
Đều là lời tán dương.
Lại chẳng phải là nói xấu sau lưng, cho nên người ta không chút nào e ngại.
Người có tên như cây có bóng.
Một cụm từ ‘Tân sinh Tứ Đại quái vật’ ngay lập tức quét sạch toàn bộ bất mãn của đám đông.
Bọn hắn dám sao?
Không dám.
Đứng trước loại quái vật tu luyện này, bọn hắn đề cùng không đề nổi ghen tỵ.
Hết thảy chỉ còn có hâm mộ.
“Chúc mừng Trần công tử thành công bái nhập Thần Luyện phong.” Lữ Như Yên đứng tại bên cạnh hắn, đôi mắt đẹp ngắm nhìn tấm lệnh bài, mỉm cười nói ra.
Trần Nguyên cũng đáp: “Trước đó, đa tạ Lữ cô nương vì ta giới thiệu Thập Đại sơn phong.
Không có cô nương, có lẽ ta chỉ như con chuồn chuồn không đầu, loạn bay khắp nơi hao phí thời gian.”
Lữ Như Yên lắc đầu: “Đều chỉ là chút việc nhỏ, so sánh với công tử ân tình trước đó tại Thần Hà sơn, này chút việc không đáng nhắc tới.”
Trần Nguyên không nói nữa.
Một sự việc, cứ nhắc qua nhắc lại cảm tạ mãi, quả thật không có ý tứ chút nào, ngược lại lộ ra giả dối.
n tình, ghi nhớ trong lòng, đảm bảo tương lai trả lại là được.
Nghĩ đến đây, tâm cơ hắn khẽ động.
Hắn đối với Lữ Như Yên nói ra: “Lữ cô nương, ta có cái này tặng cho cô nương.”
Vừa nói, hắn vừa chủ động mang theo Lữ Như Yên tránh lui ra phía sau đám người, giữa khoảng cách với các tân sinh khác.
Thuận tiện, hắn thi triển ra một pháp thuật đơn sơ, khiến cho người ngoài không thăm dò được sự tình bên trong.
Lữ Như Yên gặp hắn nói có quà tặng cho mình, trong lòng âm thầm kinh hỉ, thậm chí buông lỏng cảnh giác đến mức không ý thức được đối phương thi triển ra thuật pháp.
Không đúng, kể từ khi gặp lại hắn, cảnh giác của nàng chưa bao giờ hạ xuống thấp đến như thế.
Chưa kịp chờ đợi Lữ Như Yên nói ra cái gì, Trần Nguyên đã lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một bình đan dược bằng ngọc, trắng ngà, thuần khiết, chạm vào có cảm giác mát lạnh.
Ngay cả khi nắp bình ngọc chưa mở ra, người ngoài đã có thể ngửi thấy hương đan nhàn nhạt, sảng khoái dâng lên làm cho tu sĩ không nhịn được mà hít nhiều mấy hơi, mỗi một cái hô hấp đều để cho thân thể giãn ra, đầu óc thanh tỉnh, thậm chí tu vi đều có dấu hiệu ẩn ẩn tinh tiến.
Bảo đan.
Tuyệt đối là bảo đan vô giá.
Đây là câu mà bất cứ tu sĩ nào cũng sẽ thốt lên.
Lữ Như Yên nhìn qua bình đan dược trong tay đối phương, có chút chần chờ nói ra: “Trần công tử, cái này là?”
Nàng là thật ưa thích đối phương tặng đồ.
Tuy nhiên, đồ quá quý giá, nàng không có ý tứ nhận.
Mặt khác, quan hệ bọn họ còn chưa đi tới một bước kia.
Cho dù nàng có ý tứ, nhưng người ta còn chưa lên tiếng đâu.
Trần Nguyên mạnh mẽ đặt lọ đan dược vào trong tay nàng, nói ra: “Đan dược này gọi là Thập Niên đan.
Miếng đan dược này một khi Tam phẩm tu sĩ luyện hóa, bất luận tu vi, bất luận thiên phú, đều sẽ tương đương mười năm khổ tu với nguồn linh khí sung túc.
Lấy Lữ cô nương tư chất, một khi luyện hóa mai đan dược này, chí ít có thể tăng lên hai cái tiểu cảnh giới, thậm chí là ba cũng không biết chừng.”
Lữ Như Yên nghe vậy, trong lòng giật mình không ngớt.
Tương đương mười năm khổ tu? Tăng lên hai, thậm chí ba cái tiểu cảnh giới? Đan dược này quá quý giá.
Phẩm giai chỉ e không dưới Ngũ phẩm, hơn nữa, còn là loại Ngũ phẩm đan dược chuyên dụng cho Tam phẩm tu sĩ sử dụng.
Người ta có Ngũ phẩm dược tài, có mấy ai lãng phí đi luyện chế loại đan dược cho Tam phẩm tu sĩ sử dụng? Cho nên, đan dược này chẳng những quý mà còn hiếm vô cùng.
“Không thể.
Trần công tử, đan dược này quá quý giá, Như Yên không thể nhận.” Nàng vội vã khua tay, trả lại bình ngọc cho Trần Nguyên.
Có thể, hắn một mực không tiếp lấy.
Hắn đối với Lữ Như Yên, ôn nhu nói ra: “Lữ cô nương, ngươi cứ nhận lấy.
Tại trong học viện, ngoại trừ cô nương, ta thật nghĩ không ra còn có người thứ hai đáng để ta tặng đan.”