Công Tôn Hoằng nghe thấy thanh âm cắt ngang động tác của mình, lòng hắn không tránh khỏi buồn bực.
Là cái gia hỏa nào không có mắt, không biết nhìn tình huống vậy?
Bất quá, buồn bực về buồn bực, nụ cười trên gương mặt Công Tôn Hoằng chưa bao giờ tắt.
Tại một cái tiểu thế giới như Minh Nguyệt giới này, số lượng người có thể biết đến thân phận chân thật của hắn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Đối với người ngoài, hắn chưa bao giờ bộc lộ ra cảm xúc trong lòng; đối với người biết rõ đến thân phận của hắn, bất kể thế nào, hắn cũng chỉ đón tiếp kẻ đó bằng nụ cười nồng hậu.
Người vừa lên tiếng là một nữ tử trẻ tuổi, gương mặt như trứng ngỗng, làn da trắng như tuyết, hai con mắt to, tròn, long lanh như mặt hồ mùa thu, hai hàng lông mày lá liễu, kết hợp cùng sống mũi cao ngất, ngạo kiều, tạo thành một khuôn mặt tuyệt sắc, khuynh quốc khuynh thành.
Nữ tử này khá cao, vóc người yểu điệu, thướt tha trong chiếc váy màu hồng nhạt, trôi bồng bềnh trong không khí bởi cỗ lực lượng vô hình nâng đỡ, vừa vặn che đi mắt cá chân, lại không chạm đến mặt đất thô tục.
Càng khó được hơn nữa là cỗ khí chất cao quý, thánh khiết tựa như đóa tuyết liên, cô độc mà ngạo nghễ, không nhiễm khói bụi phàm trần, lặng lẽ tản mát ra vẻ đẹp xa không thể chạm chỉ độc thuộc về mình.
Bất quá, Công Tôn Hoằng không nhìn vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành của nàng.
Hắn nhìn là thiên phú của nàng.
Niên kỷ chỉ ước chừng ba mươi, thế nhưng khí tức trên người nàng mạnh mẽ, thể nội linh lực hùng hậu so ra đã chẳng kém một số hạch tâm đệ tử.
Tu vi của nàng vậy mà đã đạt đến Tam phẩm trung kỳ.
Thiên phú tu luyện này, đặt tại Đại Thế giới cũng là tầng lớp thiên kiêu đứng đầu nhất.
Công Tôn Hoằng nhìn về phía nàng, mặt không đổi sắc nói ra: “Ồ...!vậy ta bây giờ phải gọi cô nương là Đông Châu tuyệt thế thiên tài hay là… Lạc Nhật Thánh địa Chuẩn Thánh nữ?”
Vị Lạc Nhật Thánh địa Chuẩn Thánh nữ nghe lời này, lắc đầu cười, một bộ không quá để tâm: “Là Đông Châu thiên tài cũng được, mà Lạc Nhật Thánh địa Chuẩn Thánh nữ cũng thế; tất cả đều là ta, có gì khác nhau sao?” Nói rồi, ánh mắt nàng trở nên sắc bén, nhìn về phía Công Tôn Hoằng: “Ngược lại là Tây Sơn Tiên Triều Chuẩn Đế tử, một cái hạ giới nhỏ bé còn có thể để cho Chuẩn Đế tử đích thân giáng lâm, quả nhiên không tầm thường.
Chuẩn Đế tử đang tìm kiếm điều gì ở đây chăng?”
Công Tôn Hoằng, khẽ cười, nói: “Chẳng phải Lạc Nhật Thánh địa Chuẩn Thánh nữ cũng ở tại đây sao? Giới này có gì không tầm thường? Ta lại đang tìm kiếm thứ gì? Hẳn cô nương phải rõ ràng hơn ai hết.”
Nghe vậy, Lạc Nhật Thánh địa Chuẩn Thánh nữ trầm mặc không nói.
Cả hai người đang đề cập đến thứ gì, lòng dạ bọn hắn biết rõ hơn ai hết, không cần thiết phải nói ra miệng.
Loại lời này, tốt nhất giữ càng sâu càng tốt.
Thoáng chốc, cả hai đều giữ yên lặng.
Thế giới xung quanh vẫn còn vận chuyển như cũ, người người qua lại như nước, thanh âm huyên náo ồn ào bàn tán vẫn như cũ vang vọng tại bốn phương.
Chỉ là, không có một ai chú ý tới hai người, cũng không có một ai nghe được lời hai người nói, cứ như thể, hai người, và cả những người đi theo, đã hoàn toàn tách riêng ra khỏi thế giới này vậy.
Qua thật lâu, loại không khí quỷ dị như vậy mới kết thúc.
Lạc Nhật Thánh địa Chuẩn Thánh nữ khẽ nghiêng đầu, ánh mắt hướng về phía Thần Luyện phong bệ đá nơi xa.
Dung nhạn của nàng tuyệt đẹp.
Ngay cả từ bên một góc nghiêng, gương mặt chỉ lộ ra một gò má, một bên sống mũi cùng nửa đôi môi đỏ son, tại ánh sáng hất vào, đều lộ ra phá lệ quyến rũ.
Miệng thơm của nàng khẽ mở.
Bất quá, thanh âm chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng, lời đã bị Công Tôn Hoằng đoạt trước: “Người của Thần Luyện Tiên Triều cũng đã xuất hiện, cô nương chẳng bằng gia nhập Thần Luyện phong, đạt được Thần Luyện Tiên triều tán thành, tương lai tranh đoạt vị trí Thánh nữ, há chẳng phải thuận lợi quá thay?”
Lạc Nhật Chuẩn Thánh nữ có chút bất mãn, khẽ lườm Công Tôn Hoằng một chút; cái lườm này chẳng những mang trong đó cơn bực tức của nàng, mà còn hoàn mỹ thể hiện ra nét phong tình vạn chủng, quyến rũ động lòng người, làm cho Thanh La tại một bên khó chịu không thôi.
Nàng khẽ hừ, thanh âm lạnh lùng: “Bất quá chỉ là một cái Hoàng nữ không được yêu mến mà thôi.
Thần Luyện Tiên triều hoàng đế bảy trăm vạn năm trước giao chiến với Hồng Long Thiên, bị đối phương đánh trọng thương, căn cơ hao tổn, mạng may mắn vớt lại được, nhưng thọ nguyên đại giảm.
Rất nhiều người tính toán, thọ nguyên của vị Hoàng đế này còn lại không ra mấy vạn năm.”
Dừng tạm, nàng nhìn chằm chằm Công Tôn Hoằng, nói ra: “Huyết mạch đủ nồng đậm để có tư cách tranh đoạt Đế vị, tại Thần Luyện Tiên triều không ít hơn trăm vị.
Đừng nói là mấy vạn năm tới, ngay từ bây giờ Thần Luyện Tiên triều đã gió nổi mây phun, chiến loạn khắp nơi.
Nhanh thì mấy trăm năm, mà chậm thì vạn năm, các vị Hoàng tử, Hoàng nữ sẽ bắt đầu tăng tốc dọn dẹp sạch sẽ đối thủ cạnh tranh.” Nói rồi, nàng hướng ánh mắt về phía trên bệ đá, hiếm thấy toát ra vẻ thương hại: “Vị Hoàng nữ này, đến lúc đó, chỉ sợ ốc còn không mang nổi mình ốc, hi vọng nàng tới trợ giúp chúng ta? Nực cười.
Thật thêm vào Thần Luyện phong, đến lúc đó, không bị nàng liên lụy vào đã may mắn cực kỳ rồi.”
Công Tôn Hoằng nghe lời này, lông mày nhíu thật chặt.
Thần Luyện Tiên triều Hoàng Đế bảy trăm vạn năm trước chiến bại trong tay Hồng Long Thiên, bản thân chịu trọng thương, căn cơ hao tổn là chuyện cả ba ngàn thế giới đều biết.
Chuyện vị Hoàng Đế này, vì chữa trị bản thân, hết sức ổn định Tiên triều, gắng gượng chèo chống nỗi thống khổ vạn trùng phệ tâm cũng là chuyện cả ba ngàn thế giới đều biết.
Thậm chí ngay cả chuyện thọ nguyên hắn còn lại chưa đầy mấy vạn năm, chỉ cần người hữu tâm đều có thể suy tính ra đến.
Đối với đám Nhất phẩm, Nhị phẩm tiểu tu sĩ, mấy vạn năm là thời gian dài không thể tưởng tượng nổi.
Đối với Ngũ phẩm Chân nhân, Lục phẩm Chân quân, mấy vạn năm đã tương đương với toàn bộ thọ nguyên của bọn hắn.
Bất quá, Thất phẩm Tôn giả có thể sống vài chục vạn năm, Bát phẩm thọ nguyên tính bằng trăm vạn năm, Cửu phẩm đại lão tuổi thọ nhiều hơn thế hàng chục lần; đến mức Hợp Đạo, Thánh Vị đại năng, này đã không thể sử dụng con số để hình dung.
Đối với bọn hắn mà nói, mười vạn năm chỉ bất quá là một cái nháy mắt mà thôi.
Mà Thần Luyện Tiên triều sở dĩ có thể coi là Tiên triều bởi vì nó tại Đại Thế giới cai trị cương thổ rộng lớn bao la vô ngần, gần như không nhìn thấy điểm cuối.
Bên trong một cái Tiên triều, tu sĩ đại năng nhiều vô số kể, Bất phẩm, Cửu phẩm gần như đâu đâu cũng thấy, ngay cả Hợp Đạo, Thánh Vị đại năng cũng còn có không ít, là giường cột trụ vững cỗ thế lực khổng lồ này.
Cũng là như thế, trong mỗi một cái Tiên triều, mấy vạn năm quang cảnh đối với bọn hắn tới nói, bất quá chỉ là cái chớp mắt mà thôi.
Mấy vạn năm này, Thần Luyện Hoàng Đế sinh mệnh lực sắp cạn, sinh mạng của hắn tựa như ngọn nến leo lét trước gió, đối với Thần Luyện triều đình, đối với các Hoàng Tử, Hoàng Nữ, đều là thời khắc chính trị vô cùng nhạy cảm.
Có lẽ giờ phút này, Thần Luyện Hoàng Đế thực lực tại thân còn giữ được hai, ba thành dáng vẻ, lực chấn nhiếp các thế lực còn tại, các Hoàng tử, Hoàng nữ không dám làm loạn, cũng không có gan làm loạn.
Bởi đối với bất kỳ vị Hoàng Đế nào, giai đoạn quyền lực sắp tuột khỏi tay là thời điểm hắn trở nên nóng nảy nhất.
Thế nhưng, qua đi vài ngàn năm nữa, khi thể nội thương thế bạo phát ngày càng mạnh mẽ, thực lực hắn ngày càng giảm sút, sức chấn nhiếp không còn, đến lúc đó, những kẻ được công nhận có khả năng kế thừa ngai vị chí cao vô thượng kia, e rằng sẽ không kiêng dè gì cả, không từ bất cứ thủ đoạn nào thanh trừ đối thủ của mình.
Hết thảy những điều này, Công Tôn Hoằng đều biết rõ.
Hắn duy không biết rõ chính là, người tham gia nhúng tay vào Minh Nguyệt giới, lại bất quá chỉ là một vị Hoàng Nữ không được yêu mến.
Tại Hoàng tộc mà nói, cụm từ ‘không được yêu mến’ nào có khác gì với bị bỏ rơi?
Như thế nói đến, vị Hoàng nữ này, ngày tháng không còn được bao lâu.
Lạc Nhật Chuẩn Thánh nữ gặp đối phương âm thầm nhíu lông mày, ánh mắt tựa hồ lâm vào suy tư thì trong lòng thầm khó chịu.
Lần thứ nhất ‘giao phong’ cả hai không phân thắng bại.
Nói là giao phong, kỳ thực là cả hai lẫn nhau thăm dò tình báo về giới này.
Bất quá, mỗi người đều chủ động né tránh nên không có thu hoạch.
Mà lần thứ hai ‘giao phong’, đối phương nhanh miệng hơn khiến cho nàng không thể không lộ ra chút tin tức.
Chỉ nhìn bộ dáng của hắn lâm vào suy nghĩ, nói rõ đã có thu hoạch.
Điều này để nàng buồn bực không thôi.
Từ trước đến nay, Nghiên Tâm nàng đã bao giờ ăn thiệt thòi?
Công Tôn Hoằng suy nghĩ trong chốc lát thì hồi phục phục lại.
‘Quả nhiên, lúc trước suy nghĩ không gia nhập Thần Luyện phong là chính xác.’ Hắn âm thầm nghĩ.
Không chỉ là không gia nhập, hắn còn phải nghĩ cách giữ khoảng cách an toàn với Thần Luyện Tiên triều cùng vị Hoàng nữ này.
Không như Tây Sơn Tiên triều, khoảng cách tranh đoạt Đế Tử vị trí còn kéo dài lâu thật lâu, chí ít đầy đủ cho Công Tôn Hoằng tu hành đến Cửu phẩm cảnh giới; Thần Luyện Tiên triều tranh đoạt Đế vị sắp bước vào giai đoạn bộc phát, ai có thể biết đến, tại thời điểm đó, những cái kia Hoàng Tử, Hoàng Nữ mà điên cuồng, có thể làm ra chuyện gì.
Hắn đi lại quá gần với vị Hoàng Nữ tại Minh Nguyệt giới, tới lúc đó, đối thủ của nàng chỉ sợ tính cả hắn vào danh sách địch nhân.
Có lẽ, lấy thân phận Tây Sơn Tiên triều Chuẩn Đế tử để cho đối phương phải kiêng kỵ một hai, không dám hạ sát thủ; thế nhưng hắn còn nhỏ yếu, đối phương ra ám chiêu, hắn tiếp không nổi.
Lúc này, Công Tôn Hoằng đột nhiên chú ý tới theo hầu phía sau lưng Lạc Nhật Chuẩn Thánh Nữ, Nghiên Tâm, năm vị nữ theo hầu.
Niên kỷ không cao, đều không quá ba mươi tuổi, nhưng tu vi đều rất mạnh, chí ít cũng là Nhị phẩm tầng tám.
Mỗi một người trong số năm vị nữ theo hầu này, dung nhan đều thuộc hàng chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, đầy đủ thỏa mãn cụm tử ‘giai nhân tuyệt sắc’.
Chỉ người theo hầu đều như thế, cho thấy vị Nghiên Tâm Chuẩn Thánh Nữ này cấp bậc cao đến bao nhiêu.
Bất quá, để Công Tôn Hoằng chân chính chú ý, cũng là ngoài ý muốn nhất, chính là người chếch về phía sau Nghiên Tâm một chút, Đại Khí Vận giả, Thượng Quan Hà Dung.
“Nàng, thế mà dám thu cả vị này?” Công Tôn Hoằng khẽ lẩm bẩm, ánh mắt khó nói ra ý vị.
Nữ tử kia không đơn giản chút nào, cho đến hắn đều có chút kiêng kỵ, Lạc Nhật Chuẩn Thánh Nữ vậy mà dám thu nàng dưới trướng.
Thế là, ánh mắt hắn hơi lơ đãng quét qua Thượng Quan Hà Dung, tùy ý nói: “Minh Nguyệt giới không đơn giản, thiên kiêu cũng bất phàm vô cùng, so sánh với Trung thế giới còn nổi bật hơn.”
Thượng Quan Hà Dung nhận ra ánh mắt đối phương đảo qua trên người mình, bất quá, nàng từ đầu đến cuối biểu cảm lạnh nhạt, tựa hồ không để tâm chút nào.
Nghiên tâm ánh mắt sắc bén cỡ nào, tự nhiên nhận ra hành động đối phương, cũng nhìn ra đối phương tựa như có hiểu lầm.
Trên thực tế, nàng cùng Thượng Quan Hà Dung quan hệ chỉ là hợp tác mà thôi.
Nàng cũng thực không dám thu kẻ này làm thủ hạ, chí ít là tại chưa có thực lực hoàn toàn nghiền ép trước đó.
Ánh mắt của nữ tử trẻ tuổi để, dù là Lạc Nhật Chuẩn Thánh nữ nàng, không khỏi có chút chột dạ.
Bất quá, nghĩ đến thua thiệt lúc trước, nàng không có đi giải thích.
Nàng khẽ hừ: “Hà Dung thiên tử xuất chúng, niên kỷ chỉ mới hai mươi ra mặt, tu vi đã là Nhị phẩm tầng chín, căn cơ vững chắc vô cùng.
Tương lai tiến về đại thế giới, thành tựu Cửu phẩm là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Thậm chí, nếu cơ duyên đầy đủ, bước vào Hợp Đạo đại năng cũng không phải là không có cơ hội.”
Công Tôn Hoằng nghe vậy, trong lòng khẽ lắc đầu, mặt ngoài lại không nói gì thêm.
Hắn hướng ánh mắt về phía Thần Luyện phong bệ đá, nhìn thấy Trần Nguyên mang theo Lữ Như Yên sóng vai mà đi, nội tâm âm thầm giật mình.
Hắn tự nhiên nhìn ra, Lữ Như Yên cốt linh, lại nhìn ra tu vi ẩn giấu của nàng.
“Lại một nhân vật không tầm thường.” Hắn nói khẽ.
Thế rồi, ánh mắt hắn đảo quanh, cho đến khi nhìn thấy một bóng người, dung nhan phổ thông, vóc dáng phổ thông, ngay cả khí chất cũng thường thường không có gì lạ mang lên mình bộ váy đỏ như máu, con ngươi Công Tôn Hoằng không khỏi co rụt lại.
Là vị kia được xưng là Giao Châu Yêu nữ.
Hai mươi tuổi, Tam phẩm tầng năm tu vi.
Đây cũng là một nhân vật hung ác.
Mặc dù nàng cùng Công Tôn Hoằng hắn chưa từng tiếp xúc, cũng chưa từng có bất kỳ biểu lộ gì, thế nhưng khí thế từ trên người nàng để cho hắn e ngại không thôi.
Nghiên Tâm phát giác ra Công Tôn Hoằng ánh mắt, cũng theo đó nhìn theo.
Nhìn đến Trần Nguyên, lại nhìn đến Giao Châu Yêu nữ, khóe miệng nàng khẽ nhấc, cười khẩy:
“Minh Nguyệt giới quả nhiên là bất phàm, một cái lại tiếp một cái quái vật xuất hiện.
Thật đúng là không biết, sau này rồi sẽ còn có dạng gì ngưu quỷ xà thần lộ ra nguyên hình.”