Câu Chuyện Phù Sinh

Chương 10:




Tim tôi bỗng nhiên đập dồn dập, vô cùng khó chịu, tấm thiệp cưới trong tay bị vò tròn thành một nắm.
– Màu trời trông… đúng là quái dị không thể tả! – Khô Nguyệt đậu trước cửa sổ, rồi lại bay trở vào – Dường như tôi có một dự cảm kỳ quặc là ngày mai sẽ không thể nhìn thấy mặt trời lên! – Không chỉ anh ta, những người khác đều có cảm giác này. Tới cả một “người phàm” tạm thời như tôi cũng cảm thấy bất thường, huống hồ là những yêu quái có công lực không hề thấp như bọn họ.
Ngừng một lát, Khô Nguyệt nói tiếp:
– Tôi vừa tới tiệm Không Dừng, không phát hiện thấy bất cứ điểm gì bất thường. Những thứ quái quỷ xuất phát từ trong tiệm này, ban ngày dường như đã ẩn náu hoàn toàn. Tôi không nhìn thấy cô ả kia, chỉ có gã béo và gã gầy đang tranh ăn với nhau. Cuộc tàn sát xảy ra đêm qua, không để lại bất cứ dấu vết gì vào ban ngày.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
– Có thể tìm một nơi cho tôi trốn không? Đoàn thể của quý vị… thật hỗn loạn quá! – Tượng gỗ Trương Đại Hà từ nãy đến giờ vẫn thu lu trong góc, chỉ dám nghe mà không dám nói năng gì, lúc này thận trọng nhích tới, mặt mày nhăn nhó hỏi.
Cửu Quyết đưa mắt nhìn gã, rồi hỏi tôi:
– Cái tượng gỗ này chẳng lẽ là đồ chơi mới của cô à?
Đúng vậy, tôi vẫn chưa hỏi tới lai lịch của Trương Đại Hà. Trước đây vì duy trì kế sinh nhai, tôi đã thử đi tìm một người biết làm kẹo bông. Tôi còn cho rằng mình may mắn, chưa đi quá hai con phố đã nhìn thấy Trương Đại Hà đang bán kẹo bông bên lề đường. Khi đó, gã vẫn là một con người, chí ít là tôi đã tưởng lầm như vậy. Điều khiến tôi mừng rỡ hơn cả là bên chân gã có đặt một tấm biển “Tìm việc ngoài giờ”. Tôi và gã đúng là sự kết hợp hoàn hảo. Quan trọng là gã đòi tiền công rất thấp, tôi hoàn toàn có khả năng chi trả.
Khi đó, đối với một kẻ vừa ngộ nạn như tôi, sự xuất hiện của gã thực sự là kỳ tích, khiến tôi khác nào chết đuối vớ được cọc, tôi chỉ biết vui mừng hớn hở, mà không hề nghĩ rằng, sự xuất hiện của Trương Đại Hà có phần hơi trùng hợp thái quá.
Tôi túm ngay lấy cổ Trương Đại Hà, đanh giọng hỏi:
– Thành thật nói cho tôi biết, sự xuất hiện của anh là ngẫu nhiên hay cố tình? Nói mau! Nếu không, tôi sẽ bảo bọn họ chẻ anh ra làm củi đun!
Tôi vừa nói xong, mọi người đều nhướng mày, Cửu Quyết còn bật cười phì, giơ ngón tay cái với tôi:
– Chậc chậc, thế này mới giống cô chứ!
– Tôi tôi tôi… tôi không biết… – Trương Đại Hà sợ hãi nên càng lắp bắp, khuôn mặt tượng gỗ màu nâu sậm dường như cũng rịn mồ hôi – Tôi đang ngủ ở dưới lòng đất… thì có người lôi tôi lên rồi biến thành hình người… bảo tôi đóng giả làm người bán kẹo bông rong, đợi cô tới tới tới tìm tôi… Bảo tôi chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày cho cô…
Quả nhiên là một âm mưu!
– Ai sai khiến ngươi tới! – Tôi túm lấy vai Trương Đại Hà, lắc thật lực.
– Tôi thực sự không biết! – Trương Đại Hà khóc lóc cầu xin – Cô tha cho tôi đi… Tôi chỉ biết là anh ta tài giỏi hơn tôi rất nhiều lần… Linh lực toát ra… vô cùng mạnh mẽ… Anh ta tàng hình… bảo rằng nếu tôi không làm theo lời anh ta, sẽ chẻ tôi ra làm củi đun… – Trương Đại Hà giơ bàn tay bằng gỗ cứng đơ ra, ấn khẽ lên trên bụng, từ bên mạng sườn gã bật ra một ngăn kéo ngầm có thể chứa đồ, rồi lấy ra một viên ngọc to bằng quả trứng bồ câu, run rẩy đưa cho tôi, nói – Đây là là là thù lao anh ta cho tôi… Tôi không dám lấy nữa… trả hết cho mấy người! Cầu xin các người hãy để tôi đi… Nhân lúc trời con sáng… Tôi sợ!
Cửu Quyết cầm lấy viên ngọc, quan sát kỹ lưỡng rồi nói:
– Đây chẳng phải là viên ngọc trai Đông Hải ngàn năm ư? Giá trị liên thành đấy!
Đông Hải? Tôi đập bàn. Ngao Xí… thằng cha này chắc chắn đang ở gần đây!
Thế nhưng, bọn Cửu Quyết đều nói rằng, không cảm nhận thấy gần đây có bất cứ trường khí nào có liên quan tới những giống vật khổng lồ trong tộc rồng Đông Hải.
Lẽ nào trực giác của tôi đã sai?
– Anh đi đi! – Tôi thả Trương Đại Hà ra, thế là gã ba chân bốn cẳng chạy biến ra khỏi tiệm Mộ Thanh.
Tôi đứng dậy, đập mạnh tấm thiệp cưới đã bị vo viên xuống mặt bàn, ngẩng lên nói:
– Một lễ cưới quan trọng thế này, làm sao tôi nỡ vắng mặt?
Tôi biết, dưới chân núi Phù Lung chưa bao giờ có căn biệt thự nào tên là Đông Hải. Tôi cũng biết rằng, hôn lễ này giống một bữa tiệc Hồng Môn hơn. Tôi còn biết rằng, đi chuyến này, tôi không còn đường quay lại nữa.
Nhưng, tôi nhất định phải tới tham gia hôn lễ “của tôi”.
Mộ, và cả chủ nhân của cô, trận quyết đấu của chúng ta phải chăng đã sắp bắt đầu?
Cả anh nữa, Ngao Xí, nếu anh thực sự trở về, tại sao lại không chịu gặp tôi?
– Nếu muốn tới núi Phù Lung, chúng ta sẽ phải khởi hành nhanh chóng. Nơi đó rất xa! – Khô Nguyệt nhắc nhở.
– Được, cứ làm như vậy đi. Hãy ăn chút gì trước đã, sau đó lập tức xuất phát tới núi Phù Lung. – Tôi hít sâu một hơi, thần thái mang chút bi tráng của kẻ coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.