Cân Cả Thiên Hạ

Chương 700:




Nhìn sáu người ở trước mặt hai lão giả kia cũng không có thu liễm mà càng bá đạo hơn, ông lão mặt đỏ gằn giọng nói:
" Làm sao? Các ngươi đám tiểu bối( người trẻ tuổi) này cũng muốn chất vấn việc lão phu làm sao? Đừng nói chỉ là mấy tên tiểu bối các ngươi mà đến cả Phương Bằng tên kia có ở đây cũng không dám có ý kiến. Khôn hồn thì cút sang một bên, bằng không ngay cả các ngươi ta cũng giết."
Sáu người khác cảm nhận được linh áp kinh khủng cùng với sát ý không hề che giấu của lão giả thì trong lòng liền lộp bộp một cái. Nhưng vào lúc này đây từ bên trong thành trì nơi đây lại bay đi ra một đạo ánh sáng màu xanh. 
Quang mang tán đi một ông lão độ tuổi thất tuần, có làn da nhăn nheo nhưng ánh mắt sáng ngời xuất hiện trước mắt mọi người. Khi nhìn thấy người này thì hai ông lão kia lông mày khẽ nhíu. Đồng tử hơi co lại.
" Nha Chu, tại sao lại là ngươi? "--- Ông lão mặt đỏ có chút thất thố nói ra.
Ông lão có tên Nha Chu kia nhìn hai người cười nói:
" Trùng Thánh tiên hữu cùng Toàn Bắc tiên hữu đến quý thành mà ta chậm trễ không ta tiếp kiến quả là thất lễ, mong hai vị thứ tội. Lúc trước có nghe hai vị đến để tìm một người, không biết người kia đã làm gì để hai vị tức giận đến như vậy? "
" Việc này không cần Nha Chu tiên hữu quan tâm, hai người chúng ta chỉ cần tìm đến người kia liền rời đi. Hẳn việc nhỏ này Nha Chu tiên hữu sẽ không làm khó chứ"--- Trùng Thánh lạnh giọng nói ra.
Ông lão Nha Chu cười híp híp con mắt nói ra:
" Đương nhiên là không. Chỉ cần hai vị đưa ra chân dung người kia tự ta sẽ cho người bên dưới đi tìm tên đó giúp hai vị thế nào? "
Hai người kia nhìn nhau một cái sau đó gật đầu đáp ứng nói:
" Như vậy làm phiền Nha Chu tiên hữu, đây là chân dung người kia lúc chúng ta gặp được."
Nói xong ông lão mặt đỏ Toàn Bắc bắn ra một đạo ánh sáng về phía Nha Chu, ánh kia kia nhập vào đầu ông lão Nha Chu, sắc mặt của ông lão Nha Chu hoàn toàn không một chút biến đổi. Sau một lúc thì hắn quay qua sau người khác bên cạnh điểm tay một cái vào trán từng người.
" Các ngươi nhanh đi tìm người cho ta. Nhớ là phải bắt sống."
Ánh mắt ông lão thâm ý nhìn mấy người, mấy người kia đều thuộc dạng già đời cỡ nào tinh minh, bọn hắn ngay lập tức hiểu ý của ông lão.
Sau khi sáu người kia rời đi thì ông lão Nha Chu nhìn hai người còn lại mỉm cười nói:
" Nếu hai vị đã tới quý thành thì xin mời vào bên trong làm khách."
Toàn Bắc lão giả nghe vậy thì hai mắt lóe lên sau đó hắn cũng cười nói:
" Đã vậy hai người cũng ta không khách khí."
Tiếp theo ba người cùng nhau bay về trong thành, khi vừa quay đầu thì sắc mặt cũng từng người đều biến đổi, ông lão Nha Chu thì âm trầm như nước, còn hai người khác thì nhìn nhau một cái sau đó cười lạnh.
Bên trong thành trì.
Lúc này đây cả cái thành trì bắt đầu hỗn loạn cả lên, đâu đâu cũng có người đang cầm một bức hình đi tìm kiếm, có điều bọn họ không biết rằng người trong bức ảnh có khuôn mặt xấu xí kia đã không còn xuất hiện ở trên đời này nữa.
Xuân Đức đã lường trước sự việc nên lúc trước đã lấy ra một chiếc mặt nạ da người cấp cao đeo lên. Bây giờ tình huống quả như việc hắn đã liệu trước. Có người tìm kiếm hắn. Theo hắn thấy chắc không bao lâu nữa sẽ có người đến tìm hắn nữa kia.
Quả nhiên ngay khi hắn đang hào hứng bừng bừng đàm luận việc lúc trước cùng với những người khác thì kẻ đã từng dẫn hắn vào trong thành bước lên trên này. 
Theo phía sau hắn còn có một đội ngũ hắc giáp binh sĩ. Khi nhìn thấy Xuân Đức cùng Bích Dao thì tên kia không khách khí gì cả mà trực tiếp hạ lệnh.
" Bắt hai người bọn họ lại cho ta."
Bích Dao cũng đã được Xuân Đức dặn dò từ trước nên hai người rất chi là phối hợp với mấy tên binh sĩ. Còn về phần những người khác thì lúc này đã dạt qua một bên lẳng lặng mà nhìn Xuân Đức cùng Bích Dao bị mang đi.
Đi ra bên ngoài Xuân Đức cầm một cái bịch nhỏ lén đưa cho tên đội trưởng kim giáp, hắn nhỏ giọng hỏi:
" Lão ca không biết là có việc gì, có thể nói cho tiểu đệ một hai được không? "
Tên kim giáp đội trưởng dùng thần niệm quét qua cái túi một cái rồi sau đó cất đi. Trên mặt hắn lúc này cũng dãn ra không còn vẻ mặt âm binh như lúc trước nữa, hắn thở dài nói:
" Lão đệ à, lần này xem như ngươi không may. Ta nghe cấp trên nói có hai vị đại nhân vật đến đây muốn người nhưng mà hiện tại cũng không rõ người kia ở đâu. Vì thế cấp trên lại ra lệnh bắt tất cả những người mà mới vào thành ngày hôm nay xem có ai là kẻ giả mạo không. Những lão đệ ngươi cũng không cần lo lắng, chỉ cần lên trình diện một lần là được."
Xuân Đức nghe vậy thì cũng mỉm cười, hắn vỗ ngực một cái làm bộ sợ hãi nói:
" Không sao, không sao. Đệ còn tưởng bản thân phạm vào điều cấm kỵ gì của quý thành nữa chứ. Đây là chút lòng thành của đệ mọi người xin nhận lấy. Sau này có gì xin mọi người chiếu cô nhiều hơn."
Nói xong hắn lại mang ra mười mấy cái túi bên trong có đựng một số lớn tiên thạch đưa cho đám tiên binh vệ, mấy người kia cũng không có ai từ chối, tất cả đều nhận lấy mà cất đi. Ngay lập tức bọn họ cũng nhìn Xuân Đức thuận mắt hơn rất nhiều.
Lúc này đây tên Kim Giáp Vệ cười lớn nói:
" Lão đệ ngươi thật là người hiểu chuyện, sau này có việc gì khó thì cứ đến tìm Bành Minh Đức ta đây."
Xuân Đức cũng a dua nịnh nọt mấy câu, sau một lúc thì cả đám bắt đầu xưng huynh gọi đệ rồi. 
Không qua bao lâu thì Xuân Đức cùng Bích Dao bị dẫn tới một nơi tạm giam phạm nhân. Tên Kim Giáp Vệ kia cũng có quan hệ rất lớn nên trước khi đi đã có nói giúp cho Xuân Đức mấy câu với cai ngục nơi đây. Sau đó lại được Xuân Đức lo lót nên đám quản ngục trong này thấy hắn cũng rất khách khí, coi hắn như khách quý mà đối đãi.
Bị một tên ngục tốt dẫn tới một cái phòng giam hạng sang, trước khi vào trong tên ngục tốt còn xin lỗi nói:
" Xuân Đức lão đệ để ngươi chịu khổ rồi, nơi đây nhà giam điều kiện không được tốt lắm, nơi này đã là tốt nhất rồi. Sau này có dịp lão đệ đến nhà ta chơi, ta sẽ bồi tội với lão đệ."
Xuân Đức ôn hòa mỉm cười nói:
" Cường lão ca ngươi đừng nói vậy, được như thế này là ta mừng rồi, đây là một chút quà nhỏ gửi tặng chị dâu cùng cháu nó ở nhà, Cường lão ca xin vui lòng nhận lấy."
Tên ngục tốt kia miệng thì từ chối nhưng tay lại nhận lấy túi tiên thạch kia. Sau khi khách khi khách khí vài câu thì hắn mới rời đi. Trước khi đi hắn còn không quên dặn Xuân Đức nếu cần gì thì cứ gọi hắn. Xuân Đức đương nhiên là không từ chối lòng tốt của tên kia rồi.
Đợi tên ngục tốt kia rời đi Xuân Đức liền nằm lên giường đi ngủ. Từ trong miệng tên kia nói nơi này không được tốt nhưng mà so với cái ngôi nhà lúc trước hắn ở tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Giống như một cái nhà trọ so với một cái khách sạn vậy.
Nằm trên giường Xuân Đức lúc này nội thể thì cảm nhận được một loại sức mạnh không tên đang từ từ từng chút một thức tỉnh.
Giống như lời của Vô Địch nói, hắn vốn dĩ thuộc về cao thiên, nên khi hắn ở nơi đây, nơi tiếp giáp với cao thiên thì cơ thể hắn đang phát sinh biến hóa một cách vi diệu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.