Cân Cả Thiên Hạ

Chương 699: Xuân Đức người lương thiện-1




Tên thiếu niên kia cũng nở một nụ cười đầy thâm ý, sau đó tiến đến cạnh bàn Xuân Đức, nhìn thấy mấy tên nam tử đầu trọc đang quỳ trên mặt đất một tay ôm vết thương thì thì đám người này trực tiếp đạp cho năm người lăn qua một bên.
Một người đứng trước bàn Xuân Đức dùng cái giọng hách dịch nói.
" Tu vi cũng không tệ nhưng mày cũng nên biết nơi đây ai mới là chủ. Khôn hồn thì cút đi để lại cô nàng này cho lão đại của bọn ta. Đừng để tới lúc bị phế tu vi mới chịu..."
Hắn còn chưa nói hết thì đã thấy Xuân Đức nhìn lên, bắt gặp đôi mắt vô tình kia tên thì tên này đang định nói cái gì thì nuốt vào trong. Nhìn quét qua đám người trước mắt, Xuân Đức liếm máu ở khóe môi cười hài hước nói:
" Các ngươi có phải hay không thấy ta hiền mà bắt nạt. Thật tình mà nói ta dạo này đang ăn chay niệm phật, bớt dính vào sát nghiệp. Thế mà vừa tới đây liền lại có một đám tiếp một đám phá ta ăn cơm. Các ngươi có nghe câu trời đánh tránh miếng săn sao? Ông trời phá thì không sao nhưng các ngươi phá thì liền có chuyện rồi."
Phập phập phập....phập phập
Còn chưa dứt lời Xuân Đức đã nhanh như chớp sử dụng đạo tâm ma chủng liên tục móc ta tất cả trái tim của những kẻ đang đứng trước mặt.
Rầm rầm rầm.
Những người kia hai mắt đờ đẫn không hiểu là có việc gì xảy ra, đến cả những người xung quanh cũng vậy. Bọn họ lúc này vẫn là không biết có việc gì đang diễn ra, bọn họ chỉ nhìn thấy mấy người đang đứng trước mặt Xuân Đức bỗng nhiên hóa thành tro bụi bay loạn bên trong tiệm ăn này.
Xuân Đức lúc này lại giả trang là công tử nhà tử tế, quay lại thưởng thức bữa ăn của bản thân. Không qua bao lâu một mình hắn đã càn quét sạch sẽ tất cả những món ăn có ở trên bàn. Sau khi ăn xong thì hắn liền đi ra ngoài đi tìm nơi giải trí.
Bên trong thành này cũng có rất nhiều thứ mua vui, ví như chơi gái, cờ bạc, đánh võ đài, nghe hát, uống trà... Sau khi suy nghĩ một chút thì hắn vẫn chọn đi nghe hát. Dù sao mấy thứ khác hắn cũng không có mấy hứng thú.
Đi tới một một nơi có tên là Vọng Nguyệt Lâu, Xuân Đức liền giao ra một ít tiên thạch sau đó đi lên theo một thị nữ tiến đầu lầu hai để vừa ngắm trăng vừa nghe hát, đối thơ đối ẩm gì đó. Mà Xuân Đức vẫn lấy làm kì là nơi này làm quái gì có mặt trăng mà ngắm.
Nếu mà đi ngắm thiên thạch thì còn nghe ra được. Đi lên trên thì nơi này đã có không ít người đang ngồi trực( đợi từ trước) ở đây. Thấy Xuân Đức đi vào thì chẳng có ma nào thèm nhìn hắn mà đều nhìn về phía Bích Dao đi phía sau.
Thật tình mà nói thì Bích Dao cũng chỉ bình thường, chỉ được mỗi cái khuôn mặt hơi xinh xắn đáng yêu một chút cùng hai cái bánh bao hơi lớn mà thôi. Còn về chiều cao thì chỉ có một mét 6, về phần khí chất thì khỏi cần bàn,sau khi ở bên trong không gian vong linh mấy ngàn năm thì nàng lúc này nhìn không khác gì đứa nha hoàn.
Ngồi xuống bàn Xuân Đức cũng tự mình rót cho hắn một chén trà, rồi uống như uống nước lọc. Những người khác thấy vậy thì xem thường hắn vô cùng.
Một cô gái cách hai bàn so với nơi ngồi của Xuân Đức,nhìn thấy hành động của Xuân Đức thì xem thường nói:
" ĐI đâu đến tên hai lúa, đến thưởng thức trà cũng không biết."
Một người thanh niên bên cạnh cũng phụ họa:
" Đúng là đồ man di mọi rợ, đến cả một việc nhỏ như vậy cũng không biết. Tiếc cho cô gái đi bên cạnh hắn, đúng là một bông hoa đẹp cắm trên bãi phân."
Xuân Đức nghe vậy thì có chút khó hiểu vì sao hắn đi đến đâu cũng gặp tạp chủng hết cả vậy, chẳng lẽ không có một người bình thường.
Ngay lúc hắn cầu ông trời ban cho hắn một người bình thường để chém gió thì con bé mới vừa mắng hắn không có kiến thức đi qua ngồi đối diện hắn, nhìn hắn nói:
" Để ta dạy cho ngươi cách làm sao thưởng thức trà bằng không sau này đi ra ngoài sẽ bị nhiều người chê cười."
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của con bé trước mắt Xuân Đức cảm thấy buồn cười, nhìn con bé này miệng tiện tiện vậy mà cũng tốt bụng ra phết, hắn cũng mỉm cười nói:
" Qua thực ta mới từ nơi xa xôi đến đây, lần đầu tiên uống cái nước vừa chát vừa đắng thế này đấy. Ở chỗ bọn ta không bao giờ uống mấy thứ như vậy. Đây này cô thử uống xem nước nơi bọn ta rất khác biệt đó."
Xuân Đức bắt đầu khoe của, hắn lấy ra một chai nước làm từ mấy loại thảo dược thanh nhiệt thêm vào đó là một ít tinh chế của sinh mệnh nước suối. Một chai này bán ở Ác Ma Điện cũng có 10 ác ma đồng.
Cô gái cầm lấy chai thủy tinh mà Xuân Đức đưa cho nghi hoặc đánh giá một chút sau đó có phần xấu hổ hỏi:
" Cái này làm sao mở ra."
Xuân Đức nghe vậy thì không khách khí nói:
" Mở cái nắp ra thế này rồi uống này. Đần."
Cô gái nghe vậy thì hung dữ trừng mắt nhìn Xuân Đức một cái, sau đó khẽ uống một ngụm nhỏ, hai mắt của nàng ta sáng lên, ngay sau đó sắc mặt cô nàng này thay đổi 180 độ, nàng ta cười hì hì nhìn Xuân Đức nói:
" Ta là Tú Cầm, ngươi tên là gì? Mà thứ nước này ngươi còn không cho ta thêm vài hũ như thế này nữa đi."
Xuân Đức nhún vai nói:
" Hết rồi, con nhà nghèo lấy đâu ra. Đúng rồi ta muốn hỏi cô cái này...."
Ầm ầm
Xuân Đức đang định hỏi một vài chuyện bên trong thành trì thì bất ngờ ở ngoài thành kia truyền đến tiếng nổ kinh nhân cùng với đó là mặt đất rung lắc mãnh liệt. Ngay sau đó là uy áp cường đại phô thiên cái địa mà ập đến, ép đến đám khách nhân trong phòng ở trong phòng đều phải nằm rạp xuống miệng há lớn thở dốc như con milu mỗi trưa nắng vậy.
Xuân Đức cảm nhận được linh áp cùng với cái khí tức quen thuộc kia thì trong mắt không khỏi hiện lên một tia ánh sáng kì lạ. Hắn kì quái nghĩ:
" Hai tên kia thế nào lại chạy tới đây."
Cùng lúc này ở phía bên ngoài truyền đến một tiếng rống giận:
" Tiểu tặc nhanh đi ra ngoài bằng không cả tòa thành trì này cũng phải chôn cùng ngươi."
Ngay khi tiếng rống giận kia vang lên thì xung quanh thành trì hiện lên hào quang màu trắng thủ hộ lấy cả thành trì, cùng lúc mấy đạo nhân ảnh bay ra ngoài thành.
Ở bên ngoài thành lúc này chính là hai ông già mà Xuân Đức gặp cách đây không bao lâu, đối mặt với hai người này chính là 6 người người khác. Nhìn hai ông lão một người trung niên mặt trắng lạnh giọng nói:
" Hai vị đây là muốn làm gì? "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.