Cân Cả Thiên Hạ

Chương 332:




Ánh sáng bình minh chiếu vào mắt Xuân Đức mở mắt ra thì thấy trời đã sáng từ khi nào, nhìn bên cạnh thì chỉ thấy mình Tà Long đang nằm ở đó ngủ chưa dậy, đứng dậy vươn vai một cái nhìn cảnh sắc buổi sáng xung quanh hắn bất giác mỉm cười. 
A a a a a a a 
Hắn bất chợt hét lớn một tiếng, tiếng hét truyền đi xa xa quanh quẩn mãi không tan. Tà Long đang còn ngủ bị tiếng hét của Xuân Đức giật mình tỉnh lại căm tức nói: 
" Mới sáng ra bị cái gì động kinh vậy? Không thấy bổn đại gia còn đang phơi nắng sao? 
" Sớm cái con khỉ, đứng dậy đi ra ngoài, hôm nay chúng ta thoát đi cái Ma Linh Sâm Lâm chết tiệt này. " Xuân Đức nhìn quay lại Tà Long nói. 
Tà Long đứng dậy lười biếng ngáp vài cái nói: 
" Vậy sao! Như thế cũng tốt. " 
........ 
Bên ngoài không gian vong linh không gian một trận vặn vẹo hai bóng người từ từ hiện ra. 
Nhìn xung quanh cũng không có biến đổi gì lớn, không biết có phải vì hôm trước đại hình sát trận giết một số lớn Vực thẳm Quái Thú khiến cho đám quái thú kia cảm nhận được cái gì nguy hiểm nơi đây mà không dám tiến vào phạm vi mấy ngàn dặm quanh đây. 
" Đi thôi ông bạn ". Xuân Đức nói một tiếng với Tà Long rồi chạy đi về phía đường cũ thoát ra khỏi nơi quỷ dụt này. 
Tà Long thấy Xuân Đức đi rồi hắn cũng là nhanh chân đuổi theo. 
Hai người như hai bóng mờ nhanh như tia chớp xuyên qua địa vực. Không qua bao lâu hai người đã đi được một quãng đường kha khá, khoảng hơn vạn dặm. 
Từ vạn dặm bên ngoài tính điểm xuất phát bắt đầu có dày đặc Vực Thẳm Quái Vật xuất hiện, bọn này đúng là khát máu có thừa, chỉ cần thấy sinh vật sống là bọn nó như thiêu thân tiến đến.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt Tà Long cũng cảm thấy một trận vướng tay chân nói:
" Củ Cải Trắng ngươi nói xem nhiều thế này quái vật có phải hay không gọi mọi người dậy cùng nhau chia sẽ một chút, nếu không cứ như thế này nữa bước khó đi." 
Xung quanh hai người lúc này là đàn đàn lũ lũ Vực Thẳm Quái Vật không cần mạng nhào tới, bị bọn họ liên tục diệt từng mãng lớn nhưng là cũng không thấm vào đâu so với số lượng kinh khủng của bọn này. 
Nhìn xung quanh toàn là gì đâu không Xuân Đức cũng có chút hết nói nổi, tối hôm qua còn đang thề sau này bớt chém giết vậy mà sáng nay lại bắt đầu đánh chém rồi, đúng là lời thề có khác. 
" Thôi làm nóng người một chút chứ gì đâu mà lo, mi hóa bản thể đi càn quét cho nhanh, tiện thể thu hoạch thêm ít huyết châu về làm quà, còn mọi người thì cứ để bọn họ nghỉ ngơi một chút, loại rượu hôm qua cũng đâu phải là cái gì phàm vật, uống nhiều như vậy ít ra bọn họ đến chiều mới tỉnh." Xuân Đức than thở. 
Tà Long nghe vậy cũng là bất đắc dĩ gật đầu, hết cách hắn phải hóa về bản thể ở trạng thái nhân loại chiến lực suy giảm một mảnh lớn, cùng lúc Tà Long hóa về bản thể Xuân Đức cũng triệu hồi về Tà Kiếm. 
Một thanh đoản kiếm xung quanh là hắc vụ lượn lờ, một khí tức chết chóc tản mát ra, vừa được gọi ra Tà Kiếm đã là cười hắc hắc: 
" Đại nhân muốn giết đám côn trùng này sao? Nếu muốn giết đám côn trùng này không cần đại nhân ra tay cần mình tiểu nhân là đủ. " 
Xuân Đức nhìn Tà Kiếm làm sao cũng thấy thanh kiếm này mắc bệnh khoác lác, hắn lạnh giọng nói: 
" Bớt xàm ngôn lại." 
Tà Kiếm ngay lập tức câm miệng, Xuân Đức vung lên Hắc Ma Kiếm nhảy lên Tà Long hô lớn một tiếng: 
" Giết " 
" Gào..gào" Tà Long cũng hét lên một tiếng khiến cho đại địa run lên từng trận. 
Một người, một long, một kiếm lao thẳng vào đàn Vực Thẳm Quái Vật một đường như chém rau thái dưa vậy, quái vật chết như ngả rạ biến thành từng đám từng đám huyết châu rơi trên mặt đất. 
Xuân Đức một bên vừa chém giết một bên cũng phân ra một chút thu lại chiến lợi phẩm, quái vật có thể nói là nhiều lắm, Tà Long quật đuôi một cái phương viên trăm dặm không sạch bách không còn sinh vật sống chỉ còn lại chi chít huyết châu, một cái đồng nhãn bắn lên trên trời vạn dặm quang đãng huyết châu lại rơi xuống như mưa. 
Nhưng là đồng nhãn phạm vi cũng rất có hạn nên những con xương cứng và cá tạp xung quanh Xuân Đức bao trọn, Tà Kiếm trong tay hắn biến thành vô vàn ảnh kiếm bay xung quanh Tà Long, khiến cho những con Vực Thẳm Quái Vật còn chưa công kích đến Tà Long đã bị ảnh kiếm xé nát. 
Tà Long lúc này biến thành một một cỗ máy giết chóc, đi tới đâu quái vật chết đến đó, có vài con tu vi cao cao thì đều bị Xuân Đức dùng Tà Kiếm chém ra vài đường cơ bản đều đưa lên đường. 
........... 
5-6 canh giờ qua đi. 
Tà Long lúc này cũng đã mệt gần chết, nó lúc này chỉ đảm nhận nhiệm vụ làm vật cưỡi mà thôi, miễn cưỡng có thể phi hành,thi thoảng thì đánh giết một chút tạp ngư. 
Tuy chỉ là chém giết vài canh giờ nhưng là tất cả sát chiêu phạm vi quần thể liên tục dùng cũng khiến cho Tà Long tiêu hao cực lớn nếu không phải thân thể nó vô cùng cường đại thì lúc này có khi đã nằm liệt trên mặt đất tùy tiện đám Vực Thẳm Quái Vật kia cắn xé. 
Có thể thấy dù cá nhân có mạnh tới đâu đi nữa nếu kẻ địch yếu nhưng số lượng đủ nhiều cũng đủ mài bạn mệt chết, huống chi đám quái vật này lại không phải cái gì là kẻ yếu mà toàn bọn trâu chó cả. 
Chỉ là vài canh giờ qua đi huyết châu bên trong không gian vong linh lúc này đã biến thành từng dãy núi, Xuân Đức lúc này không rãnh phân tâm xem xét bên trong không gian của mình nếu không sẽ thấy một màn vô cùng thú vị. 
Tất cả mọi người sau khi tỉnh dậy nghe được động tĩnh nơi đây liền tới, khi đến nơi thì cả đám khuôn mặt đều mộng bức, bầu trời đang liên tục rơi xuống huyết châu lớn nhỏ, nhỏ to bằng ngón tay cái, to có thể to bằng đầu người. 
Bọn họ biết huyết châu này đại biểu cho cái gì, một viên huyết châu bằng ngón tay cái là đại biểu cho một con Vực Thẳm Quái Thú Sinh Tử Cảnh sơ kì bị giết, nhìn nhiều như vậy huyết châu rơi xuống bọn họ có chút đều chết lặng, nhiều như vậy huyết châu bên ngoài chém giết là cỡ nào kinh tâm động phách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.