Cân Cả Thiên Hạ

Chương 331:




Trăng thanh gió mát, trên một đỉnh núi ba người Xuân Đức, Vô Địch, Tà Long vẫn đang tiếp tục uống rượu, mỗi người một vò rượu lớn uống như uống nước lọc. 
Uống hết nguyên vò rượu Xuân Đức ném thẳng cái vò rượu hết xuống chân núi, ngửa mặt nhìn trời cao hắn than thở: 
" Quay đầu lại đã hơn 10 năm, nhìn đi nhìn lại cuộc sống ta thật vô nghĩa, cả ngày toàn chém với giết, thời gian tốt lành chẳng có là bao. Hai người bọn mi nói ta đây sống có phải hay không quá thất bại rồi." 
Tà Long còn chưa uống hết, hắn vừa một ngụm lớn xong, đặt vò rượu ở bên cạnh, cắn một miếng thịt rồng nhai nhoàm nhoàm, nghe Xuân Đức than thở hắn một mặt xem thường nói: 
" Cuộc sống như ngươi bây giờ là mong ước của bao nhiêu người, hắc, thật là ở trong sướng lại còn không biết, Củ Cải Trắng ta nói cho mi biết có vô số kẻ vì gia tăng một chút thực lực phải đánh đổi không biết là bao nhiêu, đôi khi là cả mạng sống của chính mình, mà người đây, ngươi có người thân, có thực lực mạnh mẽ, mi còn đòi gì nữa. Chẳng lẻ còn muốn lên trời sao, đừng có không biết đủ như vậy? " 
Vô Địch cũng là ở bên cạnh cười nói: 
" Lão Tà nói rất có lý, người nên biết đủ đi, nếu không phải ngươi điên cuồng chém giết thì lấy đâu ra một Xuân Đức như ngày hôm nay, cái gì cũng có giá của nó mà. " 
Gió núi thổi vù vù, Xuân Đức không có đáp lại lời của hai người mà yên lặng suy tư một lúc, sau một lát hắn mới nói: 
" Hai người các ngươi nói cũng có lý, ta không phản đối nhưng là ta truy cầu không hẳn là lực lượng, ta còn muốn có một cuộc sống an nhàn bình thản, cuộc sống ta muốn kiểu như ở nhà tu luyện an nhàn vậy đó, khi không tu luyện thì ra ngoài chơi với mấy nha đầu. Các ngươi nói cuộc sống như vậy có lạc thú không. " 
Lúc này đến lượt Tà Long cùng Vô Địch đồng thời trầm mặc, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới tương lai như vậy, bọn họ truy cầu là vĩnh sinh, nhưng trên con đường này quá nhiều chông gai, cần đấu với người, cần đấu với thiên, cả đời vùng vẫy trong sống chết nhưng bọn họ chưa bao giờ buông bỏ lý niệm, nhưng nghe Xuân Đức nói bọn họ lại thấy một con đường mới, một con đường ít chông gai hơn. 
Thấy hai người trầm mặc không nói gì, Xuân Đức cũng đoán bọn họ đang nghĩ cái gì, hắn lại nói: 
" Sinh mệnh của chúng ta bây giờ có thể nói là dài đến gần như là vô hạn, các ngươi nói nếu cả ngày chỉ đi đâm chém thì còn gì là lạc thú nữa, ta đề nghị thế này, lần này về an dưỡng một thời gian, bồi dưỡng một cái thế lực cự phách, khi nào thế lực chúng ta đủ mạnh thì đi cái tiên vực gì đó mà lão Tà nói chơi một chút. Các ngươi thấy sao? " Hắc, mà các ngươi cũng biết ta rồi đấy, rất nhanh chán hoàn cảnh hiện tại, có khi 10 năm sau ta lại chán sống an nhàn rồi cũng nên. " 
Vô Địch cùng Tà Long nghe vậy thì không khỏi xem lại con hàng Xuân Đức thêm vài lần, theo bọn họ thấy thì con hàng này cũng không phải là người thích an nhàn gì, xem ra tên này bây giờ là đang t*ng trùng lên não nên mới có mấy suy nghĩ khác thường như vậy, hai người cùng nhau gật đầu một cái. 
Tà Long lại uống một ngụm lớn rượu nói: 
" Không vấn đề, ngươi thích sao ta cũng chiều. " 
Vô Địch cũng là gặp một miếng thịt to không để ý lắm trả lời: 
" Cũng tốt, ý tưởng tuy hơi ngu ngốc một chút nhưng là cũng không sao cả, miễn sao ngươi cứ cung cấp mấy thứ ta cần là được, có thứ ta cần thì đừng nói là người nằm một chỗ an nhàn 10 năm, có đến vạn năm, trăm vạn năm cũng tốt, không thành vấn đề." 
" Đệch". Nhìn hai tên đồng bạn của mình Xuân Đức bỗng nhiên cảm thấy mình giải thích cùng dụ dỗ đều thừa, nhớ tới cái gì Xuân Đức nhìn Vô Địch hỏi: 
" Lão Hệ này, lão có loại công pháp gì tăng cao chất lượng sinh mệnh, cùng sinh hồn không? ta thấy nếu có bí pháp tăng cao sinh mệnh cùng sinh hồn thì làm ít mà lợi nhiều. " 
Vô Địch vừa ăn vừa uống cũng không nhìn Xuân Đức mà nói: 
" Có thì có đấy nhưng là bản không hoàn chỉnh, tu luyện đến tầng đỉnh cao cũng chỉ tăng phúc 1 thành, đợi thêm thời gian có năng lượng dư thừa ta sẽ nghĩ cách tu bổ cho nó nguyên vẹn. " 
" Thế sao bây giờ không tu bổ luôn đi cho rồi, đợi thời gian nữa làm gì? " Xuân Đức hỏi. 
Vô Địch nhìn Xuân Đức, nở một nụ cười vô tội nói: 
" Thì ta cũng muốn sống an nhàn như người vậy đó, ta cũng cần thời gian mà nghĩ ngơi chứ." 
Xuân Đức lập tức trợn trắng mắt nhìn, bên cạnh Tà Long thì cười hắc hắc không ngừng. 
" Đứng đắn, đứng đắn nào, hai tên các ngươi già rồi mà chả có tí gì gọi là khí chất của người cao tuổi cả. À mà đúng rồi lão Hệ ngày trước nghe ngươi nói có một cái thương thành gì mà tập hợp người của rất nhiều tinh vực buôn bán với nhau nhờ. " Xuân Đức hỏi. 
Không đợi Vô Địch trả lời Tà Long đã lên tiếng giải thích, hắn nói: 
" Cái này ta biết, cái thương thành mà ngươi nói đó là một thế giới do đám tiên vực tạo thành đó mà, mấy lão bất tử kia muốn ngồi không kiếm lợi nên tạo nên một cái thế giới bằng tinh thần lực cho phép thần hồn tu sĩ đi vào, vì hạn chế nên mọi người chỉ có thể đem đồ vật vào được còn thân xác thì ở bên ngoài, không may bị kẻ thù tập kích thì xác định. " 
" Vậy sao, ta còn tưởng gì nữa cơ chứ, chẳng lẽ mấy người chúng ta cũng tạo một cái để cạnh tranh với cái thương thành tiên giới kia. " Xuân Đức nói. 
Xuân Đức vừa nói xong thì Vô Địch đã phản đối: 
" Không làm việc dư thừa, muốn tạo một cái thương thành để mà cạnh tranh với cả một cái tiên vực thì tiêu hao quá nhiều, đợi đến năm nào, tháng nào mới có thể thu hồi vốn, đám người kia là lợi dụng cường giả trong tộc tọa hóa mà làm nên cái thương thành kia nên giá rẻ chán, chúng ta thì không có tài nguyên có sẳn như vậy, nên ngươi dẹp ngay cái ý tưởng không đâu vào đâu đó đi. " 
Xuân Đức cười gian nói: 
" Hắc hắc, đám kia bất hiểu nhờ, tiền bối bọn họ chết rồi mà cũng lợi dụng cho bằng hết, không biết mấy tên bị chết kia mà biết có hay không ói máu." 
Tà Long thì cười lạnh: 
" Có ói vài lít thì cũng chịu thôi, chết đi rồi thì còn làm gì được nữa, có khi vợ con mấy kẻ kia còn bị người trong gia tộc chia sẽ cho nhau ấy chứ, mấy tên đó toàn là loại diệt tuyệt nhân tính cái gì mà không làm được, miễn lợi ích đủ lớn là được. " 
" Hắc hắc. Có dịp hỏi thăm mấy gia tộc đó, mượn chút tiền ăn sáng. " 
" Hắc hắc " 
Ba người liên tục cười gian, tiếng cười theo gió truyền đi xa, âm thanh đến đâu đám chim chóc bay tán loạn đến đó, dã thú thì ngậm miệng lại trốn đi biệt tích. 
Sau cùng ba người ăn uống phè phỡn rồi nằm luôn trên đỉnh núi mà ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.