Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1117: Nhiệm vụ số 5 - gian lận




Sau khi tiến vào không gian thực tế ảo, Xuân Đức cùng với Á Nhĩ Đặc đang ở bên trong một cánh rừng, Á Nhĩ Đặc lúc này đang bị thương tay phải, cùng chân trái. Cách bọn họ không xa là bốn con ma thú cấp A có hình dạng như linh cẩu, thể hình lớn như con trâu vậy, bọn nó đang nhe răng hướng về phía hai người Xuân Đức cùng Á Nhĩ Đặc áp sát đến.
Á Nhĩ Đặc cực độ bất đắc dĩ nói: 
“ Tôi đã nói rồi mà, ở địa hình rừng thế này, một người có thể trạng như cậu làm sao có thể đưa tôi chạy thoát khỏi đám này, nếu như mình cậu chạy còn có một chút cơ may.”
Xuân Đức nhún vai bình thản nói:
“ Đằng nào cũng thông qua khảo hạch rồi, nếu không vượt qua thì chỉ bị đánh giá thấp đi một chút thôi, có gì đâu chứ, cứ để mấy con ma thú này cắn chết hai chúng ta đi là xong.”
Ở bên ngoài nữ giáo sư đang quan sát Xuân Đức nghe được hắn nói thì sắc mặt liền đen lại, trong lòng nàng thầm mắng.
“ Tên tiểu quỷ đáng chết này quả thực đáng bị ăn đòn.”
Lúc này thông qua dụng cụ ma pháp nàng tức giận nói:
“ Nếu như hai người dám làm như vậy thì đừng trách ta sao không nương tay. Chỉ cần hai người dám làm như vậy thì Á Nhĩ Đặc cũng không cần kiểm tra nữa mà có thể ra về rồi, 3 năm sau lại đến đây kiểm tra. Trong hai người nhất định phải có một người còn sống, bằng không hậu quả hai người tự gánh chịu.”
Đang ở bên trong không gian thực tế ảo, Á Nhĩ Đặc nghe được âm thanh của nữ giáo sư kia thì sắc mặt liền như trái khổ qua vậy, hắn nhìn qua Xuân Đức cầu khẩn.
“ Người anh em tốt, người anh em đừng có làm mấy việc điên rồ được không, tôi cắn rơm cắn cỏ lạy cậu đấy. Làm như vậy cậu thì không sao nhưng tôi thì không may rồi.”
Nhìn bộ dạng của Á Nhĩ Đặc, Xuân Đức cảm thấy hết biết nói gì. Bất đắc dĩ hắn nói:
“ Được rồi, được rồi, đừng có làm bộ dạng như vậy. À mà nói đến cùng kỳ quái vì sao mấy con ma thú này chỉ nhe răng ra vậy mà không có tấn công?”
Xuân Đức vừa mới dứt lời thì bốn con ma thú cấp thấp kia liền rống lên một tiếng.
“ Hú hú hú…”
Sau đó thì điên cuồng lao về phía Xuân Đức cùng Á Nhĩ Đặc như muốn xé xác cả hai người ra. 
Thấy bốn con ma thú cấp thấp lao đến thì Xuân Đức lúc này theo bản năng định cho mỗi con một đạp nhưng mà nhớ đến mình là đang ở đâu nên hay ngay lập tức thay đổi chủ ý.
Hắn lúc này ôm lấy Á Nhĩ Đặc sau đó đào tẩu, Á Nhĩ Đặc hẳn cũng phải hơn 100 cân nhưng Xuân Đức ôm hắn chạy trong rừng tốc độ cũng không giảm đi là bao.
Xuân Đức chạy đi như bay theo con đường mòn trong rừng, lách qua những cây rừng, nhảy qua những chướng ngại vật ở khắp nơi. Tốc độ hắn chạy còn nhanh hơn cả mấy con ma thú phía sau đến 2-3 phần, không qua bao lâu thì liền bỏ rơi mấy con ma thú kia một khoảng cách xa.
Những người đang quan sát Xuân Đức thấy một màn như vậy thì không khỏi trợn to mắt, bọn họ nghĩ mãi cũng không thông, Xuân Đức thể trạng còn nhỏ hơn Á Nhĩ Đặc vậy mà có thể ôm Á Nhĩ Đặc chạy băng băng trong rừng. 
Nhưng vào lúc này đột nhiên lại xuất hiện thêm 3 con ma thú cấp thấp khác chặn đường Xuân Đức. Thấy con đường phía trước đã không thể đi qua, Xuân Đức tính tìm một lối khác để bỏ chạy nhưng lại không phát hiện con đường nào để tẩu thoát.
Bất đắc dĩ, hắn nhìn Á Nhĩ Đặc nói:
“ Thôi ông bạn chịu khó chút nhé.”
Vừa nói xong thì Xuân Đức liền ném Á Nhĩ Đặc về phía ba con ma thú cấp thấp, ba con ma thú cấp thấp kia thấy Á Nhĩ Đặc đang bay đến thì liền nhào lên cắn xé.
“ Á á á á… ”
Á Nhĩ Đặc lập tức hét lên thê lương, chỉ trong vài cái hô hấp thì hắn liền bị cắn chết, tiếp sau đó thì hắn liền bị truyền tống ra khỏi không gian nơi đây.
Nhờ có Á Nhĩ Đặc thu hút sự chú ý của mấy con ma thú cấp thấp, Xuân Đức lúc này lại nhanh chóng lách qua sau đó thì bỏ chạy theo lối mòn ra khỏi cảnh rừng, chỉ cần ra khỏi cánh rừng thì hắn liền có thể hoàn thành kiểm tra.
Thấy sắp ra khỏi cánh rừng thì không biết từ nơi nào xuất hiện thêm gần 30 con ma thú cấp thấp. Xuân Đức thấy như vậy thì thầm mắng nữ giáo sư kia, hắn dám chắc nữ nhân xinh đẹp kia đang làm khó hắn. Chứ làm gì có chuyện một nhiệm vụ dành cho tân bình như hắn lại khó đến trình độ này.
Bị đàn ma thú cấp thấp này vây quanh thì Xuân Đức liền trèo lên một cái cây, do cây cối ở bên trong khu rừng này cách rất xa nhau không thể từ cây này nhảy qua cây khác được, bằng không hắn đã sớm dùng biện pháp kia chạy ra khỏi cánh rừng, dù sao chó thì không biết trèo cây.
Tuy bọn nó không biết trèo cây nhưng lại biến cắn, đám ma thú cấp thấp kia vây quanh cái cây của Xuân Đức thi nhau cắn vào gốc cây, bị một đám ma thú thay phiên cắn thì gốc cây to đường kính cả mét lúc này cũng nhanh chóng thu lại.
Đám người ở bên ngoài nhìn thấy một màn như vậy thì cảm thấy không biết nói gì, bọn họ lúc này cũng len lén nhìn vị nữ giáo sư xinh đẹp mà lạnh lùng đang đứng trên kia. Bọn họ cũng giống như Xuân Đức, cũng cảm thấy nữ giáo sư đang cố tính làm khó Xuân Đức, nói đúng hơn là đang trả thù Xuân Đức vì cái tội lúc trước.
Một nữ sinh có bộ dạng tương đối đáng yêu nói nhỏ với Á Nhĩ Đặc: 
“ Xem ra lần này cậu ấy không xong rồi. Anh đã chuẩn bị tinh thần bị đuổi ra khỏi nơi này chưa?”
Á Nhĩ Đặc khóe miệng giật giật nói:
“ Không đến nổi vậy đâu, dù sao tôi cũng đâu có đắc tội với giáo sư.”
Về phần nữ giáo sư lúc này thì đã cười mỉm, thực tế mà nói thì nàng đã cảm thấy rất hài lòng với người học viên mới này, tuy có hơi cứng đầu một chút nhưng năng lực bản thân quả thực không tệ, nếu là người khác thì lúc này đã sớm bỏ mạng trong miệng ma thú rồi.
Đang lúc nàng nghĩ trừng phạt Xuân Đức như vậy là đủ rồi thì một việc bất ngờ lại phát sinh.
Ngay khi cái cây mà Xuân Đức đang chuẩn bị đổ xuống thì ở phía sau lưng Xuân Đức một đôi cánh hư ảnh hiện ra, đôi cánh kia ban đầu còn rất mờ nhạt nhưng sau một lúc thì liền ngưng thực.
Tiếp sau đó Xuân Đức sử dụng đôi cánh kia mà bay lên cao, tuy hắn bay rất không ổn định, lúc thì bay lên rất cao, khi thì lại đột ngột rơi xuống, lúc qua trái, lúc qua phải, làm trái tim mọi người cũng nhảy lên theo nhịp điệu bay của hắn, tuy nhiên đến cuối cùng hắn vẫn có thể bay ra ngoài khu rừng, đám ma thú cấp thấp ở phía dưới chỉ biết ngửa đầu lên mà gào rú.( Cái cánh kia thực ra chỉ làm màu, không có tác dụng gì cả, còn Xuân Đức thực tế có thể bay được là nhờ sử dụng ngự khí phi hành.)
Sau khi Xuân Đức bay ra khỏi cánh rừng thì không gian thực tế ảo cũng biến mất. Xuân Đức lúc này cười tươi đi tới trước mặt nữ giáo sư cười nói:
“ Giáo sư thấy sao?”
Nữ giáo sư nhìn hắn đang cười tươi thì vừa bực mình vừa buồn cười, nàng nhẹ gật đầu nghiêm túc nói:
“ Rất không tệ nhưng đừng nghĩ như vậy đã là giỏi, sau này phải cố gắng nhiều hơn có biết không. Bây giờ em cùng với Á Nhĩ Đặc có thể đi tới phòng giáo vụ nhận đồng phục cùng thẻ học viên. Một tuần sau tới đây để dự lễ khai giảng đầu năm.”
Xuân Đức vẫn giữ nụ cười tươi trên mặt, gật đầu nói:
“ Cảm ơn giáo sư.”
Sau đó thì hắn nhìn quá Á Nhĩ Đặc nháy mắt một cái, Á Nhĩ Đặc nghe mình không phải kiểm tra nữa thì cũng vui vẻ vô cùng. Tiếp sau đó hai người đi theo một cô gái trẻ đến phòng giáo vụ nhận đồng phục cùng thẻ học viên.
Đám người phía sau thấy Xuân Đức cùng Á Nhĩ Đặc rời đi thì không khỏi hâm mộ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.