Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn

Chương 76:




Trên quần áo của Đỗ Minh Trà vẫn còn dính ướt và vết bùn, Thẩm Hoài Dữ không hề để ý mấy thứ này.

Anh dẫn Đỗ Minh Trà đi rửa sạch tay, lúc dán lên hôn môi, Đỗ Minh Trà ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người anh, nếm thử có chút đắng, cô đập vào răng của anh, chỉ nhìn thấy trong mắt Thẩm Hoài Dữ một mảnh âm u.

Hôm nay anh dường như không được vui vẻ.

Đỗ Minh Trà rất nhanh đã ý thức được điều này.

Thẩm Hoài Dữ trước giờ chưa từng nhắc đến người nhà anh như thế nào, Đỗ Minh Trà cũng không chủ động hỏi——Giống như cô không hề muốn nói với người khác chuyện ba mẹ mình qua đời, cô đoán Thẩm Hoài Dữ chắc cũng không thích một lần lại một lần tự vạch vết sẹo của mình ra như vậy.

Nhưng Cố Nhạc Nhạc từng nói, Thẩm Hoài Dữ chỉ còn một người mẹ có quan hệ rất kém.

Đỗ Minh Trà đang ở dưới vòi hoa sen hôn môi với anh, dáng người anh cao, khoảng cách chiều cao cách biệt quá nhiều, lúc hôn môi bắt buộc cô phải ngẩng mặt lên, rất phí sức, may còn có một cái ghế nhỏ, có thể để cho cô giẫm lên trên mặt ghế.

Bên ngoài kính cửa sổ sắc trời một mảng tối, không thấy trăng sao, mưa gió bão táp, mạnh mẽ quét lá cây, thổi cho toàn bộ thủ đô ở trong trận mưa xuân vội vã này không rõ là đảo lộn bao nhiêu lần.

Đỗ Minh Trà cũng ở trong trong trận mưa này đảo lộn, lưng dựa vào bức tường lạnh, cô ngẩng mặt, hai tay ôm lấy cổ của Thẩm Hoài Dữ, nước thuốc trên miệng vết thương ở đầu gối bị nước cọ sạch sẽ, ở dưới nền để lại chút dấu vết nhàn nhạt, đầy nước chảy xuống cống thoát nước.

Đỗ Minh Trà phát hiện trên người Thẩm Hoài Dữ ẩn giấu rất nhiều thứ, ví dụ như mấy vết sẹo mà Cố Nhạc Nhạc từng nhắc đến, còn có ở sau eo anh thật ra có một nốt ruồi nhỏ nhạt màu, lúc sờ lên anh sẽ thở gấp.

Lúc hôn lên nốt ruồi, Thẩm Hoài Dữ sẽ run lên, goi tên cô: “Minh Trà, đừng nhúc nhích.”

Đỗ Minh Trà thật ra rất thích giọng điệu này của Thẩm Hoài Dữ.

Cô vẫn luôn ngưỡng mộ người đàn ông lớn tuổi, ngưỡng mộ mấy người đàn ông có kiến thức uyên bác, thông thái. Đàn ông cùng tuổi dù ít hay nhiều cũng sẽ có chút lông bông, giống như Đặng Ngôn Thâm, hoặc giống như Thẩm Thiếu Hàn.

Nhưng Thẩm Hoài Dữ không giống, anh rất ít khi tức giận, cảm xúc ổn trọng, trước giờ không bao giờ khoe khoang về những thứ mình có. Anh khiêm tốn lễ độ, có thể ở nhiều phương diện chỉ dẫn cho cô rất nhiều chuyện……

Nhưng cái này vẫn có chút không đủ.

Cô không muốn làm người dựa dẫm của Thẩm Hoài Dữ, cô muốn làm cô gái có thể khiến Thẩm Hoài Dữ cũng thưởng thức, ngưỡng mộ.

Nhưng lúc bị Thẩm Hoài Dữ lấy loại giọng điệu này khẽ giọng trách cứ, trong lòng của Đỗ Minh Trà vẫn nhịn không được bùm bùm trào ra vô số bong bóng cacbon màu hồng.

Đỗ Minh Trà cầm khống chế điện thoại của anh, lần này không giống như lần trước lo lắng đó, cô đã làm tốt công tác chuẩn bị, bắt đầu cẩn thận nghiên cứu kết cấu của điện thoại, cân nhắc nên làm thế nào sử dụng thứ c.ứng rắn này.

Rõ ràng mà dễ thấy, đối với hai người bọn họ mà nói, ở trong phòng tắm chơi điện thoại quả thật quá nguy hiểm rồi.

Đỗ Minh Trà được Thẩm Hoài Dữ quấn khăn tắm ôm quay về phòng ngủ, Đỗ Minh Trà ôm cổ anh, ngón tay xo.a nắn cơ bắp trên cánh tay anh bởi vì dùng sức mà căng chặt cứng rắn, tỏa ra mùi thơm của cam ngọt và chanh rất dễ ngửi, mùi vị rất dụ dỗ người, dáng vẻ cũng đặc biệt dụ dỗ người.

Ngoài cửa sổ mưa to không ngừng, mà trong phòng ngủ của Thẩm Hoài Dữ lại yên tĩnh đến lạ thường, rèm cửa kéo chặt, che chắn mưa gió ở bên ngoài.

Tấm thảm lông dài trắng vốn dĩ có thể che kín cả mu bàn chân đã bị đổi đi, thay bằng tấm màu gạo, nhưng Đỗ Minh Trà không có tâm trạng đi cảm nhận chất liệu mềm mại và độ ấm của tấm thảm, cô ngẩng mặt nằm ở trên giường, ôm lấy cổ của Thẩm Hoài Dữ, hôn môi với anh.

Hiện tại còn chưa đến 10 giờ, gió thổi vù vù cơn mưa vội vã, ngày mai sẽ là ngày trời đẹp.

Đối với Đỗ Minh Trà mà nói, Thẩm Hoài Dữ giống như tia sét mạnh mẽ rẽ ngang đám mây đen dày đặc, anh khiến cho đám mây phải run rẩy, phá rách tầng mây mềm mại, khiến cho cơn mưa bất chợt ập xuống. Mây bị ép phải tan ra, dung nạp tia sét mà bởi vì điều này mà mưa rơi xuống lại hoá thành những mảnh nhỏ, làm ẩm ướt mọi thứ đang khô héo.

Cây cối xanh tươi, cỏ hoa đua nhau khoe sắc.

Mọi vật vì mùa xuân là anh.

Đỗ Minh Trà bởi vì trong trời mưa bị trượt ngã đầu gối bị thương, lại một lần nữa chịu đựng đối xử không tốt, mỗi một cái ấn xuống đều chạm vào bả vai của cô, chút nước thuốc bôi trên đùi đó ở trong phòng tắm đã bị nước xối sạch sẽ, trong mắt cô bao phủ một tầng hơi nước, từ trong đôi mắt âm u xa đà của Thẩm Hoài Dữ rời đi, hít một hơi khí lạnh đi nhìn đầu gối của mình.

Đầu gối vốn dĩ là bộ phận rất dễ bị thương.

Mà bây giờ, vết thương này bị cọ rách một tầng da, lộ ra ít da non màu đỏ. Chút thịt mềm này chưa từng thấy mặt trời, chưa từng bị ma sát bởi vì bị thương mà phải lộ ra ngoài không khí, Đỗ Minh Trà nhịn không được nhớ lại đau đớn lúc vừa ngã xuống.

Mặt đá cứng rắn cách một lớp quần mỏng ma sát với đầu gối, té ngã, bị thương, cái cảm giác đau đớn rách da khiến cho Đỗ Minh Trà không ngừng hít khí lạnh, thế nhưng vươn tay cũng không sờ đến miệng vết thương, nước mưa thấm vào quần, cái cảm giác đau đớn ướp đẫm này khiến Đỗ Minh Trà không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều.

Lúc còn nhỏ cô bị ngã, ba sẽ cười và ôm cô lên, cầm quả trứng luộc lăn lên chỗ bị thương của cô, vừa lăn vừa dịu dàng an ủi cô: “Minh Trà ngoan, không đau, không đau.”

Hiện tại không có ai cầm trứng luộc an ủi vết thương của cô nữa, thủ phạm đầu sỏ Thẩm Hoài Dữ chỉ nắm chặt chân cô, ôm lấy cô ở bên tai thở gấp nói: “Minh Trà ngoan, không đau, không đau.”

Cơ bắp ở cánh tay anh căng cứng, gân xanh bởi vì nhẫn nhịn mà gồ lên. Đỗ Minh Trà hôn lên ngón tay thon dài của anh, hơi run rẩy.

Đồng thời có thể khiến cho Đỗ Minh Trà cũng ý thức được rằng, cô là đang bị yêu.

Người trước mắt cũng dùng dáng vẻ cẩn trọng như bây giờ đến yêu cô.

Nhẹ nhàng ngâm trong hồ, mưa tạnh nơi đường núi. Cô gái được cưng chiều không chịu nổi gió lạnh thúc, linh hồn bị cướp mất không thể ngừng lại.

Mây và cây qua ánh nắng chiều phản chiếu lên sông, chim trong rừng sốt ruột kêu vang, mưa nhỏ làm rung rinh đầu hoa trà.



Mấy trận mưa xuân kéo dài cho đến tận rạng sáng, đợi đến khi đồng hồ trong phòng khách kêu lên, Đỗ Minh Trà cuộn trong lòng của Thẩm Hoài Dữ, cánh môi còn đang dán lên cổ anh, nhỏ giọng chúc mừng: “Thầy Hoài, sinh nhật vui vẻ.”

Thẩm Hoài Dữ đang va chạm cả người đỏ ửng chìm trong giường đơn tuyết trắng cả người cứng ngắc.

Anh cẩn thận nhìn vào mặt của Đỗ Minh Trà ở trong lòng, mặt cô đầy mồ hôi vì mệt, má giống như quả đào mật vừa mới chín.

Thẩm Hoài Dữ biết cô gần đây rất bận.

Đơn xin trao đổi sinh không chỉ đơn giản là nộp lên danh sách đăng ký đó, Đỗ Minh Trà vẫn luôn cố gắng tích tiền học phí cho mình, không chịu nhận tiếp tế của ông cụ Đặng, cũng nhất định không chịu nhận tiền của Thẩm Hoài Dữ.

Cô có nguyên tắc cố chấp của mình, kiên trì không chịu dựa dẫm quá nhiều vào người khác.

Trước lúc tết, khó khăn lắm mới được Bạch Tĩnh Ngâm vỗ béo một chút, hiện tại lại gầy trở lại, mặt chỉ bằng bàn tay, cằm cũng gầy đi một vòng.

Hiện tại còn đang dính vệt nước mắt.

Thẩm Hoài Dữ thấp giọng hỏi: “Hôm nay em vội vàng đến đây như vậy chính là vì đến chúc sinh nhật anh?”

Trong lòng anh có một dòng nước ấm dịu dàng chảy qua, nhịn không được chọc chọc má cô.

Mềm mịn, trơn nhẵn giống như trên mặt đậu hũ vậy.

Không hề lấy được câu trả lời.

Đỗ Minh Trà mệt đến mức ngủ thiếp rồi.

Cô ngủ sâu như vậy, Thẩm Hoài Dữ ôm cô vào lòng trong chăn đệm tràn đầy hơi thở của hai người.

Nửa đêm mưa ngừng, nhưng đến lúc rạng sáng lại không khống chế được mà rơi xuống lần nữa.

Mà con vẹt bị nhốt trong phòng đến nửa đêm thì thành công vượt ngục, lúc này lại quay trở lại lần nữa, đôi cánh chợt lóe bay vào phòng, vênh mặt ưỡn ngực đứng ở trên lưng chó mèo.

Chỉ là mấy vật cưng này không rảnh quan tâm đến nó, mèo trời sinh lười biếng, sở thích ngoài ăn, ngủ, lộn nhào, bắt nạt chó thì chẳng có gì khác, chó thính giác rất mẫn cảm, nó nằm sấp trên sàn, chỉ nghe thấy kịch kịch của giường phòng ngủ chính mãi đến nửa đêm, vẫn còn nghe thấy tiếng khóc bị đụng đến thở gấp không ra hơi.

Con mèo lông dài màu trắng lười biếng ngồi xổm trên sàn, cúi đầu ưu nhã li.ếm láp lông trắng của mình, con vẹt sốt ruột giẫm giẫm lên đầu con mèo kêu: “Đụng hỏng rồi.”

Mèo ở trong phòng kêu lên một tiếng, có chút mất kiên nhẫn, vươn móng vuốt của mình để đi bắt con vẹt, cố tình con vẹt trời sinh cơ thể linh hoạt, két một tiếng bay vút lê.n đỉnh cột.

Con chó hướng về phía con vẹt sủa, thị uy lộ ra hàm răng sáng trắng.

Chỉ đáng tiếc con vật lông lá này lại không hiểu cái gì, vẫn tiếp tục kêu với con chó: “Nhiều nước như vậy, chỗ nào hỏng chứ?”

Tình cảnh chó mèo đại chiến này tiếp tục mãi cho đến khi Thẩm Hoài Dữ tỉnh lại mới tạm thời kết thúc.

Thẩm Hoài Dữ bị Đỗ Minh Trà hôn in đầy dấu ô mai trên ngực mặc áo ngủ đi ra, sau khi mạnh mẽ tách đám chó mèo chim đang đấu chọi ra, lần lượt cho ăn, rồi ra dấu tay: “Xuỵt.”

Điện thoại cuối cùng cũng hoàn toàn được xuất xưởng, phát sáng nóng rực.

Thẩm Hoài Dữ tinh thần sảng khoái, anh gọi điện thoại đặt bữa sáng, đem toàn bộ quần áo tối hôm qua của Đỗ Minh Trà vứt vào trong máy giặt.

Tay đang ấn trên máy giặt, Thẩm Hoài Dữ nghiêng người nhìn cửa kính bên ngoài.

Ánh nắng bên ngoài cửa sổ thật đẹp, bầu trời sau cơn mưa bão trong xanh không một gợn mây.

Đỗ Minh Trà 10 giờ mới tỉnh lại.

Cô thực sự không muốn động đậy.

Bắp thịt đau xót, giống như là cục mì bị người ta nhào qua nhào lại nhiều lần, tối hôm qua bị Thẩm Hoài Dữ đùa nghịch thành đủ các loại tư thế kỳ quái.

Cô quấn ở trong chăn, vô thức xoa xoa eo đau xót.

Cái này vẫn còn nói là truyền thống? Bảo thủ?

Đỗ Minh Trà dám cược rằng, tất cả những bộ phim điện ảnh, hoạt hình, tiểu thuyết không lành mạnh cộng lại mà cô xem từ trước đến giờ tuyệt đối đều không thể nào so với với đủ các dạng mà Thẩm Hoài Dữ chơi tối qua.

Nếu không phải là sau đó Đỗ Minh Trà thực sự mệt đến không chịu được, ôm cũng không ôm được, anh chút nữa thì ôm cô đến bên cạnh cửa sổ sát đất chơi.

Giống như một đứa trẻ lần đầu tiên ăn kẹo vậy, anh thử đi thử lại mùi vị của cô.

Trong mơ màng cảm thấy rèm cửa bị kéo ra, ánh sáng ấm áp chiếu vào trong phòng, chiếu lên trên tay Đỗ Minh Trà, cô mở mắt, mơ hồ hỏi, giọng nói khàn khàn: “Mấy giờ rồi?”

Rèm cửa lại bị kéo lại, che đi ánh sáng ngoài trời, trong phòng lại chìm vào trong mờ ảo.

Trên giường còn nồng đậm mùi hoa thạch thảo, hình như là mở 4,5 lần, Đỗ Minh Trà cũng không nhớ rõ.



Bóng người đi đến bên cạnh giường cô, ngồi xuống, cầm cánh tay đang lộ ra khỏi chăn của cô nhét vào trong chăn: “Không sao, em tiếp tục ngủ đi.”

Đỗ Minh Trà lại tin tưởng Thẩm Hoài Dữ vô điều kiện, có câu nói này, cô dần dần an tâm, nhắm mắt, tiếp tục chìm vào trong giấc mộng ngọt ngào.

Một giấc ngủ này ngủ đến tận lúc cơm chiều, bụng của Đỗ Minh Trà đói kêu ùng ục.

Vận động kịch liệt lần này hoàn toàn tiêu hao sạch sức lực của cô, may mà quần áo đã sạch sẽ, gọn gàng xếp chồng ngăn ngắn ở bên cạnh gối.

Không phải là áo len họa tiết cũ và quần bò cô mặc mà là quần áo mới Thẩm Hoài Dữ chuẩn bị cho cô, sau khi giặt xong rồi sấy khô, có mùi hương tươi mát dễ ngửi, giống như cam ngọt ngào.

Đỗ Minh Trà mặc quần áo, bụng nhỏ đau vô cùng, giống như bị cái gì đó dùng sức đâm bị thương.Cô đã sớm chuẩn bị tâm lý cho chuyện này rồi, suy cho cùng Thẩm Hoài Dữ đích thực là không có chút kinh nghiệm, cô nghĩ rằng bản thân nguyện ý cùng với anh đi khám phá mở khóa càng nhiều cảm giác tuyệt vời, ai biết được——

Chỉ có Đỗ Minh Trà gà con khoác lác không biết sợ, Thẩm Hoài Dữ chính là một giáo sư uyên bác mà còn giỏi vận dụng vào thực tế, không chỉ mồm miệng lợi hại mà điện thoại cũng rất lợi hại.

Làm ướt cả một tấm ga trải giường hai cái gối, cuối cùng Đỗ Minh Trà đầu óc mơ màng bị anh dụ dỗ nói một đống lời kỳ quái, cái gì mà thầy giáo, anh trai tốt thật thích đều nói ra hết.

Còn con dưới sự dẫn dắt của giáo sư mà mờ mịt đánh hạ được cửa khó khăn đầu tiên, bị anh dẫn dắt bắt đầu nếm thử cái loại cảm thụ tuyệt vời này.

Chỉ là hiện tại Đỗ Minh Trà không hề cảm thấy tuyệt vời.

Dopamine tiết ra khi mà bạn làm chuyện vui vẻ có thể làm giảm đau, nhưng mà nhiều dopamine đi nữa thì cũng chỉ có thời gian nhất định, hiện tại hiệu quả giảm đau đã kết thúc, Đỗ Minh Trà ôm bụng, có một loại cảm giác đau đớn của nàng tiên cá đuôi tách thành chân.

Lúc đầu nàng tiên cá ở trong biển tự do bơi lội, để lên trên bờ, nỗi đau để biến đuôi cá xinh đẹp thành đôi chân, chắc cũng chẳng khác thế này là bao nhỉ?

Đỗ Minh Trà nghĩ như vậy.

Thẩm Hoài Dữ đang ở trên sofa đọc sách, nhìn thấy Đỗ Minh Trà dậy, úp sấp sách xuống mặt bàn, hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái?”

Đỗ Minh Trà thành thật trả lời: “Toàn thân từ trên xuống dưới đều không thoải mái.”

Cô ngồi ở bên cạnh Thẩm Hoài Dữ, chân gác lên chân anh, để anh nhìn đầu gối của mình.

So với tối hôm qua lúc bôi thuốc còn nghiêm trọng hơn.

Theo lẽ thường mà nói, như vậy cũng không coi là vết thương lớn gì, sau khi trải qua một đêm thì sẽ kết một tầng vảy mỏng, đợi khoảng một tuần, vảy tự nhiên bong ra thì ổn rồi.

Nhưng hiện tại lại không hề có dấu hiệu kết vảy, phần thịt mềm không chịu nổi va chạm thậm chí còn đang thấm huyết tương.

Đỗ Minh Trà tố cáo: “Thầy Hoài, thầy nhìn xem thành quả lao động xuất sắc của thầy đêm qua này.”

Thẩm Hoài Dữ lại cầm hòm thuốc, khẽ than: “Xin lỗi.”

Anh nói: “Rốt cuộc cũng là không có kinh nghiệm, có chút kích động.”

Đỗ Minh Trà miễn cưỡng tha thứ cho anh.

Suy cho cùng tối hôm qua mặc dù cô rất khó chịu nhưng sau đó vẫn vô cùng vui vẻ.

“A, đúng rồi” Đỗ Minh Trà đột nhiên nhớ ra món quà sinh nhật đó, vội vã thúc giục Thẩm Hoài Dữ đi mở cặp sách của cô “Em còn mang quà sinh nhật đến cho anh nữa chính là để ở bên trong cặp sách.”

Thẩm Hoài Dữ đứng hình hai giây: “Em từ chỗ nào biết được sinh nhật của anh?”

Sau khi Thẩm Tòng Hạc qua đời, anh cực kỳ ít tổ chức sinh nhật.

Đỗ Minh Trà không chút ngập ngừng: “Nhạc Nhạc nói…Anh mau đi đi.”

Thẩm Hoài Dữ đứng dậy, đi lấy cặp sách của Đỗ Minh Trà.

Sau khi được sự cho phép của Đỗ Minh Trà, anh mới kéo khóa chiếc cặp cũ này, nhìn vào bên trong một xếp giấy dày, toàn là tốc ký mà Đỗ Minh Trà ghi xuống.

Tay hơi dừng lại một chút, đầu ngón tay lướt qua tâm huyết dày cộp này của cô.

Anh có thể cảm nhận được khát khao của Đỗ Minh Trà đối với lần đến Paris làm sinh viên trao đổi lần này.

Đó là giấc mộng của cô.

Thẩm Hoài Dữ nhìn mấy cái bản tốc ký này rất lâu, mới đi cầm chiếc hộp nhung màu đen khác.

Logo nhãn hiệu quen thuộc, anh mở ra, nhìn thấy một chiếc cà vạt bằng lụa yên tĩnh nằm ở bên trong.

Màu xanh coban.

Đối với anh mà nói, chiếc cà vạt này thậm chí còn không bằng giá của bữa cơm tối. Nhưng đối với Đỗ Minh Trà mà nói, lại cần cô luyện tập thức đêm gần một tháng, còn dạy Cố Nhạc Nhạc 30 tiết…..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.