Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn

Chương 75:




Cô bảo Thẩm Hoài Dữ cầm hoa cúc đến trước mộ ba mẹ: “Di ảnh trên bia mộ của ba mẹ em giống với cái treo ở trong nhà, anh chắc có thể nhận ra nhỉ?”

Thẩm Hoài Dữ dừng lại một giây: “Ừm.”

Đỗ Minh Trà không chút nghi ngờ, yên tâm rời đi.

Sau khi quay lại, chỉ thấy Thẩm Hoài Dữ đang ở trước bia mộ cung kính để bó hoa cúc xuống chỗ tưởng niệm.

Đỗ Minh Trà bước nhanh qua, kéo anh di chuyển sang chỗ bên phải: “Đặt sai rồi, đây mới là ba em.”

Thẩm Hoài Dữ: “.....”

Đoạn nhạc đệm nhỏ này khiến cho Đỗ Minh Trà có chút hoài nghi, sau khi ngồi lên xe, Đỗ Minh Trà vừa mới cài dây an toàn xong thì nhịn không được quay mặt nghi ngờ nhìn anh: “Nhạc Nhạc không phải từng nói năng lực ghi nhớ của anh rất mạnh sao? Chẳng lẽ anh không nhớ rõ mặt người? Anh chẳng lẽ là người mù mặt trong truyền thuyết?”

Thẩm Hoài Dữ dừng một giây: “Không phải.”

Đích thực không phải mù mặt.

Anh gần như không phân biệt được rõ mặt của tất cả mọi người.

“Thế thì tốt” Đỗ Minh Trà thở nhẹ một hơi, cô dựa vào ghế, nói với anh “Ba em lúc trước có kể cho em nghe chuyện về một người mù mặt, dọa em sợ chết.”

Thẩm Hoài Dữ chuyên tâm lái xe: “Chuyện gì?”

Nghĩa trang vào mùa đông rất lạnh, nhưng trong xe ấm áp, Đỗ Minh Trà bị hơi ấm ở bên trong xe làm cho xuýt nữa thì ngủ mất, ngáp một cái, vươn eo: “Lúc trước có một người, trời sinh không nhìn rõ mặt người, mãi cho đến một ngày, anh ta phát hiện bản thân có thể nhìn rõ được mặt học sinh nữ của mình.”

Thẩm Hoài Dữ nắm chặt vô lăng hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Nhưng nữ sinh đó đã có bạn trai rồi, hai người chuẩn bị kết hôn. Thầy giáo mù mặt nhịn không được ở trong hôn lễ cướp nữ sinh đi” Đỗ Minh Trà nói “Nữ sinh kia bị thầy giáo cường ép kết hôn, một thời gian dài đều không được vui vẻ, mãi cho đến lúc có thai, mới lộ ra nụ cười.”

Thẩm Hoài Dữ yên tĩnh nghe, anh nói: “Làm sao có thể, cô ta nếu đã ghét thầy giáo của mình, làm sao có thể bởi vì mang thai mà vui vẻ đây?”

“Ghét là một chuyện, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô ấy bởi vì mang thai đứa nhỏ mà lại có thêm can đảm sống” Đỗ Minh Trà nghiêm túc nói với anh “Đây là chuyện ba em kể, nói là một người ở trường ông ấy, người thật việc thật.”

Thẩm Hoài Dữ trầm mặc, anh chỉ nhìn vào cảnh sắc ở bên ngoài cửa kính.

Hai bên hoang vắng, tuyết phủ ngàn dặm.

“Đoạn thời gian trước em làm thêm cho bà Bạch mẹ của Thẩm nhị gia” Đỗ Minh Trà do dự mở miệng “Em phát hiện…..Bà Bạch hình như là người bạn mà ba em nói. Nếu như là thật thì bà ấy thật….đáng thương.”

Thẩm Hoài Dữ: “Ừm.”

Anh bình tĩnh hỏi: “Minh Trà, nếu như em là người nữ sinh đó, em sẽ làm thế nào?”

Đỗ Minh Trà: “Hả?”

Xe dừng lại ở bên đường.

Tay của Thẩm Hoài Dữ rời khỏi vô lăng, anh nghiêng người, nhìn vào mắt của Đỗ Minh Trà: “Giả sử anh là người thầy giáo đó, em là nữ sinh đó, giả sử anh cường ép bắt em ở lại bên người, em sẽ làm thế nào?”

Lúc anh nói rất chậm, giọng điệu ôn hòa: “Nói với anh.”

Thẩm Hoài Dữ đại khái có thể đoán ra được đáp án của cô.

Đại khái sẽ là sợ hãi hoặc là trốn tránh, chạy trốn.

Giống như mấy giấc mộng trong quá khứ đó của anh, anh làm ra việc giống y hệt như ba của mình, nhốt cô vào trong biệt thự đầy châu báu, ngày ngày đêm đêm ức hiếp để cho cô có thể hạ sinh ra đứa con của mình. Cô sẽ nghĩ cách trốn chạy, khóc lóc, lại chỉ có thể từng lần từng lần bị anh tóm quay trở về.

Cô là người có tính cách kiêu ngạo như vậy, sẽ chỉ có ý nghĩ phản kháng.

Thẩm Hoài Dữ cụp mắt nhìn cô, yên tĩnh đợi phán xét anh đã hiểu rõ trong lòng.

Anh làm tốt công tác chuẩn bị ngả bài.

Nhưng không có.

Đỗ Minh Trà chỉ nghiêng mặt nhìn anh, lộ ra nụ cười sạch sẽ, đầy tự tin: “Thầy Hoài, anh sẽ không như vậy.”

Cô hết sức tin tưởng, nghiêm túc nói: “Anh tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện xâm phạm đến ý nguyện của em đúng không?”

Thẩm Hoài Dữ không lập tức trả lời.

Anh chỉ hỏi: “Lỡ như thì sao?”

“Lỡ như à” Trên mặt Đỗ Minh Trà lộ ra biểu cảm có chút đau đầu, rất nhanh đã vui vẻ lên “Thế thì em sẽ cố gắng dùng cái lưỡi mềm dẻo này để thuyết phục anh từ bỏ hành vi phạm pháp này, khuyên anh nên sớm chút bể khổ vô biên quay đầu là bờ.”

Cô hoàn toàn không hiểu, vì sao hôm nay Thẩm Hoài Dữ lại đột nhiên hỏi loại vấn đề này, nhưng mà cũng không quan trọng, cô vẫn đưa ra đáp án ở trong lòng.

Hơn nữa, chuyện bị thầy Hoài cường ép dẫn vào trong phòng tối nhỏ chơi, nghĩ thôi cũng có chút kí.ch thích nhỏ nha!

Đương nhiên, cái loại suy nghĩ phạm pháp này chỉ xoay chuyển ở trong đầu là được rồi, không thể để anh biết được.

Đỗ Minh Trà nhìn thấy Thẩm Hoài Dữ cuối cùng cũng nở nụ cười.

Anh khẽ nói: “Như vậy à.”

Thẩm Hoài Dữ lái xe, anh bâng quơ hỏi: “Nghe nói em đăng ký làm sinh viên trao đổi? Muốn đi Pháp?”

“Ừ” Đỗ Minh Trà nói “Paris phiên dịch cao cấp, không phải ESIT là ISIT, khó khăn lắm mới lấy được cơ hội.”

Nói đến đây, trên mặt cô lộ ra vẻ mặt khao khát.

Thẩm Hoài Dữ lần đầu tiên thấy cô lộ ra vẻ mặt như vậy.



“Sinh viên tốt nghiệp trường này ra đều tiền đồ vô lượng, có thể tiến vào liên minh Châu Âu, liên hợp quốc, UNESCO làm việc, giáo sư Thiệu của trường em chính là tốt nghiệp tiến sĩ của học viện phiên dịch cao cấp Paris…..” Đỗ Minh Trà hai mắt lóe sáng “Từ học tiểu học đến giờ, em nằm mơ cũng muốn đi đến chỗ này học.”

Ngón tay của Thẩm Hoài Dữ đặt trên vô lăng, rất lâu, anh mới thấp giọng hỏi: “Đi mấy năm?”

Đỗ Minh Trà quay mặt, cô có chút mù mịt: “Cái gì?”

“Em muốn đi mấy năm?” Thẩm Hoài Dữ hỏi lại “Chắc sẽ mất một khoảng thời gian dài, anh không thể gặp được em?”

“Lần này là hai năm” Đỗ Minh Trà nói, cô không hề giấu diếm, ánh mắt cô trong veo “Trong thời gian trao đổi sinh, em chắc sẽ không về nước.”

Thế nên cô mới muốn năm nay nhất định phải cùng bố mẹ đón năm mới, nhất định phải cẩn thận quét dọn bia mộ của ba mẹ, đốt cho họ nhiều tiền giấy, thờ cúng nhiều sủi cảo, đèn hương.

Bởi vì cô phải đi xa rồi.

Lúc nãy đốt tiền giấy, Đỗ Minh Trà nhỏ giọng nói với ba mẹ, bảo bọn họ tiêu tiết kiệm chút, ngàn vạn đừng giống như lúc trước tiêu sạch trong một tháng.

Dù thật sự tiêu hết tiền cũng đừng có gấp, báo mộng cho cô, cô sẽ cố gắng bảo bạn học cao trung đến giúp cô đốt tiền…..

Thẩm Hoài Dữ đứng ở bên cạnh cô, yên tĩnh nghe lời lẩm bẩm của cô, đốt tiền giấy cúng biếu.

Đỗ Minh Trà biết, ở trong mắt của Thẩm Hoài Dữ, bản thân nói chuyện một mình với bia mộ có thể có chút thần kinh.

Nhưng cô chỉ có thể như vậy.

Đến hôm nay, Đỗ Minh Trà vẫn không thể nào bước ra khỏi cái bóng của việc cha mẹ đã mất.

Cô từ nhỏ đã được ba dạy dỗ, không thể tăng thêm phiền phức cho người khác, cô làm rất tốt, không bao giờ biết hối hận, cũng sẽ không ở trước mặt người ngoài lấy đồng tình, giả bộ đáng thương.

Tất cả mọi người đều cho rằng cô đã tiếp nhận được chuyện ba mẹ mất này, duy chỉ có trong lòng Đỗ Minh Trà hiểu rõ, cô vẫn luôn lừa gạt bản thân ba mẹ vẫn còn sống, chỉ tạm thời đi xa thực hiện giấc mơ thôi.

Mà với tương lai của Thẩm Hoài Dữ là giấc mộng thứ hai cô lừa gạt bản thân.

Cô chỉ vừa mới trưởng thành mà thôi.

Không cha không mẹ, một người mồ côi.

Mãi lâu, Thẩm Hoài Dữ mới khẽ nói: “Rất tốt.”

Anh nói: “Tết năm sau, em cũng không cần lo lắng.”

Thẩm Hoài Dữ nhìn con đường dài phía trước: “Anh sẽ đến giúp em đưa tiền cho ba mẹ, em ở Pháp ngoan ngoãn học tập, chăm sóc tốt cho bản thân, không cần lo lắng cho bọn họ.”

“Cũng chỉ là tiền giấy” Thẩm Hoài Dữ nói “Sau này thấy ở trong cửa hàng vàng mã có đồ gì lạ lạ, cũng đốt cho bọn họ.”

Đỗ Minh Trà nhắc nhở: “Lúc đốt đồ điện tử giấy, anh đừng quên đốt cả hướng dẫn sử dụng.”

Thẩm Hoài Dữ: “Hả?”

“Em sợ bọn họ sẽ không biết dùng” Đỗ Minh Trà nghiêm túc: “Lỡ lại làm phiền anh thì cũng ngại.”

Thẩm Hoài Dữ: “.......”

Mùa xuân khai giảng, Đỗ Minh Trà bỏ công việc part time làm gia sư cho Cố Nhạc Nhạc và đọc sách, nói chuyện với mỹ nhân bệnh.

Cô quá bận rồi.

Căn cứ vào điểm số thành tích và biểu hiện xuất sắc của cô, ngày đầu tiên nộp đơn xin, ngày thứ hai đã từ trong miệng cô giáo Mạnh ‘vô tình’ biết được, có hai suất trong năm nay, rơi trên đầu cô và Khương Thư Hoa.

Tháng 3, Đỗ Minh Trà tham gia kỳ thi, đồng thời lấy được tư cách làm sinh viên trao đổi.

Trước ngày sinh nhật của Thẩm Hoài Dữ một ngày, visa xin du học pháp của cô cũng thuận lợi được duyệt.

Một tháng này, Đỗ Minh Trà hận không thể phân thành 2 người. Cô cần phải đảm bởi thời gian lên lớp, đồng thời phải đi xử lý đủ các loại chuyện vặt vãnh, mấy loại chuyện xin này làm cho cuộc sống của cô hoàn toàn lấp đầy, hoàn toàn vô tình đi nghe ngóng tin tức thế giới bên ngoài.

Ông cụ Đặng muốn để cô chính thức đi nhận Bạch Tĩnh Ngâm làm mẹ nuôi nhưng bị cô cự tuyệt.

Đỗ Minh Trà đưa ra lý do vô cùng đầy đủ nhưng cũng rất có lệ: “Trong lòng của con, một ngày làm ông hai, cả đời đều là ông hai. Con đã quen gọi ông hai là ông rồi, sau đó khó khăn lắm mới tiếp nhận việc ông ấy là cha nuôi của con, ông lại thay đổi. Không được, con không thể nào chịu được tính cách thay đổi thất thường như thế của ông được, vẫn là bỏ đi.”

Ông cụ Đặng ở đầu bên kia điện thoại nôn nóng: “Lần này con sẽ nhận mẹ của cậu ta là mẹ nuôi, lại không phải là nhận cậu ta! Con gọi cậu ta một tiếng anh trai——”

“Không được” Đỗ Minh Trà cố chấp cự tuyệt “Hiện tại nói là gọi anh trai, chẳng may đi chỗ đó, ông lại thay đổi, bảo con gọi ông ta là chồng thì sao?”

Ông cụ Đặng không biết phải làm sao: “Không có khả năng.”

Ông cụ lời lẽ quyết liệt: “Ông lấy mạng của anh họ con ra thề, tuyệt đối sẽ không ép con gả cho Thẩm nhị gia.”

“Tóm lại là không được” Đỗ Minh Trà cắn bánh bao, ký tên mình trên giấy “Được rồi, được rồi, con còn có chuyện, ông cứ chậm rãi làm việc nha.”

Vì để chúc mừng sinh nhật cho Thẩm Hoài Dữ, Đỗ Minh Trà tiêu sạch toàn bộ tiền thưởng từ tiết mục dạ hội mừng năm mới cấp trường, mua cho anh cà vạt đồ dùng hàng ngày.

Túi tiền rất xót.

Trong lòng Đỗ Minh Trà lại rất vui.

Chỉ là ông trời không chiều lòng người, trước đêm sinh nhật của Thẩm Hoài Dữ, dự báo thời tiết nói đêm nay sẽ mưa dông, nhưng mà sang ngày hôm sau sẽ là trời quang mây tạnh.

Đỗ Minh Trà không nói với anh, tan học thì ra khỏi trường, âm thầm đến tiểu khu của anh, muốn tạo cho anh một bất ngờ.

Thẩm Hoài Dữ cho cô thẻ vào tiểu khu, cũng nói với cô mật mã để vào phòng.

Anh cho phép Đỗ Minh Trà có thể ra vào tự do nhà mình, nhưng sự thật là, sau cơm tất niên, Đỗ Minh Trà chỉ đến hai lần.



Cô có việc học của cô, Thẩm Hoài Dữ có công việc của anh.

Thỉnh thoảng gặp mặt hai lần đó, hai người chỉ là cùng ăn cơm, nói chuyện với nhau.

Đỗ Minh Trà cố chấp không chịu tiếp nhận tất cả món quà quý giá mà Thẩm Hoài Dữ tặng, cô muốn để Thẩm Hoài Dữ biết, tình cảm ái muội của cô với anh này, không phải là vì tiền tài của anh hoặc cái gì khác.

Cô không cần cái này.

Mưa to như trút nước, Đỗ Minh Trà ra khỏi trạm tàu điện ngầm, không thể không ngồi taxi đến, cô không mang ô, quẹt thẻ, ôm cặp sách đựng hộp quà đi về phía nhà của Thẩm Hoài Dữ.

Để đi cho nhanh, cô đi đường tắt.

Trên đoạn đường tắt không có đá chống nước, có chút trơn, mưa to, cô không nhìn rõ, không cẩn thận giẫm lên nước, trượt chân nặng nề ngã xuống.

Quần áo của Đỗ Minh Trà đều ướt hết, cô không quan tâm, chỉ thấy may mắn cặp sách ôm trong lòng không bị ướt.

Món quà muốn tặng cho anh càng quan trọng hơn.

Cô đeo cặp sách, nhập mật mã mở cửa nhà của Thẩm Hoài Dữ.

Thẩm Hoài Dữ nửa nằm trên sofa, trong phòng có mùi rượu nhàn nhạt.

Không mở đèn, trong phòng tối om, yên tĩnh nặng nề như không có người ở.

Nghe thấy động tĩnh, Thẩm Hoài Dữ chống tay xuống, híp mắt nhìn qua, vừa thấy trên người Đỗ Minh Trà bẩn thỉu, lập tức ngồi dậy đi qua, nhíu mày: “Làm sao vậy?”

“Không có gì, không cẩn thận bị trượt ngã” Đỗ Minh Trà giấu cặp sách ở sau lưng, cười với anh “Visa đi Pháp của em được duyệt rồi, muốn cùng anh chúc mừng một chút.”

Đối với Thẩm Hoài Dữ mà nói, đây chẳng phải là tin tức tốt gì.

Anh chỉ đáp một tiếng, vẫn nhìn Đỗ Minh Trà.

Áo ngoài và váy đều bị đẫm nước bẩn, trên mu bàn tay còn bị cọ thương.

Bị nhếch nhác thành như vậy, vẫn còn vui vẻ được.

Thẩm Hoài Dữ vẻ mặt căng thẳng, đi lấy hộp thuốc cứu thương, kéo cô ngồi xuống, không nói gì, xắn ống quần của cô lên trước——

Đỗ Minh Trà đau đến shhh một tiếng.

Quả nhiên, đùi bị cọ rách da.

Miệng vết thương không lớn, có chút máu, da bị xước cộm lên.

Thẩm Hoài Dữ mở lọ nước muối, dùng bông sạch thấm, chấm lên miệng vết thương của cô: “Lớn như vậy rồi, còn hấp ta hấp tấp.”

Đỗ Minh Trà lẩm bẩm: “Lời này của anh giống y hệt ba em.”

“Đừng nhắc đến từ này” Đoạn thời gian trước Thẩm Hoài Dữ chút nữa thì bị ép trở thành ba nuôi, nên đối với từ ba này thần kinh vô cùng mẫn cảm “Gọi anh trai mạnh hơn so với gọi ba.”

Tăm bông chấm lên chỗ bị rách da, miệng vết thương yếu ớt bị đầu tăm bông chọc vào.

Đỗ Minh Trà rên lên một tiếng: “Đau.”

Thẩm Hoài Dữ cười: “Yếu ớt như vậy.”

Tuy là nói như vậy nhưng lực dưới tay vẫn nhẹ hơn.

Chỉ thấm nước thuốc dán lên rồi thu lại.

Đỗ Minh Trà oán hận đáp lại: “Yếu ớt không phải là từ hay để hình dung người.”

Thẩm Hoài Dữ ngước mắt nhìn cô: “Chạm vào một cái đã khóc, không phải là yếu ớt thì là cái gì?”

Đỗ Minh Trà cúi đầu, ngón tay lướt dọc theo mép quần bò bạc trắng, nhỏ giọng: “Thế lúc anh cưỡi đêm giao thừa đang nghĩ cái gì? Tất cả những thứ anh làm đối với em có phải là nghĩ làm với người tình không?”

“Người tình?” Thẩm Hoài Dữ cúi đầu, cẩn thận chấm nước thuốc vào miệng vết thương trên đùi cô “Em từng thấy người đàn ông sẽ thân mật người tình bốn năm lần, người tình vừa khóc thì lập tức dừng lại sao?”

Đỗ Minh Trà mặt càng đỏ ửng.

Cô cúi đầu, đột nhiên nảy sinh ra chút khát vọng.

Cái loại khát vọng không cách nào nguôi ngoai giống như hoa cỏ mùa xuân được mưa xuân tưới ẩm, tươi tốt leo lên mà sinh trưởng, gió xuân thổi qua, cỏ xanh tươi tốt, xanh như tơ, nhẹ nhàng đến có thể nhảy lên điệu múa.

Đỗ Minh Trà quay mặt đi, lấy sự kiêu ngạo để che giấu đi nội tâm thẹn thùng: “Thầy Hoài, anh đang nói cái gì vậy, em nghe không hiểu.”

Thẩm Hoài Dữ ngẩng đầu nhìn cô: “Bạn học Đỗ nghe không hiểu từ nào để thầy giáo giải thích?”

“Từ nào cũng không hiểu” Đỗ Minh Trà mặt không đổi sắc “Em rất đơn thuần, thầy Hoài, em nghe nói đàn ông một năm phải thay một lần trứng, có phải là thật không?”

“Từ chỗ nào nghe được? Cái này đương nhiên là giả?” Thẩm Hoài Dữ thu dọn nước thuốc và tăm bông, qua loa nói: “Nửa năm đổi một lần mới đúng.”

Đỗ Minh Trà: “.......”

Nhân lúc Thẩm Hoài Dữ chưa đứng dậy, cô đột nhiên quấn lấy cà vạt của anh.

Chính chiếc cà vạt này cô phải dành dụm tiền rất lâu mới mua được cà vạt cùng nhãn hiệu, Đỗ Minh Trà cổ vũ dũng khí, ánh mắt lóe sáng: “Em không tin, để em xem.”

“Xem hết?” Thẩm Hoài Dữ nhíu lông mày “Không sợ đau à?”

Anh để mặc Đỗ Minh Trà kéo cà vạt, quỳ một chân xuống trước mặt cô. ngón tay vừa xoa vào miệng vết thương cho cô, lúc này đang dán lên trên mặt cô: “Xem rồi thì phải dùng, bạn học Đỗ, thầy giáo sẽ không mềm tay nữa, bạn có hiểu không?”

“Em không hiểu mềm tay hay điện thoại mềm” Đỗ Minh Trà nghiêm túc nói “Em chỉ hiểu một chuyện, anh lại chỉ nói không mà không động, em sẽ hoài nghi anh có vấn đề.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.