Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn

Chương 104:




Đỗ Minh Trà không hề làm theo lời anh.

Cô vẫn choàng một tấm chăn mỏng, chiếc chăn nhỏ mềm, mềm mại nhẹ nhàng này là quà Bạch Tĩnh Ngâm tặng cho cô, từ Art nouveau trong trung tâm thương mại mua với giá cao.

Dù Đỗ Minh Trà có giỏi cự tuyệt người khác nhưng Bạch Tĩnh Ngâm dịu dàng tự nhiên đưa chăn cho cô giặt, sau khi sấy khô xong đặt lên trên giường, cô cũng không có cách nào chống lại được lòng tốt này.

Bạch Tĩnh Ngâm lúc đầu sinh Thẩm Hoài Dữ bị ảnh hưởng sức khỏe lớn, bà vẫn luôn khát vọng có đứa con gái, thêm nữa những chuyện Đỗ Minh Trà gặp phải khiến cho bà có một loại cảm giác cùng chung số phận, nhịn không được yêu thương cô.

Chiếc chăn nhỏ này dệt từ lông tơ tự nhiên, lông tơ ngắn, sờ lên vô cùng ấm áp, mềm mại, cô mở chăn nhỏ ra, tách chân ra quỳ ngồi trước điện thoại, nhìn màn hình, Đỗ Minh Trà nghiêng mặt, móc một góc vải trắng, nhìn thẩm Hoài Dữ nở nụ cười vô tội: “Không công bằng.”

Thẩm Hoài Dữ trâm ngâm một lúc, ngón tay tự nhiên đặt lên trên cúc áo sơ mi, hơi cụp mắt, nhìn chằm chằm vào cô: “Như thế này sao?”

Anh mở hai cúc ra, lộ ra xương quai xanh.

Đỗ Minh Trà lại ngăn lại: “Đợi chút.”

Cách vạn dặm xa xôi, cô mắt không chớp nhìn điện thoại, ngón tay chống má, nghiêm túc nhìn Thẩm Hoài Dữ.

Cô nói: “Anh cứ mặc áo sơ mi như vậy đi, em thích anh như vậy.”

Tay ôm đàn tỳ bà che nửa mặt.

Lúc trước Đỗ Minh Trà không hiểu ý nghĩa của câu này, nhưng hiện tại lại mơ hồ có chút manh mối.

Dáng vẻ Thẩm Hoài Dữ cởi áo sơ mi thực sự rất có tính dụ dỗ, Đỗ Minh Tra thích nhất hai phần cơ cá mập ở chỗ eo của anh, yêu thích không rời tay. Lúc hai chỗ cơ bắp đó vì nhẫn nhịn và dùng sức mà chảy mồ hôi, cô càng say mê.

Nhưng lúc anh mặc áo sơ mi, càng khiến cho Đỗ Minh Trà có ý muốn tự tay mình cởi ra.

Làm rối loạn cái người tỉ mỉ cẩn thận này, khiến cho con người kiêu ngạo đó phải cầu xin, muốn nhìn dáng vẻ anh không kiềm chế được mà muốn điên cuồng.

Đỗ Minh Trà chính là có sở thích nhỏ kỳ quái như vậy.

Thẩm Hoài Dữ thỏa mãi yêu cầu của cô.

Anh không cởi áo sơ mi, cũng không đem điện thoại chuyển xuống, cách màn hình, cách xa hàng nghìn cây số, giọng nói của anh vẫn khiến cho Đỗ Minh Trà nhịn không được than thở.

Thẩm Hoài Dữ gọi tên của cô: “Minh Trà.”

Đỗ Minh Trà dịch điện thoại ra xa một chút, như vậy có thể càng nhìn rõ anh hơn: “Hả?”

“Tay móc xuống dưới” Thẩm Hoài Dữ kìm chế nói với cô “Để anh xem xem.”

Đỗ Minh Trà không làm theo.

Tính cách của cô không phải kiểu bị nói thì sẽ ngoan ngoãn nghe lời, chỉ ở trước mặt anh, chậm giật giật hai cái, sau khi cho anh thấy được độ đàn hồi cực tốt của chất liệu này, lại chậm rãi kéo tấm vải về vị trí vốn có.

“Phải làm cho rõ” Đỗ Minh Trà nhắc nhở “Hiện tại là anh là người muốn xem không phải em.”

Khóe mắt của cô hơi đỏ, mặt dưới của chăn nhỏ màu sẫm, lộ rõ màu da sáng tuyệt đẹp, trắng sáng như tuyết, lại bởi vì hô hấp dồn dập mà lộ ra chút đỏ hồng, giống như bánh tét bọc trong lá dong, lộ ra màu trắng óng ánh, bánh tét thịt bao đậu mật và táo ngọt.

Đỗ Minh Trà nghiêm túc nói: “Anh để em nhìn thấy thành ý của anh trước.”

Thành ý.

Hai từ này khiến cho Thẩm Hoài Dữ bật cười, anh không hề cự tuyệt yêu cầu nhỏ của người yêu, cúi đầu, hào phóng cho cô nhìn thành ý của bản thân.

Thành ý rất đủ, phân lượng cũng nặng.

Đỗ Minh Trà nín thở.

Không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình.

Chất liệu chế tạo điện thoại rất cứng, điều này Đỗ Minh Trà đã sâu sắc trải nghiệm, lúc trước thử dùng, còn làm cho lòng bàn tay cô xoa đến đỏ ửng. Trên thực tế, đối với Đỗ Minh Trà mà nói, điện thoại mạnh mẽ như vậy không thích hợp với cô nhưng cô chính là thích kiểu điện thoại có kiểu màn hình lớn này, thời lượng pin lâu, có nhiều chức năng, trang bị đầy đủ nhiều chức năng.

Thẩm Hoài Dữ chỉ cho cô nhìn một cái, di chuyển màn hình lên trên, anh nửa ngồi trên ghế, một tay cầm điện thoại, một tay để bên dưới mặt. Anh nói: “Đến em rồi.”

Đỗ Minh Trà không nuốt lời.

Anh ngồi trong phòng ngủ, ánh đèn dịu dàng, trên bàn để ảnh chụp chung của anh và Đỗ Minh Trà.



Dáng người cô có chút thấp, tấm ảnh chụp chung như vậy vẫn là Thẩm Hoài Dữ hơi khom người nghiêng về phía cô mới chụp được.

Trên tấm ảnh, Đỗ Minh Trà nở nụ cười sáng lạn, cô rất dễ có thể vui vẻ, cũng rất dễ dỗ.

Thẩm Hoài Dữ cầm điện thoại, nhìn trên màn hình, Đỗ Minh Trà móc tấm vải trắng lên ngón tay út lắc lư mấy cái mới vứt sang bên cạnh.

Yết hầu của Thẩm Hoài Dữ khẽ chuyển động.

Anh nhớ đến lần trước ở trên xe, anh cũng như vậy, cố ý dùng ngón tay móc lấy tấm vải, chính là không cởi ra, cụp mắt nhìn dấu vết trên mặt đó, còn cố ý hỏi cô: “Sao vãi nhiều nước trà vậy?”

Váy ngủ của Đỗ Minh Trà là kiểu dây đeo màu trắng, trên chiếc váy thun không có họa tiết trang trí dư thừa nhiều, còn có ở chỗ góc thuê một đóa hoa sơn trà nhỏ.

Hiện tại, ngón tay cô đang nắm lấy hoa sơn trà, nhìn vào mắt anh cố gắng che giấu đi chút e thẹn.

Thẩm Hoài Dữ nghiêm túc chỉ đạo cô, từng bước từng bước dạy dỗ, dạy cô làm như thế nào cho hoa sơn trà tưới nước thụ phấn: “Rửa tay sạch sẽ chưa? Thực vật yếu ớt, phải đối xử cẩn thận, đừng mang vi khuẩn vào.

Đỗ Minh Trà uhm một tiếng: “Trước khi gọi video vừa mới rửa xong.”

“Ngồi cho tốt, cẩn thận nghe anh nói” Thẩm Hoài Dữ cụp mắt “Đầu tiên quan sát trạng thái của hoa trà trước, xác nhận thực vật đang ở trạng thái tốt nhất.”

Đỗ Minh Trà nhỏ giọng: “Từ sau khi anh đi, sơn trà chưa từng nở.”

Thẩm Hoài Dữ cười, anh khẽ nói: “Anh cũng chưa từng dùng điện thoại.”

“Tách cánh ra xem tình hình của cánh hoa xem có bị gió thổi hỏng không” Thẩm Hoài Dữ nhìn mặt cô từ từ chuyển sang đỏ, kìm nén giọng nói “Biết kiểm tra không? Giống như lúc trước anh từng dạy em đó, đầu tiên chạm vào cánh hoa, đừng vội thụ phấn, không tốt cho thực vật.”

Đều đã đến lúc này rồi, cách điện thoại, anh vẫn cẩn thận dặn dò Đỗ Minh Trà, nói với cô hoa sơn trà trân quý như thế nào, không chịu đưa mưa gió như thế nào.

Đỗ Minh Trà cứng miệng: “Mấy cái này anh không nói em cũng biết.”

“Biết cái gì?” Thẩm Hoài Dữ than thở: “Chính là cái tính tình nóng nảy đó của em, máu nóng dồn lên đầu, không biết nặng nhẹ thế nào.”

Đỗ Minh Trà: “Hừm, anh không phải cũng như vậy.”

Ai cũng đều có lúc mất khống chế mà có thể khiến Thẩm Hoài Dữ mất khống chế, cũng chỉ có duy nhất Đỗ Minh Trà.

Thẩm Hoài Dữ không có tiếp tục nói vấn đề này với cô, chỉ dịu giọng hỏi: “Hiện tại nhìn thấy sơn trà chưa?”

Đỗ Minh Trà cầm điện thoại, nghe rõ giọng nói dịu dàng của anh.

Giọng nói của anh vốn dĩ dễ nghe, vào lúc này, dịu dàng mà nghiêm túc giảng dạy, khiến cho trái tim của Đỗ Minh Trà không tự chủ mà thình thịch thình thịch đập loạn xạ, mãi lúc lâu mới dần bình tĩnh lại.

Tai cũng nóng lên rồi.

Một luồn điện nhỏ tê dại chạy vào trong tai, kí.ch thích cơ thể Đỗ Minh Trà nhịn không được run lên một cái.

Rõ ràng không lạnh cũng không nóng, thời tiết rất tốt.

Chiếc chăn ấm áp theo trọng lực từ trên đỉnh đầu trượt xuống, mềm mại rơi trên vai cô.

“Lúc này sơn trà có phải khá là ướt?” Thẩm Hoài Dữ thấp giọng hỏi “Có thể cảm thấy không?”

Đỗ Minh Trà nói: “Ừm.”

Cuối hạ đầu thu, hoa sơn trà nở rất tốt.

Gần bằng với tình trạng đóa hoa sơn trà anh từng chăm sóc, dịu dàng nâng niu.

“Đầu tiên làm cho chút nước” Thẩm Hoài Dữ nói “Điện thoại của anh hiện tại đang rất nóng.”

Đỗ Minh Trà bị tác động, không tự chủ nhớ đến độ nóng điện thoại của anh, không cẩn thận ấn xuống hoa sơn trà nhỏ đang nở rộ ở dưới.

Trên màn hình, Thẩm Hoài Dữ mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, ánh mắt dịu dàng.

Sau khi xác nhận tình trạng của hoa sơn trà phát triển tốt, anh lại không chỉ đạo Đỗ Minh Trà làm thế nào tưới nước thụ phấn. Anh nghĩ bản thân nên tin tưởng cô, tin tưởng cô có thể tự mình tưới no sơn trà nhỏ.

“Điện thoại chờ đợi quá lâu, rất dễ phát nóng” Thẩm Hoài Dữ nhìn Đỗ Minh Trà đỏ mặt trên màn hình, cô để điện thoại đặt trên gối, chỉnh tốt góc độ, anh vừa hay có thể nhìn thấy chút dao động dưới làn váy “Minh Trà, em gọi tên của anh.”

Giọng của Đỗ Minh Trà nghe giống như vừa tỉnh dậy lúc sáng sớm, có chút mờ mịt không phân biệt được rõ: “Hả?”



Thẩm Hoài Dữ nhìn điện thoại: “Gọi.”

Trên màn hình, cơ thể của Đỗ Minh Trà hơi ngửa ra sau, chiếc cổ thon nhỏ xinh đẹp giống như thiên nga. Chiếc váy trắng trơn bị gió thổi lay động, khuấy động từng trận sóng mềm mại, cô khẽ gọi anh: “Hoài Dữ.”

Thẩm Hoài Dữ thở hổn hển: “To lên chút.”

Hai người cách nhau quá xa.

Thời gian, khoảng cách, cây số xa như vậy, bình minh của anh vừa khéo là đêm khuya của cô.

Thẩm Hoài Dữ cần phải nghe thấy cô gọi tên mình thì mới có thể đem trái tim hỏng bét, ý nghĩ điên cuồng cái kiểu không thể nói được đấy đè ép xuống.

Anh tận sâu trong lòng cuối cùng vẫn không có cách nào tiếp nhận việc xa cách cô.

Giống như ba của anh trước kia, Thẩm Hoài Dữ vẫn đang nghĩ, kéo cô quay về, giữ cô bên người, ngày ngày đêm đêm nhìn.

Mắt của cô chỉ có thể nhìn anh, miệng của cô chỉ có thể hôn anh, tay của cô chỉ có thể chạm vào anh.

Gân xanh trên mu bàn tay của Thẩm Hoài Dữ gồ lên, anh kiềm chế giọng nói: “To giọng lên nữa.”

“Hoài Dữ” Giọng của Đỗ Minh Trà mang theo chút run rẩy, nói theo ý của anh, gọi tên của anh: “Thẩm Hoài Dữ, Hoài Dữ, Thẩm Hoài Dữ, anh trai.”

Cô gọi mấy tiếng, loạn lung tung rối lại với nhau, theo đó là tiếng thở gấp vỡ vụn của cô.

Thẩm Hoài Dữ có thể thông qua giọng nói run rẩy của cô mà đoán được cô lúc này đang hoảng loạn.

Thậm chí còn có tiếng nước của sơn trà trong đêm lặng lẽ yên tĩnh.

Òm ọp giống như lời thì thầm của trăng và sao.

Hoặc có thể là từ trong hồi ức hợp lại tạo thành ảo giác hoặc là thực sự tồn tại.

“Đợi anh” Thẩm Hoài Dữ nói “Không cho phép em đến trước.”

Đỗ Minh Trà dưới chăn nhỏ, mơ hồ đồng ý một tiếng.

Cách điện thoại, Thẩm Hoài Dữ nhìn thấy hơi nước trong mắt của cô, có thể là quá mệt cũng có thể hơi thở rối loạn.

Lúc này xinh đẹp.

Cô nhịn không được ngâm khẽ một tiếng, nhắm mắt lại, qua một lúc, mới giống như đứa trẻ phạm sai lầm, di chuyển điện thoại lên trên má.

Đỗ Minh Trà ôm lấy chăn, nằm nghiêng, hai mắt sáng rực: “Hoài Dữ.”

Giống như con chim ruồi ăn no mật ngọt, giống như con gấu trải qua giấc ngủ mùa đông thoải mái.

Gân xanh trên mu bàn tay của anh vẫn còn, hung tợn.

Anh nói: “Tiếp tục gọi tên anh.”

Cách xa vạn dặm, Đỗ Minh Trà không ở bên cạnh anh.

Cho dù chỉ gọi một cái tên, cũng đủ tạm thời an ủi Thẩm Hoài Dữ.

Anh nhắm mắt lại, nghe ở đầu bên điện thoại những lời của Đỗ Minh Trà từ xấu hổ ngại ngùng đến dần trở nên thô lỗ, hít một hơi khí lạnh, vừa bất lực vừa kinh ngạc: “Ai dạy em mấy lời này?”

Đỗ Minh Trà: “Anh không thích?”

“Thích” Thẩm Hoài Dữ thấp giọng nói “Nói nhiều hơn nữa thì sẽ đưa hết các thứ tích góp cho em.”

Đỗ Minh Trà bên đó vẫn sáng đèn.

Thẩm Hoài Dữ bên này đã dần lộ ra tia sáng ban mai.

Ngày và đêm giao nhau, gió sớm mai đè ép hoa hồng trong đêm, sương mù dày đặc ở hai phần giáp nhau giữa biển và lục địa tụ lại giao vào nhau.

Hoa Trà nở rộ, sương mù dày đặc từng tầng. Điện thoại vì gọi thời gian dài nóng bỏng, bên ngoài lớp vỏ bọc cứng cáp, mồ hôi âm thầm rơi xuống.

-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.