Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn

Chương 103:




Đỗ Minh Trà không nói một lời.

“Có vài lời, nói nhiều cũng chẳng có ý nghĩa gì” Ông cụ Đặng cười khổ một tiếng, trong lời nói than thở rất nhiều “Minh Trà, cháu nghe theo trái của mình, sống cuộc sống mà cháu muốn đi.”

Một bữa cơm này khiến cho trong lòng của Đỗ Minh Trà có rất nhiều buồn phiền, cô cảm thấy có phải báo cáo sự khỏe của ông cụ Đặng có vấn đề rồi không, khó khăn lắm mới ăn xong được bữa cơm, nhịn không được nhỏ giọng xin Thẩm Hoài Dữ giúp cô lấy báo cáo đến xem.

“Không sao” Thẩm Hoài Dữ nói với cô “Anh xem qua rồi.”

Đỗ Minh Trà căng thẳng vô cùng: “Bệnh của ông nội có phải rất nặng?”

“Cái đó ngược lại không phải” Thẩm Hoài Dữ dừng lại hai giây, cân nhắc lời nói nói với cô “Chỉ là báo cáo chi tiết cho thấy ông nội gần đây huyết áp có chút cao, mỡ máu có chút cao…Ông gần đây dễ bị hoa mắt chóng mặt, suy nghĩ đến mấy cái khó chịu này nhiều quá.”

Đỗ Minh Trà lúc này mới thở nhẹ một hơi.

Cô chỉ ở trong nước ba đêm, đến ngày thứ tư thì phải lên đường về Paris.

Đêm trước lúc đi, Thẩm Hoài Dữ đến nhà ông cụ Đặng lấy cớ ở lại đây một đêm. Đỗ Minh Trà âm thầm lén lút đi tìm anh, hai người lăn lộn đến trời sáng, giống như ngày mai là ngày cuối cùng vậy, điên cuồng thân mật.

Thẩm Hoài Dữ không hề nói ra lời giữ Đỗ Minh Trà lại, Đỗ Minh Trà cũng không yêu cầu Thẩm Hoài Dữ từ bỏ công việc đến thăm cô.

Sự thực là, Đỗ Minh Trà đã hoàn toàn thích ứng với công việc và cuộc sống này.

Đặng Phù Lâm rất giỏi giao tiếp, sau đó mở quán, quan hệ với hàng xóm xung quanh, khách hàng cũng đều giữ mối quan hệ tốt, cả ngày cười haha, kinh doanh cũng phát đạt. Đỗ Minh Trà mưa dầm thấm đất, mồm miệng ngọt, cũng học được không ít lời mắng người t.hô tục của các bác hàng xóm.

Bây giờ tuy rằng chỉ là công việc thực tập nho nhỏ, nhưng năng lực giao tiếp tốt khiến cho Đỗ Minh Trà được không ít các khách chú ý. Có doanh nhân người ả rập xê út nhiều lần muốn cô tiếp đãi; Cũng có phu nhân người Pháp kiêu ngạo như khổng tước, gọi rõ tên của Đỗ Minh Trà đến tư vấn.

Càng khiến cho tâm tình của Đỗ Minh Trà thoải mái đó là lần này cô quay về Paris, Bạch Tĩnh Ngâm cũng đi theo.

Bà Bạch ở phòng trọ lúc trước của Thẩm Hoài Dữ, bà ngủ trong phòng ngủ của Cố Nhạc Nhạc từng ngủ, mỗi sáng tỉnh dậy sẽ thoải mái tự nhiên chuẩn bị bữa sáng cho Đỗ Minh Trà.

Bữa sáng rất đơn giản, phần lớn là sữa đậu nành và cháo, một chúa salad, rau xào chay.

“Lần trước xuống bếp đã là hơn 20 năm về trước rồi” Bạch Tĩnh Ngâm cụp mắt, nhớ lại chuyện trước kia lại có chút bồi hồi: “Về chuyện này Hoài Dữ và ba của nó giống nhau, thích nghiên cứu các phương pháp ăn uống khác nhau, bác thì không được, lúc trước đến luộc trứng còn phải dùng máy bấm giờ.”

Đỗ Minh Trà cúi đầu rửa sạch cà chua, im lặng nghe bà nói.

Bạch Tĩnh Ngâm chỉ nhìn ngón tay mình, cười khổ một tiếng: “Kết quả đến bây giờ bác không biết làm cái gì cả, thực sự được nuôi thành phế nhân.”

Thẩm Tòng Hạc chăm sóc bà, thường xuyên khiến cho bà nghi ngờ là ông yêu mình hay rốt cuộc là chỉ xuất phát từ tình yêu đơn thuần chăm sóc vật cưng.

Là vật cưng.

Trong cuộc hôn nhân kéo dài hơn 20 năm này, Bạch Tĩnh Ngâm giống như vật cưng được ông nuôi dưỡng, yêu thương, sinh con. Sau đó Thẩm Tòng Hạc muốn bà ra ngoài đi dạo phố, bản thân Bạch Tĩnh Ngâm cũng chẳng có hứng thú.

Bà hận Thẩm Tòng Hạc chỉ dựa vào một khuôn mặt mà nhận định bà, chán ghét sự chăm sóc tỉ mỉ không lời oán hận của ông.

Ào ào.

Nước từ vòi nước chảy ra, Bạch Tĩnh Ngâm cúi đầu sắp xếp đồ, bỗng nhiên từ sau lưng nghe thấy một giọng nói dè dặt: “Bạn học Bạch, tối nay bà cũng ăn cơm ở đây?”

Bạch Tĩnh Ngâm xoay người, cười một cái: “Ừm.”

Bà đối với người thầy này của mình vẫn còn ấn tượng, nhưng cũng chỉ là thầy giáo từng dạy mình mà thôi.

Léon lúc trước từng than thở với Đỗ Minh Trà bản thân từng yêu thầm người học trò này của mình, thực sự gặp mặt, ngược lại có chút khó xử, xấu hổ giống như là cậu bé mới lớn.

Khó khăn lắm mới ăn xong bữa cơm, Đỗ Minh Trà và Bạch Tĩnh Ngâm cùng đi rửa đồ, bỗng nghe thấy Bạch Tĩnh Ngâm cảm thán: “Thời gian thực sự trôi qua quá nhanh.”

Đỗ Minh Trà hơi nghiêng mặt, mất hồn: “Hình như tuổi tác càng lớn thì thời gian trôi qua càng nhanh.”

“Cũng có lý” Bạch Tĩnh Ngâm mỉm cười nói “Bác cũng thường nghĩ, hóa ra Tòng Hạc đã qua đời được nhiều năm như vậy rồi.”

Đỗ Minh Trà không nói.



“Bác rất vui vì có thể nhìn thấy cháu và Hoài Dữ ở bên nhau” Bạch Tĩnh Ngâm dịu dàng nói “Cháu là đứa trẻ tốt, lúc trước bác chỉ sợ Hoài Dữ sẽ ỷ vào quyền thế mà đè ép cháu, bắt nạt cháu. Nhưng từ khi nghe ông nội cháu nói là Hoài Dữ sẵn sàng chuyển cổ phần công ty cho cháu, bác hơi yên tâm.”

Đỗ Minh Trà sững sờ: “Cái gì?”

“Hử?” Bạch Tĩnh Ngâm dừng tay một chút, kinh ngạc nhìn cô, do dự không quyết “Cháu không biết à? Lúc trước ông cụ Đặng đồng ý cho Hoài Dữ theo đuổi cháu đã đưa ra mấy điều kiện với nó.”

“Hoài Dữ đã ký một tờ cam kết, một khi Hoài Dữ hay đổi tình cảm hoặc là sau khi kết hôn lệch đường ray thì tất cả tài sản và một phần lớn công ty sẽ thuộc về cháu” Bạch Tĩnh Ngâm trầm ngâm một lúc, không giấu diếm với cô “Lúc hai đứa chuẩn bị bàn chuyện cưới xin, Hoài Dữ phải chia cho cháu 10% cổ phần của công ty xây dựng ở Bắc Kinh. Hoài Dữ không thể làm phiền đến việc học, công việc của cháu, không thể bắt ép cháu thay đổi kế hoạch cuộc đời của mình theo ý của nó, không thể làm trái với nguyện vọng của cháu, khiến cháu mang thai….Còn có, Hoài Dữ cũng đảm bảo với ông cụ Đặng, con của hai cháu nhất định phải mang họ của cháu.”

Đỗ Minh Trà im lặng.

“So ra cháu gả cho Hoài Dữ thì càng giống như là nó ‘gả’ cho cháu” Bạch Tĩnh Ngâm mỉm cười, dịu dàng nói ra hết “Ông cụ Đặng biết tính cách của Tòng Hạc, mấy điều kiện hà khắc này cũng là vì muốn thử Thẩm Hoài Dữ rốt cuộc có thật lòng hay là giả vờ….Hoài Dữ hoàn toàn đồng ý.”

“Sau khi biết Hoài Dữ hoàn toàn đồng ý, bác cũng thở phào nhẹ nhõm” Bạch Tĩnh Ngâm rửa sạch đĩa xếp lại vào với nhau, đồ sứ va vào nhau tạo ra tiếng giòn giã “Minh Trà, Hoài Dữ không giống Tòng Hạc.”

Thẩm Tòng Hạc không tính đến hậu quả, chỉ túm lấy thứ bản thân có thể khống chế hoặc khống chế không nổi.

Bắt ép.

Hoài Dữ sẽ không.

Anh sẽ kiên nhẫn, sẽ chờ đợi, sẽ tôn trọng.

Anh từ đầu đến cuối đang đấu tranh với dụ.c vọng và bản tính của mình.

Bạch Tĩnh Ngâm nghiêng mặt nhìn Đỗ Minh Trà, trên khuôn mặt gầy gò là ánh sáng ấm áp dịu dàng: “Bác tin là hai đứa sẽ có một tương lai rất tốt.”

Vẻ mặt Đỗ Minh Trà ngẩn ngơ.

Trong lòng cô hiểu rõ, không phải tất cả mọi người đều sẽ giống như ba Đặng Phù lâm, thế giới rộng lớn như vậy, người tốt khó tìm.

Mà điều kiện chọn bạn đời lúc trước của Đỗ Minh Trà cũng là chỉ cần có 80% phong thái của ba cô là được rồi.

Nhưng Thẩm Hoài Dữ….

Thực sự rất giống ba cô.

Không quan tâm tiền bạc, không để tâm đến quan niệm cũ kỹ, không quan tâm mấy điều kiện này.

Chỉ để ý đến một mình mình.

Cảm giác được người yêu thương với trân trọng như vậy chỉ nghĩ thôi cũng khiến cho trái tim Đỗ Minh Trà ùng ục nổi đầy bong bóng

Sau khi nhìn Bạch Tĩnh Ngâm rời đi, Đỗ Minh Trà mới trốn ở trong phòng.

Bây giờ là 9 giờ tối.

Trong nước là 5 giờ sáng.

Vào lúc này, Đỗ Minh Trà lại nhận được cuộc gọi video từ Thẩm Hoài Dữ.

Cô mở chăn ngồi dậy, cách màn hình điện thoại, nhìn Thẩm Hoài Dữ mặc áo sơ mi ở đầu bên kia điện thoại.

Rèm cửa đóng chặt, chỉ có ánh đèn sáng.

Anh chắc là vừa dậy không lâu, còn chưa đeo cà vạt, cúc áo sơ minh lại cài đến nút cao nhất, vết sẹo trên yết hầu mờ nhạt.

Cô khẽ gọi anh: “Hoài Dữ.”

“Hử?’ Anh nghiêng mặt “Sao vậy? Muộn như vậy vẫn chưa ngủ à?’

Đỗ Minh Trà không chớp mắt nhìn anh: “Em đột nhiên phát hiện, anh thật giống ba em.”

Thẩm Hoài Dữ bình tĩnh nhắc nhở cô: “Mặc dù anh rất thích em ở trên giường gọi anh như vậy, nhưng một mình thì vẫn không cần gọi anh như vậy.”

Anh vốn dĩ không hề để ý đến tuổi tác của mình nhưng sau khi bị ông cụ Đặng nhắc đi nhắc lại mấy lần, cũng không tự chủ mà có chút để ý.



Không có cách nào nhìn rõ mặt mình, Thẩm Hoài Dữ cũng không có cách nào xác nhận bản thân và cô có phù hợp không.

Cố Nhạc Nhạc ngược lại ngày ngày chém gió nói hai người bọn họ là trời sinh một đôi, nhưng thằng nhóc này miệng toàn ba hoa chích chòe, Thẩm Hoài Dữ không thể nhẹ tin.

Đỗ Minh Trà bật cười, cô đổ về phía trước, cẩn thận nhìn mặt của Thẩm Hoài Dữ.

Anh vẫn anh tuấn như vậy nhưng bản thân anh lại không nhìn thấy.

Thế giới trong mắt Thẩm Hoài Dữ là như thế nào? Trong mắt anh không hề có xấu đẹp, tất cả mọi người đều là những đường nét màu xám lạnh nhạt. Không có cách nào dùng khuôn mặt để phân biệt người, anh chỉ dựa vào giọng nói, hơi thở, tính cách…..

Thẩm Hoài Dữ sẽ không đơn thuần trông mặt mà bắt hình dong, cũng sẽ không để ý bản thân rốt cuộc là như thế nào.

Anh giống như bị che phủ một tấm màn với thế giới, chỉ có thể dùng góc độ của người ngoài cuộc lạnh nhạt đứng quan sát thế giới loài người.

Đỗ Minh Trà vươn tay, chạm vào màn hình.

Trong lòng cô lộp bộp trào ra rất nhiều thương xót.

Thẩm Hoài dữ chỉ có mình cô.

Chỉ có thể nhìn thấy rõ mình cô.

Đỗ Minh Trà vì điều này mà cảm thấy vinh hạnh, và có chút say đắm bệnh loạn cảm giác này.

Một bên say đắm, một bên thương xót.

Cô nhìn chằm chằm Thẩm Hoài Dữ trên điện thoại, ở trước mặt anh, kéo dây vai áo của mình xuống, muốn cho anh nhìn nhiều hơn và rõ ràng hơn.

Thẩm Hoài Dữ quả thật chuyển động yết hầu, anh gọi tên cô: “Minh trà, đừng dụ dỗ anh.”

Giọng nói khàn khàn, dịu dàng, anh lần đầu tiên nhìn thấy Đỗ Minh Trà c.ởi quần áo cũng dùng giọng điệu này.

“Hả?” Đỗ Minh Trà nhỏ giọng, cố ý cho anh nhìn bả vai trắng nõn, dái tai đỏ ửng, chiếc cổ thon nhỏ của mình, cô biết Thẩm Hoài Dữ thích cái gì, chỉ nhìn anh hỏi: “Cái này thì có gì mà dụ dỗ?”

“Điện thoại hiện tại đang rất nóng” Thẩm Hoài Dữ nói “Lâu quá không dùng rồi, nó rất nhớ em.”

“Nhớ như thế nào?” Đỗ Minh Trà chớp chớp mắt nhìn, cố tính dùng lời nói dụ dỗ anh “Anh có cần để em xem xem không?”

Thẩm Hoài Dữ bật cười.

Năm tháng trước giờ luôn ưu đãi người đẹp, tuổi anh tuy lớn, chỉ có vẻ đẹp như đóa hoa hồng nở rộ, thành thục ổn trọng.

Đỗ Minh Trà nhìn anh anh để điện thoại cẩn thận, chậm rãi c.ởi thắt lưng, cúc, kéo khóa.

Lạch cạch một tiếng.

Thắt lưng chậm rãi được kéo ra.

Trên mu bàn tay thon dài của anh có thể nhìn thấy rõ gân xanh, cái thứ ở chính giữa quần đang che phủ, cô có thể nhìn thấy rõ nó đang ở trong trạng thái chiến đấu.

Thẩm Hoài Dữ nhìn chằm chằm vào Đỗ Minh Trà, tay để trên khóa quần tây, trước ánh mắt đang lóe sáng của cô lại dừng lại ở một giây cuối cùng.

Thẩm Hoài Dữ nói: “Minh Trà, muốn nhìn, hiện tại c.ởi đồ ngủ của mình ra.

Tác giả có lời muốn nói: Bổ sung một vở kịch nhỏ

Một ngày nào đó sau khi bị yêu, Đỗ Minh Trà bị rót tràn đầy đi làm việc, lại một tiếng sau đó thì bị gọi lên văn phòng công ty.

Trong văn phòng công ty hiệu quả cách âm cực cao, Đỗ Minh Trà ngồi trên bàn làm việc rộng rãi, nhịn không được cắn môi, nhìn Thẩm Hoài Dữ đang ngồi trên ghế khom người kiểm tra.

Anh cẩn thận nhìn thành quả, ngón tay thon dài cầm cây bút máy, móc ra, giọng nói lạnh nhạt: “Để anh xem xem, rỉ ra bao nhiêu.”

“Rỉ ra bao nhiêu, buổi tối lại rót vào bấy nhiêu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.