Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 49: Thiên tài hay phế vật (thượng)




Thời gian qua nhanh quá, thoáng cái đã qua một năm trời, đang là tháng cuối năm, cảnh sắc của Đa Ni Tạp thành lại phủ thêm một cái áo khoác màu xanh mới đẹp, ý xuân nồng nàn trải khắp nơi nơi!
Trong một căn nhà còn lớn hơn gấp đôi năm trước, nhìn qua kiến trúc bên trong rất là hoa mỹ.
Dịch Vân đang khoanh chân trên giường tiến hành tu luyện đấu khí.
Một vòng ánh sáng màu tím nhạt trên người Dịch Vân nhè nhẹ toả ra, phiêu đãng xung quanh thân thể hắn. Trong huyệt Khí Hải cũng có một luồng khí toàn (khí xoáy tụ) màu tím không ngừng được luyện hoá ra từ trong Khí Hải, được hắn dẫn đi khắp các kinh mạch trong cơ thể theo đúng quy luật mà hắn đã thuộc lòng.
Khí toàn màu tím trong cơ thể chính là đấu khí mà hắn đã ngưng luyện ra, khí toàn này vận hành khắp các nơi kinh mạch, không ngừng cường hoá thân thể hắn từ trong ra ngoài, cũng có thể làm cho tất cả các phương diện khác tăng tiến tiềm năng.
Ánh sáng màu tím xung quanh thân thể dần dần ảm đạm, sau một hồi lâu, rốt cục đã hoàn toàn dung nhập vào trong cơ thể, lúc này tu luyện cũng đã hoàn thành.
- Phù.
Dịch Vân phun ra một ngụm trọc khí, từ trong trạng thái tu luyện tỉnh lại.
- Thành công rồi sao?
Môn La bên cạnh hỏi.
Dịch Vân chậm rãi mở hai mắt, cười nói:
- Ừ, đấu khí rốt cục đã tấn cấp tam tinh Chiến Sĩ sơ giai!
Môn La lộ ra vẻ sung sướng, mỉm cười nói:
- Theo như tốc độ tu luyện trước mắt của ngươi, ta cũng rất hài lòng, nếu không phải ngươi còn phải tu luyện ma pháp nữa, tốc độ này còn có thể nhanh hơn nữa!
Hai người còn dang nói chuyện, một con rắn đỏ như lửa thân hình mềm mại bỗng bò lên quấn chặt lấy nửa thân trên của hắn, cái đầu nhỏ dẹp gác lên vai hắn, chính là sủng vật mà một năm trước Dịch Vân đã mang về- Cầu Cầu.
Từ khi đi theo Dịch Vân, Cầu Cầu cứ bám sát hắn không rời, dường như xem Dịch Vân là thân nhân duy nhất của nó vậy.
Bề ngoài của nó cũng bình thường như những loài rắn khác, rắn toàn thân màu đỏ trên đại lúc cũng rất bình thường, bởi vậy tuy rằng những thợ rèn quanh đó đều lấy làm lạ rằng Dịch Vân sao lại nuôi rắn như sủng vật, nhưng sau khi gặp qua vài lần mãi cũng thành thói quen, thỉnh thoảng còn mang đến chút đồ ăn cho nó nữa!
So với suy nghĩ ban đầu của hai người Môn La và Dịch Vân thì hoàn toàn khác hẳn, Cầu Cầu cũng không phải là lấy khoáng thạch làm thức ăn, ngược lại rất thích ăn các loại thịt gia cầm, dã thú. Nhưng thình thoảng nó vẫn đòi Dịch Vân cho ăn Hoả Phách Tinh Thạch, điểm này khiến cho Môn La nghĩ đến vỡ đầu cũng không hiểu được, chưa từng nghe qua có loài rắn nào lại ăn khoáng thạch cả!
Mà Dịch Vân cũng chỉ là mỗi tháng cho Cầu Cầu một viên Hoả Phách Tinh Thạch nhỏ mà thôi, có đòi nhiều hơn hắn cũng không cho. Sau vài lần như thế, Cầu Cầu không ngờ đúng vào ngày đầu tháng, liền chủ động đòi Hoả Phách Tinh Thạch của Dịch Vân, cho đến ngày đầu tháng sau liền đòi y như vậy nữa…
Chuyện này giống hệt như công nhân lĩnh lương của ông chủ vậy! Nhờ Cầu Cầu có linh tính như vậy, giữa Dịch Vân và nó cũng càng hiểu nhau sâu sắc hơn!
- Dịch Vân!
Nhìn cử chỉ thân mật của Cầu Cầu với Dịch Vân, Môn La nói với hắn:
- Con rắn của ngươi đến bây giờ ta vẫn nhìn không thấu, hoặc có thể nói rằng, ta chưa từng bao giờ thấy qua con rắn nào có linh tính lại còn láu cá như vậy! Nó dường như có thể ăn bất cứ cái gì, ngày sau nếu như nó lớn hơn, có thể sẽ ăn luôn cả người ta cũng không chừng!
- Có lẽ thế, nhưng nếu nó ăn ác nhân hoặc là địch nhân của chúng ta… Vậy cũng không sao cả!
Dịch Vân vuốt ve đầu Cầu Cầu, thản nhiên đáp.
Môn La nghe vậy chợt khựng lại một chút, chợt cười to:
- Ha ha, ha ha ha! Tiểu tử này tính tình rất là hợp với ta, những lời này thật là đi vào tận đáy lòng ta a!
Môn La không biết, Dịch Vân từ lúc bảy tuổi đã sống chung với hắn như hình với bóng, tính cách của Dịch Vân sớm đã chịu ảnh hưởng của hắn rồi, muốn không hợp cũng khó!
Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, không biết Dịch Vân bây giờ đang sáng hay đen?
Tiếng cười của Môn La vẫn y như trước, nhưng lúc này Cầu Cầu đang quấn quít lấy Dịch Vân, lại dường như hiểu được, nó liền ngẩng đầu lên nhìn về phía Môn La, trừng mắt nhìn trông rất lạ, rồi tiếp tục gác đầu lên vai Dịch Vân.
Hành động này của Cầu Cầu, Dịch Vân cũng không chú ý tới, nhưng Môn La lại im bặt tràng cười, kinh ngạc nhìn Cầu Cầu, trong lòng thầm nghĩ:
- Thật sự là kỳ quái đến cực điểm, chẳng lẽ nó có thể cảm giác được sự tồn tại của ta hay sao?
Môn La càng nghĩ càng kinh ngạc, lúc vừa đang định mở miệng nói với Dịch Vân, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
- Đại sư, ta là người của thành chủ Ni Tư phái tới, xin ngài cho ta thu phần binh khí của tháng này!
Ngoài cửa truyền đến giọng của một tên hán tử.
Dịch Vân nhờ vào năm trước đấu khí và ma pháp đồng thời thăng cấp lên nhị tinh, cho nên trình độ chế luyện binh khí của hắn lại tăng lên thêm một bậc.
Hắn lúc này tuỳ tiện chế luyện ra binh khí đã đạt tới phẩm chất của thanh Nguyệt Nha đao năm xưa mà Phổ Tu Tư đã chế ra, đương nhiên là còn chưa pha Hoả Phách Tinh Thạch vào trong binh khí.
Căn cứ vào bình luận của đại gia luyện khí Môn La, Dịch Vân đã đạt tới tiêu chuẩn ma pháp binh khí nhất phẩm sơ giai. Lúc này chỉ cần Dịch Vân chịu dùng Hoả Phách Tinh Thạch để chế luyện binh khí, cũng có thể làm ra " thứ thần khí" giống như Phổ Tu Tư đã chế luyện năm xưa, hơn nữa về phẩm chất còn có thể tốt hơn một chút!
Đương nhiên Dịch Vân sẽ không ngu xuẩn mà làm một chuyện có thể gây ra phiền toái như vậy!
Phổ Tu Tư từng nói, thanh Nguyệt Nha đao của hắn đã là hàng cao cấp hiếm có trên đại lục, trong cả cuộc đời hắn cũng chỉ có thể làm ra được ba món có phẩm chất như vậy mà thôi.
Hắn nói không sai! Binh khí do Dịch Vân luyện chế ra, mỗi món phải trên ba ngàn kim tệ mới có thể mua được, có rất nhiều thời điểm cho dù có tiền cũng không thể mua được, bởi vì mỗi tháng cũng chỉ có định mức bán ra là năm mươi món mà thôi!
Thành chủ Ni Tư cũng vì thế mà không chỉ có trên lĩnh vực kinh doan binh khí kiếm được một món lời to, thân phận của hắn trong giới quý tộc càng lên cao hơn nữa! Rất nhiều thế gia đệ tử không mua được binh khí do Dịch Vân chế luyện bên ngoài thị trường, đều đã ngấm ngầm đi cửa sau, âm thầm tìm đến Ni Tư tiến hành thương lượng. Phần lớn những người này đều là tầng lớp thượng lưu, thân phận so với hắn cao hơn một bậc, hắn cũng nhờ đó ma dần dần tiến vào tầng lớp cao cấp mà trong quá khứ có cố gắng cũng không thể nào gia nhập được!
Người ta cái quan trọng nhất là thể diện, hắn nhờ vào Dịch Vân mà đạt được thể diện bấy lâu nay mơ ước tới, bởi vậy hắn đối với Dịch Vân càng thêm cảm kích, cũng đối xử theo lễ ngộ hơn nhiều!
Ngoại trừ đối với yêu cầu của Dịch Vân: tuyệt đối không thể cho bất cứ ai biết binh khí này là do hắn chế luyện ra, hắn không dám để lộ ra ngoài chút nào, cũng đem tiền lãi mỗi tháng của Dịch Vân từ một trăm kim tệ chủ động tăng lên đến năm nghìn kim tệ. Đây là bởi vì mỗi tháng Dịch Vân chỉ cần đến số lượng này nên mới như thế.
Hắn sau khi thấy mình kiếm được lời quá nhiều rồi, lúc này đột nhiên lương tâm phát hiện, nơi hắn cho Dịch Vân ở quá mức nhỏ hẹp, quá mức keo kiệt! Vì thế hắn đã mấy lần bào Dịch Vân dọn sang nhà khác rộng rãi hơn, thế nhưng Dịch Vân đều khéo léo từ chối. Sau đó hắn nhân lúc Dịch Vân đi xa nhà, chủ động gọi nhân công tới xây dựng, mở rộng lại căn phòng nhỏ của Dịch Vân.
Một tuần sau, khi Dịch Vân trở về, hắn còn tưởng là mình vào lầm nhà, lúc kinh ngạc biết được chỗ ở của mình đã được xây dựng lại lớn gấp đôi lúc trước, hắn chỉ có thể lắc đầu cười khổ, bất đắc dĩ tiếp nhận hảo ý của Ni Tư.
Dịch Vân đem phần binh khí của tháng này, ra ngoài giao cho tên trung niên do Ni Tư phái đến, sau khi trao đổi vài câu ngắn gọn, lại quay về nơi ở của mình.
Tên trung niên hán tử này Dịch Vân đã quen thuộc từ lâu, bởi vì không muốn để lộ thân phận hắn ra bên ngoài, nên Ni Tư mỗi tháng đều chỉ phái tên này đến mà thôi, không có người khác nữa! Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Binh khí do Dịch Vân chế tạo đã sớm nổi tiếng trong Đa Ni Tạp thành, thậm chí ngay cả những thành phố lớn gần đó cũng đã biết được tin tức này, chẳng qua ngoại trừ hán tử trung niên kia, Ni Tư và bản thân Dịch Vân ra, cũng không ai có thể nghĩ đến, cực phẩm binh khí có tiền cũng khó mua được kia chỉ là do một cậu nhóc mười ba tuổi chế luyện ra mà thôi!
- Đã là hai tháng cuối cùng rồi, hôm nay lại là ngày cuối cùng, ta nên trở về học viện một chuyến đi thôi!
Dịch Vân vừa tiễn chân người của Ni Tư phái tới, trở vào phòng thay một bộ áo bào sạch sẽ, đi ra cửa.
Dịch Vân tuy là đệ tử cùa học viện Đa Ni Tạp, nhưng hắn rất ít khi vào học trong học viện, học viện đối với việc đệ tử ra ngoài đi làm cũng không nghiêm khắc, nhưng ít ra mỗi tháng đều phải có một lần trở lại học viện, tìm giáo sư chủ nhiệm của mình báo danh mới được!
Trong suốt hai tháng nay, Dịch Vân đều vội càng chế luyện binh khí và tu luyện, đến nay vẫn chưa trở lại học viện một lần, hôm nay cũng nên trở về với cuộc sống học viện thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.