Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 48: Cầu Cầu




Hoả hệ ma lực trong Khí Hải mênh mông bành trướng ra, đã vượt qua điểm tới hạn có thể tấn cấp ma pháp. Dịch Vân dùng ý niệm khống chế cỗ năng lượng khổng lồ này, đem nó tiến hành áp súc.
Nguyên tố sau khi trải qua luyện hoá sẽ hình thành ma lực, mà ma lực tiến hành luyện hoá sẽ sinh ra năng lượng tinh thuần hơn, phẩm chất hàm lượng của cỗ năng lượng này sẽ quyết định một ma pháp sư có tấn cấp tấn giai thuận lợi hay không.
Dịch Vân nắm chắc cơ hội khó được lần này, toàn tâm toàn ý luyện hoá cỗ ma lực này…
Đến lúc hắn tỉnh lại, chung quanh đã là một mảnh tối đen, vầng trăng đã sớm lên cao, vốn hôm nay là đêm trăng tròn…
- Cảm giác của ngươi lúc này thế nào?
Môn La có chút quan tâm hỏi.
Chớp chớp đôi mắt, Dịch Vân chậm rãi đứng lên, vui vẻ cười nói:
- Vô cùng khoẻ khoắn, trong thân thể dường như có ma lực không ngừng xuất ra mạnh mẽ, ta căn bản không ngờ nhanh như vậy đã tấn thăng nhất tinh cấp
Trong vòng một ngày, đấu khí và ma pháp đồng thời tấn lên một bậc, chuyện này thật là trái với lẽ thường, nếu nói ra căn bản là không có người tin.
Dịch Vân đang nói chuyện đột nhiên thân thể nặng trịch, lấy làm lạ cúi đầu xuống thì thấy con rắn nhỏ kỳ quái kia đang quấn chặt lấy nửa thân trên của hắn, đầu gác lên vai hắn, miệng phát ra tiếng" khò khò", đang say ngủ.
- Đây…
- Nó cứ quấn quanh người ta như vậy hay sao?
Dịch Vân có chút kinh ngạc, hắn lần này tấn cấp mất hết hơn nửa ngày, từ sau giờ Ngọ cho đến đêm khuya, vậy mà con rắn nhò này vẫn cứ quấn quanh người hắn không buông sao?
- Không phải là như thế này sao, sau khi ngươi tiến vào trong trạng thái tu luyện, nó bắt đầu chui vào lòng của ngươi, lục soát hết toàn thân của ngươi, sau khi không tìm được viên Hoả Phách Tinh Thạch nào khác, cứ như vậy quấn trên người ngươi mà ngủ. Ta thấy hắn là nó không làm ảnh hưởng gì đến ngươi, cho nên không thèm để ý tới!
Nhún vai, khoát khoát bàn tay to tướng, Môn La vừa bực mình vừa buồn cười nói.
Dịch Vân hơi chững lại, sau một lúc trầm ngâm, hắn hỏi Môn La:
- Con rắn nhỏ này là ma thú sao, tại sao sau khi nó lấy thân thể quấn lấy ta, lập tức có một cỗ ma lực mạnh mẽ tiến vào trong thân thể ta, chính vì vậy ta mới có thể nhanh như vậy mà thăng lên một cấp!
Dịch Vân trong vòng một ngày ma pháp và đấu khí cùng tấn lên một bậc, lúc này hắn đã đồng thời là nhị tinh Chiến Sĩ và nhị tinh Pháp Sư, ngay cả Thuỷ hệ ma pháp cũng đồng thời nương theo vinh quang của Hoả hệ ma pháp, lập tức cũng đã nhảy vọt mà tấn cấp lên nhị tinh rồi!
Người mà thể chất đồng thời có nguyên tố song thuộc tính, tuy rằng giữa hai nguyên tố sẽ có sự cao thấp khác nhau, nhưng tinh cấp vẫn đồng nhất!
Cũng có thể nói rằng, lúc một hệ ma pháp tấn cấp thành công, thì hệ ma pháp còn lại sẽ vì sự chênh lệch cấp bậc mà đương nhiên được tấn cấp theo, chẳng qua tấn cấp dưới tình huống này sẽ khó khăn hơn rất nhiều, là chuyện rất khó có thể làm được.
Nói như vậy, cũng chỉ có hai hệ ma pháp cùng lúc đạt tới đỉnh giai, như vậy tấn cấp mới có khả năng. Còn tình huống giống như Dịch Vân, Hoả hệ ma pháp là nhất tinh cao giai, mà Thuỷ hệ ma pháp chỉ là nhất tinh sơ giai, căn bản là không có khả năng thăng cấp thành công!
Nhưng dưới sự trợ giúp khó hiểu của con rắn nhỏ, Dịch Vân mới không vì sự chênh lệch giai vị giữa hai hệ ma pháp, mới có thể tấn cấp thành công, có thể nói là khó có thể nào tin được!
Môn La bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhìn chăm chú con rắn nhỏ kia rồi nói:
- Ta lúc này cũng không thể nào khẳng định, nếu nhìn vào ngoại hình, thật sự nó là một loại ma thú, nhưng ta chưa từng nghe qua có loại ma thú nào giống như nó, có thể ăn Hoả Phách Tinh Thạch, lại có năng lực đem năng lượng vừa tiêu hoá đưa vào thân thể con người, làm cho ngươi thăng lên một tinh cấp…. Chuyện này đã vượt qua khả năng lý giải của ta!
- Vậy nếu ta đem toàn bộ Hoả Phách Tinh Thạch cho nó ăn, có thể làm cho ta thăng cấp rất nhanh giống như vừa rồi hay không?
Dịch Vân trong mắt loé hào quang, gấp rút hỏi.
- Ngươi không biết suy nghĩ gì cả!
Hừ một tiếng, Môn La buồn cười nói:
- Làm sao có chuyện thuận lợi như vậy được? Khoan nói đến chuyện thăng cấp quá nhanh đối với ngươi sau này sẽ chỉ có hại mà không có lợi, tình huống giống như lúc nãy chỉ có thể nói là do ngươi quá may mắn, vì nó ăn khối Hoả Phách Tinh Thạch ấy luyện hoá ra năng lượng vừa lúc nó tấn giai, lại đúng lúc đó nó cuốn lấy ngươi nên năng lượng dư thừa mà nó không thể hấp thu hết mới toả ra mà dung nhập vào thân thể ngươi được …. Cho nên cơ hội như vậy chỉ có một lần này thôi!
- Nó cũng tấn giai sao?
Dịch Vân cúi đầu nhìn con rắn nhỏ, kinh ngạc nói.
- Ta nghĩ chắc không sai đâu! Ngươi không thấy lúc này nó còn chưa tỉnh lại sao, hẳn là còn đang luyện hoá năng lượng trong cơ thể!
Môn La khẳng định
Dịch Vân lấy tay vuốt ve thân thể con rắn nhỏ, sờ vào cảm thấy trơn láng, cảm thấy thật dễ chịu.
Tuy rằng con rắn vừa mới nuốt Hoả Phách Tinh Thạch, thân thể vì vậy mà biến thành màu đỏ như lửa rực rỡ, thế nhưng thân thể nó sờ vào cũng không cảm thấy khô nóng, ngược lại là một cảm giác mát lạnh, làm cho Dịch Vân có chút bất ngờ.
Cảm nhận được sức nặng của con rắn trên người mình, Dịch Vân có chút bất đắc dĩ nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Chiều dài con rắn này tuy chỉ bằng nửa chiều cao của ta, nhưng xem ra rất nặng, hẳn là cũng có đến hai mươi cân. Nó nằm trên người ta đến bây giờ, lưng ta đã cảm thấy tê dại, có phải là phải chờ đến lúc nó tỉnh lại mới có thể rời khỏi người ta hay không?
Dịch Vân vốn muốn gỡ con rắn trên người đặt xuống, lại phát hiện nó quấn quanh thân thể mình rất chặt, làm như sợ hắn trốn đi vậy, một chút cũng gỡ không ra!
- Đúng vậy! Tập tính của loài rắn là ngươi càng giãy giụa thì nó càng dùng sức quấn chặt, cho nên ngươi hãy chờ đến sau khi nó tỉnh lại rồi để tự nó rời khỏi mới thoả đáng, ha ha!
Môn La thấy người gặp họa, vui sướng cười nói.
Dịch Vân thở dài, cũng đành phải vậy mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, vẫn ở sơn cốc ấy, cạnh vách núi, vực sâu đen ngòm trước mặt….
- Lão Đại, ngươi nói bây giờ phải làm sao đây?
Dịch Vân có chút đau đầu hỏi.
Con rắn nhỏ giờ đã chuyển sang màu đỏ, vẫn quấn chặt lấy toàn thân Dịch Vân, bất luận hắn đem hết lời hay ý đẹp ra nói đến sùi bọt mép, nó vẫn ở nguyên trên người hắn, nhất định không chịu bò xuống.
- Ai, ai bảo sáng sớm ngươi cho nó một viên Hoả Phách Tinh Thạch làm bữa sáng, lúc này nó đã quyết định bám lấy oan gia ngươi rồi, trừ khi ta dùng đấu khí đánh nó bay xuống vực sâu, nếu không ngươi không thoát được nó đâu!
Môn La cũng đau đầu, nói.
Lúc sáng khi con rắn vừa tỉnh lại, nó đã bò xuống khỏi người Dịch Vân, cuộn mình thành khối cầu, ở trước mặt Dịch Vân nhảy múa không ngừng, làm cho Dịch Vân rất mừng rỡ, thuận tay lấy trong Hồng Liên ra một khối Hoả Phách Tinh Thạch nữa cho nó ăn sáng.
Một mặt, Dịch Vân cảm tạ con rắn nhỏ giúp cho hắn thăng cấp ma pháp rất nhanh, mặt khác, hắn cũng có hảo cảm với con rắn hay nhảy nhót này, cũng muốn coi như là lễ vật trước lúc chia tay, lại cho nó thêm một khối tinh thạch nữa.
Không nghĩ tới rằng, con rắn ăn Hoả Phách Tinh Thạch đã quen mùi, làm sao chịu rời đi chứ? Nó giống như đỉa đói, lại quấn chặt trên người Dịch Vân, rốt cục không gỡ ra được!
Lắc lắc đầu, Dịch Vân không đành lòng, nói:
- Nó đối với ta xem như có đại ân, hơn nữa cũng không có địch ý, ngươi muốn đánh nó bay xuống vực, chuyện này khẳng định là không được rồi!
Môn La có chút chán nản nói:
- Vậy ngươi có biện pháp tốt hơn sao? Con rắn này ta có thể khẳng định nó không phải là Cương Giáp Xà, mà là " vô lại" xà hoặc " da trâu" xà, biết rằng có ích lợi cho nên bây giờ có đánh, đuổi nó cũng nhất định không đi. Hay là trên người ngươi có tính chất đặc biệt gì đó của mỹ nữ, cho nên con rắn mới đeo sát người ngươi như vậy… Ngươi nuôi dưỡng nó không sợ phá sản hay sao?
Dịch Vân cúi nhìn con rắn nhỏ đang quấn chặt thân mình, đầu thì lắc la lắc lư trên vai hắn, hắn nghiêng đầu một chút, lập tức quyết định:
- Dù sao nó đã muốn đi theo ta, thôi thì cho nó theo vậy! Nó nếu đã lấy Hoả Phách Tinh Thạch làm thức ăn, hẳn là cũng sẽ ăn những loại khoáng thạch khác, chúng ta tìm những loại khác cho nó ăn là được rồi!
Môn La liếc Dịch Vân một cái, trầm ngâm một hồi mới ra vẻ không có chuyện gì, nói:
- Nếu như ngươi đã quyết định, ta cũng sẽ không nhiều lời, dù sao con rắn này cũng rất kỳ lạ, đối với ngươi cũng không có địch ý, ngươi mang nó theo cũng tốt!
Dịch Vân thấy Môn La cũng không phản đối, cảm thấy vui vẻ, hắn dùng tay vuốt ve cái đầu nho nhỏ của con rắn, mỉm cười nói:
- Vậy ngươi cứ theo ta đi, ừ, ngươi giống như quả bóng cao su hay nhảy nhót như vậy, ta sẽ gọi ngươi là "Cầu Cầu". Đi thôi! Cầu Cầu, ngươi cảm thấy tên này được không vậy?
" Cầu Cầu" ngóc đầu lên từ trên vai của Dịch Vân, nhìn hắn có vẻ hiểu mập mờ, trong đôi mắt xanh thẫm loé lên một tia hào quang, rồi đột nhiên gật đầu lia lịa!
Dịch Vân nhìn Cầu Cầu có linh tính phản ứng, trong lòng vui vẻ cười to:
- Ha ha ha, quyết định như vậy đi, chúng ta trở về!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.