Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 313: Lệ Hồn Tà Nhưỡng




Đây là một gian thạch thất vẻn vẹn có năm thước vuông, không có đồ đạc gì nhiều trừ một chiếc gường gỗ đơn giản. Lúc này trong phòng có một thanh niên đang yên lặng khoanh chân ngôi dưới đất, hai mắt nhắm nghiền, uy áp đấu khí trên người không ngừng lưu chuyển, rõ ràng là đang tu luyện.
"Két".
Nghe thanh âm của cánh cửa đá đang được mở ra, gã thanh niên lập tức cảnh giác, định chuyển thân đứng lên, nhưng khi đã rõ thân ảnh của người mới tới, gã lại lạnh lùng nhìn một thoáng rồi nhắm mắt trở về tư thế xếp bằng.
"Là ta, ta lại tới thăm ngươi." Lan Ny dịu dọng nói, chậm chạp đi tới ngồi xuống bên cạnh gã thanh niên.
"Lần gặp trước cũng đã hai mươi ngày, nói cho ta biết, ngươi có khỏe không?"
Gã vẫn im lặng.
"Ta vừa nghe, hai ngày sau là lễ Phượng Hoàng hoa, hình như là đại lễ của Đế quốc. Thật muốn được cùng ngươi rời khỏi nơi này, cùng vui vẻ đi chơi lễ." Gã thanh niên vẫn lặng như tờ, Lan Ny thì giống như tự độc thoại lẩm bẩm: "Nhớ làm sao thời chúng ta còn nhỏ, ta rất thích không khí hân hoan tưng bừng của ngày lễ tết. Ngày đó, ngươi nhớ không, ta và ngươi tung tăng khắp nơi, thăm hỏi tất cả mọi người thân thuộc, chỉ là bây giờ, đối với chúng ta, niềm vui đơn giản đó sao mà xa vợi quá." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Không gian trong thạch thất tù đọng, im lìm như chết, chỉ có mỗi thanh âm rù rì của Lan Ny quanh quẩn mãi. Từng tia ánh sáng mong manh lọt qua khe cửa mờ nhạt rọi lên những mảng tường âm u ẩm ướt của thạch thất, một bầu không khí ảm đạm thê lương như tâm tình Lan Ny bây giờ, theo hoàng hôn tắt nắng mà bàng bạc cả gian phòng.
Nhìn khuôn mặt gầy gò trơ xương, mái tóc đen tán loạn xõa dài, lạnh lùng vô cảm, trong lòng Lan Ny dường như dấy lên một niềm thương xót không tên, bèn dứng dậy tiến sát lại gần người của gã.
Như cánh chim nhỏ rúc vào lòng mẹ, ở bên gã, Lan Ny như tìm lại được hơi ấm ngày nào!
Cử động thân thiết của người con gái khiến gã thanh niên cau mày, nhưng cũng không phản đối, định đẩy nàng ra thì Lan Ny đã ôm chặt lấy hắn, nhẹ nhàng nỉ non: "Một chút thôi mà, hãy để ta được một lần bên ngươi, van ngươi đó."
Gã thanh niên nghe vậy, bàn tay đang ngần ngừ muốn đẩy nàng ra đã từ từ hạ xuống, mặc nàng làm gì thì làm.
"Ta lại nhớ trước kia, ta và ngươi lúc nào cũng bên nhau. Cùng chung một ước mơ, mai này khôn lớn, có thể nắm tay nhau mà dạo khắp sông hồ, tận hưởng cảnh đẹp của nhân gian, vui vẻ cho đến lúc bạc đầu, a, giấc mơ ngày nào, giờ vẫn ngọt làm sao. Nhưng chẳng thể nào nữa rồi. Nhìn bạn bè ngày xưa, từng người chết đi, bản thân ta chỉ còn có thể nhịn nhục nuốt hờn mà cầu sống. Đến bây giờ, ta thực sự.. thực sự cảm thấy mỏi mệt, quá mỏi mệt rồi!"
"Hôm nay, có lẽ là lần cuối cùng ta đến gặp ngươi, Ách Ba Đa A Tút lấy bọn bằng hữu các ngươi uy hiếp ta, ta há để cho hắn như ý sao?" nói đến đây, Lan Ny chợt nắm chặt cổ tay, kiên quyết: "Những năm gần đây, ta luôn mang bên người giọt Độc Huyết này, một khắc cũng không rời ra, yến hội tối nay chính là lúc dùng đến nó rồi, ta sẽ cùng Tút Ma Ma đồng quy vu tận."
Lan Ny dường như đã lập ý quyết tử, có lẽ, bao năm qua nàng chỉ chờ đợi mỗi thời khắc này!
Ôm chặt cánh tay gã thanh niên, nhìn thần sắc dửng dưng vô cảm của hắn, Lan Ny nghẹn ngào: "Ta đi rồi. Khi Tút Ma Ma cùng chết với ta, bọn Thanh Lôi Đoàn kiểu gì cũng đem ngươi ra trả thù trút hận, nhưng muốn giết ngươi thì chắc không thể rồi. Bất luận thế nào, mong ngươi có thể sống sót qua đòn thù, dù không có khả năng đòi một cái công đạo, nhưng ta vẫn tin có kỳ tích. Nếu ngày đó có đến, ta cũng mong ngươi hồi phục lại như xưa."
"Sống cho tốt nhé Hán Khắc, sống luôn phần của ta, của tất cả bạn bè chưa được sống, gắng gượng mà sống nghe. Xem như đây là lời cầu xin cuối cùng của ta với ngươi."
Lan Ny lúc này đã khóc tấm tức, nghẹn ngào, định đứng dậy rời khỏi, thì đột nhiên bàn tay to bè cứng ngắc của Hán Khắc chụp lấy nàng, khiến nàng cực kỳ kinh hãi, ngẩn người run giọng gấp gáp: "Hán Khắc, ngươi.. ngươi nghe được ta nói gì sao?"
Hán Khắc vẫn không nói, chỉ đột ngột bật dậy, hai mắt nhìn trừng trừng về phía trước, Lan Ny cũng vô cùng khó hiểu mà nhìn theo, chỉ thấy thạch môn bỗng dưng mở toang ra, theo ánh sáng chói chang tràn ngập lờ mờ một bóng người áo đen lạ mặt lao vút đến.
Sau lưng sáng lóa từng tia mặt trời bao phủ, sừng sững như một pho tượng thần cổ đại uy nghi, ánh mắt lấp lánh tinh quang khiến người khiếp đảm. Nhiều năm sau nữa, đấy vẫn là hình ảnh khắc sâu nhất trong tâm trí Lan Ny về lần đầu tiên sau bao xa cách nàng được gặp lại Dịch Vân.
Ấn tượng đó vĩnh viễn không bao giờ nàng quên cho được. Cái ngày mà nàng chờ mong, ngày kì tích xuất hiện, đã đến.
Một kì tích đẫm máu!
Đại môn thạch thất vừa mở toang ra đã lập tức khép kín. Đồng thời chỉ thấy người mới đến vung tay, hai tên to xác đã văng ra rồi mềm oặt người té ngửa xuống đất. Chính là hai tên tinh binh thủ vệ bên ngoài.
"Ngươi...ngươi là ai..?" Lan Ny kinh hoảng thất thanh.
Kì lạ, người kia vẫn đứng yên không lên tiếng, cũng không có bất kì hành động gì khác, chỉ thấy toàn thân hắn run rẩy không ngừng. Thần sắc đầy kích động, nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, nghẹn ngào: "Hán Khắc... ngươi thật là Hán Khắc sao??"
"Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai...!" Lan Ny hoảng sợ lách người chắn phía trước người Hán Khắc, khủng khiếp nhìn hai tên lính lúc này đang đau đớn cực độ, quằn quại liên hồi. Chỉ thấy tứ chi của bọn chúng đã bị bẻ gãy, xương hàm cũng vỡ nát, không cách nào hò hét, chỉ có thể ú ớ dãy dụa trên nền đá. Thủ pháp hành hạ quá mức hung ác tàn độc, khiến nàng tâm phế co thắt lại.
Thạch thất này, chính là trọng địa canh giữ cấp một của Thanh Lôi Đoàn, thủ vệ tại đây đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Tu vi tồi nhất cũng hơn Ngũ Tinh, vậy mà trước mắt người lạ mặt có niên kỷ không lớn hơn nàng bao nhiêu này, bị chế ngự một cách đơn giản vô thanh vô tức. Không những vậy còn trọng thương dưới độc thủ có lẽ rất tàn nhẫn, quả thật không thể tưởng tượng được.
"Hắc hắc đồng, ngươi thực sự là Hán Khắc? Ta là Vân ca ca đây! Dịch Vân đây!!" Dịch Vân vui mừng như điên, không thể kềm lòng định bước lại gần hắn, thì thấy Hán Khắc đã cúi xuống nhặt lên một thanh trường kiếm của tên thủ vệ gần nhất, rồi kéo Lan Ny lui vào góc tường. Nhìn chăm chăm vào Dịch Vân đầy vẻ đề phòng.
"Hán Khắc? Ngươi...!"
"Không đúng." Đã hô lên thân phận mà đối phương thần tình vẫn không chút buông lỏng, mũi kiếm vẫn cảnh giác chĩa về phía hắn, khiến Dịch Vân ngạc nhiên đến sững người. Đang muốn lên tiếng hỏi tiếp, đã nghe Môn La nghi ngờ: "Có chỗ không đúng a. Người trước mặt là Ngũ tinh Võ Cuồng, còn đạt tới trung giai, nếu lấy tư chất Hán Khắc mà nói, tuyệt không có khả năng mới phải."
"Nhưng lúc nãy trước cửa, không phải Lan Ny gọi hắn là Hán Khắc sao, nhất định không sai được."
"Vậy tại sao hắn lại tỏ vẻ như không biết ngươi? Làm như với Dịch Vân ngươi không có quan hệ gì, nếu bản thân hắn có phải như vậy không chứ? Có một cách xác nhận đơn giản nhất, chính là bây giờ ngươi phải công kích tới hắn mới được." Môn La trầm giọng.
"Gì cơ, công kích Hán Khắc? Lão đại, ngươi có phải bị điên không?"
"Cái đồ ngu ngốc này!" Môn La tức giận mắng liền: "Trước kia công pháp tu luyện của Hán Khắc không phải do ngươi truyền thụ sao, đánh nhau với hắn, không phải sẽ biết đáp án à!"
"Ừ nhỉ, ta thế nào lại không nghĩ ra." Dịch Vân gục gặc đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Trước mặt hắn, hai người kia vẫn tập trung cảnh giác vô cùng, trường kiếm giơ cao chỉ thẳng vào Dịch Vân, xem như hắn là địch thủ nguy hiểm hay ác thú hung dữ vậy. Lại nhìn tới vẻ mặt Lan Ny còn đang mờ mịt ngây ngốc, Dịch Vân chỉ do dự trong một thoáng, cước bộ đã nhoáng lên, quyền đầu mãnh liệt đập lên gã thanh niên đang cầm kiếm.
Một kích như gió ào tới, với ba thành thực lực, chia ra làm hai đạo quyền kình, cực nhanh oanh lên mặt đã khiến gã thanh niên kia cuối cùng cũng có phản ứng. Lướt người né tránh, rồi vung kiếm chém ngang, một kiếm rất nhanh lóe lên thành hình bán nguyệt, hồng quang đấu khí vi vút phả ra hơi nóng.
Xoát.
Toàn lực phản công, cũng không thèm để ý đến một quyền cực trọng đang thổ vào ót, hoàn toàn là chiêu thức muốn đổi mạng, đồng quy vu tận với địch.
Dưới thế công lưỡng bại câu thương này của gã thanh niên, Dịch Vân cũng không có quan tâm mấy, hắn cần chỉ có thế.
"Khí tức này, cỗ đấu khí này... là Phần Kiếp Tử Diễm! Thực sự là Phần Kiếp Tử Diễm!" Dịch Vân và Môn La đồng thanh kinh hô.
Khi trước, lúc Hán Khắc còn nhỏ, Dịch Vân chỉ truyền phần nhập môn của công pháp Phần Kiếp Tử Diễm cho hắn. Hiện giờ gã thanh niên này thi triển ra hỏa hồng kiếm quang, uy thế thì có thừa, chỉ thiếu mỗi lực đạo cùng nhiệt độ của Hỏa Diễm là không bằng, chỉ đạt được vỏ ngoài của Phần Kiếp Tử Diễm công pháp, họa bì nan họa cốt, tuy thể hiện được hình ảnh nhưng không ra tinh túy, không khác gì những Hỏa chúc công pháp bình thường. Có điều với Môn La và Dịch Vân, đã là cơ sở quá vững chắc để làm bằng, quá đủ để chứng minh thân phân gã thanh niên này.
Trừ Dịch Vân trốn thoát được, huyết mạch Tư Đạt Đạc gia tộc gần nhất với hắn, kẻ mà tám năm rồi không thời điểm nào hắn không mong nhớ, thân nhân duy nhất còn tồn tại của hắn, Hán Khắc, cuối cùng đã tìm được rồi!
Quyền kình trên không lập tức thu hồi. Cũng không tránh né kiếm quang mà dùng bàn tay khẽ phất tới, khiến cho nó tan biến đi. Thế công nhìn qua mười phần uy hiếp, lẳng lặng tiêu tán, không ảnh hưởng tới hắn chút nào.
"A! Sao được?" song phương giao thủ, một quyền một kiếm, chỉ trong giây lát, nhưng mạnh yếu khác biệt thế nào không nói cũng biết, khiến cho Lan Ny không thể tin nổi, hoảng hồn kinh hô.
Còn Dịch Vân lại mừng rỡ vô cùng, không thể dằn lòng lao tới ôm chặt hai vai Hán Khắc, lệ nóng đã chảy tràn trên má: "Hán Khắc, ngươi thực sự là Hán Khắc mà. Ta rốt cuộc cũng tìm được ngươi!"
"Oanhh..binh"
Còn đang phát điên vì sung sướng, thì một cỗ lực đạo cực kỳ mạnh mẽ giáng xuống, Dịch Vân chỉ thấy thắt lưng chấn động đau nhói, đã văng lui ra sau, ngơ ngác nhìn Hán Khắc.
"Hán Khắc ngươi..." Vùng eo truyền tới từng trận nóng ran. Phần Viêm quyền kình của Phần Kiếp Tử Diễm vẫn còn đang hừng hực thiêu đốt nơi đó khiến Dịch Vân sững sờ không thôi.
"Đả thương thành viên Thanh Lôi Đoàn của ta là địch nhân" Hán Khắc mặt cứ trơ ra, hỏa hồng đấu khí vận chuyển toàn thân, trường kiếm lại quét tới.
"Hán Khắc, ta là Dịch Vân ca ca đây mà, trước kia là ca ca đã bí mật dạy ngươi đấu khí công pháp đó!" Dịch Vân quả thực bị làm cho ngu ngốc.
Còn Hán Khắc thì chả để ý gì đến lời nói của hắn, một kiếm băng hàn âm lãnh sát ý cực lực hướng Dịch Vân bổ tới, vẻ liều mạng không chết không thôi. Khổ cho Dịch Vân thực lực tuy hơn nhiều cũng không có đất dụng võ, chẳng lẽ ra tay, chỉ đành ấm ức né tránh liên hồi những đạo kiếm quang xé gió kia.
Hắn bây giờ cũng không thể nghĩ ngợi được gì, chỉ còn nhảy nhót qua lại không thôi, hoàn toàn bị động. Trong khi Hán Khắc từng bước áp sát, kiếm tiếp kiếm chém loạn tới Dich Vân khiến hắn không còn cách nào khác dần dần đã bị ép vào trong góc hẹp, sắp thấy không còn chỗ né tránh thì bỗng...
"Hừ!" một âm thanh sắc lạnh vang lên, khiến cho cả gian thạch thất rùng rùng khẽ động, hai phía bên hông oanh một phát đã vỡ toác ra hai mảng tường lớn, theo bụi đất mù mịt đã lấp loáng hai bóng người xuất hiện bên trong, chắn ngay giữa người Dịch Vân và Hán Khắc.
Hai cường giả đột ngột như từ trên trời rơi xuống, phả ra uy áp trùng trùng khiến người khiếp sợ, khí tức thập phần bá đạo cường liệt, khiến cho không gian lúc này giống như sóng nước dập dềnh không thôi.
"Các ngươi sao cũng tới đây?" chính là Tạp Lỗ Tư và A Khắc Tây.
Hai người này lúc trước đã từng biểu lộ ý định sẽ không nhúng tay vào chuyện này, mà bây giờ cùng lúc lại hiện thân ở đây. Làm cho Dịch Vân giật mình kinh hãi.
Hán Khắc trong thoáng chốc có lẽ cũng nhận biết hai người trước mặt là cường giả uy mãnh lãnh khốc thâm sâu khó lường như thế nào. Khiến cho sâu trong linh hồn gã rung động không ngớt, một sự sợ hãi khó hiểu nháy mắt sinh ra, đây cũng là sự nhạy cảm trước cái mạnh, sự khuất phục tự nhiên trước uy áp của cường giả cấp Tinh Vực.
Nhưng bất ngờ ở chỗ, tuy sợ vậy, hắn vẫn không thừa dịp khói bụi mịt mù đào tẩu mà lại lui về góc phòng nghiến răng mà che chắn trước Lan Ny.
"Thật kỳ quái, còn có thể phản ứng vậy sao? Đúng là ngoài tưởng tượng của ta. Nếu ta dự đoán không nhầm thì hắn là hắn không thể biết được nàng kia mới đúng chứ!" A Khắc Tây mặt có chút mê man không giải thích được. Vung tay về phía trước, Hán Khắc liền giống như bị sét đánh cứng đơ cả thân hình lại, rồi giống như bị một lực lượng vô hình nào đó nâng lên không trung, không cách nào giãy dụa, chỉ có thể trừng trừng song nhãn, sợ hãi nhìn tới lão.
"A Khắc Tây tiền bối, xin người hạ thủ lưu tình!" Nhìn Hán Khắc ngay đơ như cá nằm trên thớt mặc người giết mổ, Dịch Vân lòng như lửa đốt vội vàng la to.
"Ồ, đáng tiếc, kệ lão già Tạp Lỗ Tư đánh giá ngươi cao tới đâu, đối với ta ngươi vẫn như cũ không chút hợp mắt, quả thực chả khác gì tên hỗn trướng đệ tử vụng về ngu ngốc của ta a!'' lắc lắc đầu, A Khắc Tây than thở: "Động não, động não cái đầu heo của ngươi dùm đi. Nếu ta muốn ra tay với hắn, thì ngươi có kịp la lối om sòm nữa không đây? Hơn nữa, hắn cũng là huyết mạch còn lại của Tư Đạt Đặc gia tộc, ta đã hứa với lão bằng hữu Tạp Lỗ Tư là không gia hại đến rồi, còn có thể nặng tay sao mà phải lưu tình, ngươi thật là quan tâm quá hóa loạn thần rồi. Tốt nhất là tránh qua một bên, trấn định lại một chút!"
"Vậy.. vậy lão định làm gì?" Tạp Lỗ Tư lúc trước vô tình nói qua, A Khắc Tây vốn hai tay đều đẫm máu, giết người thành tính, đơn giản xem mạng sống là cỏ rác, cho nên đối với lão gia hỏa này, Dịch Vân vẫn canh cánh bên lòng, đề phòng không thôi.
"Ta chỉ muốn quan sát hắn kỹ hơn thôi. Tiểu tử ngươi tốt nhất ngậm miệng lại cho ta!" A Khắc Tây có vẻ không chút kiên nhẫn quát lên.
A Khắc Tây vô tâm, nhưng Lan Ny hữu ý, nghe được lời của lão, nàng ngẩn cả người, rồi dè dặt lần bước tới, trong đôi mắt đẫm nước lấp lánh một chút gì đó như là vui mừng, như là kinh nghi bất định, run run: "Ngươi thật là Dịch Vân sao, là Dịch Vân ca ca mà ngày xưa vẫn theo phụ thân của Hán Khắc Ba Đức Lợi đại thúc học nghề rèn đó sao!?"
"Lan Ny, con gái duy nhất của Ngâm Tu đại thúc, ngươi nói đều đúng cả, chuyện của ngươi ta nghe hết từ nãy giờ, những năm này, ngươi cực khổ quá nhiều rồi!" Dịch Vân ấm áp nói, tay hắn khẽ vuốt lên mái tóc vàng óng ả. Trong con mắt hắn vẫn là Lan Ny cô bé tóc bím ngày nào đã bị hành động này của hắn dọa làm cho hoảng sợ né tránh liên tục, bây giờ khác hẳn.
"Ngươi.., ngươi thật sự không chết, ngươi còn sống sao, ngươi đã tới rồi sao, tốt quá mà, thật tốt quá rồi mà!" nghe thiếu niên áo đen gọi ra tên của cha mình, Lan Ny không còn chút nghi ngờ nào nữa, nhảy luôn vô lòng hắn ôm chặt lấy hắn mà gào khóc tu tu.
Thấm đẫm Dịch Vân bằng nước mắt của mình, quả thật Lan Ny đã hiển lộ ra sự mềm yếu của mình, nàng vẫn chỉ là một hài tử của ngày xưa, những năm tháng cô độc bi ai, dằn vặt, khổ sở đã khiến nàng không thể kềm chế khi gặp được người thân.
"Muội đừng khóc nữa, nói cho ta biết vì sao Hán Khắc lại trở nên như thế, sao hắn lại không nhận ra ta chứ?" Dịch Vân sốt ruột vô cùng.
Lan Ny khẽ lau nước mắt, vẫn ôm chặt tay Dịch Vân luyến tiếc không buông, Dịch Vân hiện ra sờ sờ trước mắt nàng giờ đây, giống như cọc gỗ cho nàng bám víu, là kỳ tích trong mộng mà nàng từng nghĩ, chỗ dựa tinh thần cho nàng ngay lúc này, nghẹn ngào: "Hán Khắc hắn..hắn cũng như các huynh muội khác của Ái Đạt Trấn, đều bị phục dụng một loại..."
"Quả nhiên không sai!" Lan Ny còn chưa nói dứt câu đã nghe A Khắc Tây âm trầm cao giọng: "Gã thanh niên này, hắn bị phục dụng một loại Cấm kỵ chi Độc, là Lệ Hồn Tà Nhưỡng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.