Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 312: Đấu khuyển




"Cầu Cầu dừng lại!" sợ rằng mình sẽ vô ý gây ra động tĩnh, Dịch Vân liền rón rén lui lại mấy bước, ôm lấy nó vào trước ngực. Nhỏ giọng thì thào: "Kế hoạch không thể thực hiện được nữa rồi!"
"Ý tiểu tử ngươi là..."
"Không thể giết nàng". Hít sâu một hơi. Dịch Vân cố trấn định lại. Nhai từng chữ một: "Nàng chính là Lan Nhi, con gái của Cáp Tu đại thúc!"
"Cáp Tu? Lan Ny?" chỉ một thoáng Môn La đã nhớ ra, thảng thốt: "Chẳng phải là tiểu cô nương mà ngày xưa lúc nào cũng lôi kéo Hán Khắc đi chơi cùng đó ư??"
Từ trong phòng không ngớt truyền ra tiếng nam nhân cười dâm đãng. Dịch Vân lúc này đã nghiến chặt răng lợi mà xám mặt lại.
"Ngươi làm sao có thể khẳng định chính xác vậy, có khi nào chỉ trùng tên họ thôi không?"
"Không thể nào sai được!" Dịch Vân thần sắc nghiêm trọng: "Có một dòng suối phía sau núi chảy qua Ái Đạt Trấn, nơi mùa hè nóng nực bọn hài tử chúng ta thường bơi lội đùa giỡn, mà ta cùng với Hán Khắc và Lan Ny hay đi chung với nhau, dù hiện tại không thấy được mặt, nhưng cái bớt hình trăng lưỡi liềm trên vai phải của nàng ta lại nhớ kỹ, trong đám hài tử ở Ải Đạt Trấn năm đó, chỉ mỗi nàng mới có dấu ấn đặc biệt như vậy!"
Dịch Vân không thể nào quên, cô bé ngày ngày thắt bím đuôi sam, má hồng phúng phính lúm đồng tiền, thường chạy nhảy tung tăng cùng Hán Khắc, hoạt bát khả ái vô cùng.
Ngày xưa thơ ấu, chuyện cũ từ lâu mờ nhạt ít nhiều, nay lần lượt hiển hiện trong tâm khảm khiến Dịch Vân quặn lòng đau đớn.
"Nếu là tiểu cô nương kia, sao lại đang thân mật cùng ai vậy nhỉ. Mà nàng ở chỗ này, vậy Hán Khắc có lẽ cũng không xa nơi đây rồi." Môn La giống như đang an ủi, nhưng ngữ khí cũng thập phần xót xa, có lẽ đang nhớ lại người con gái trước kia của lão vậy.
"Giờ là lúc nào rồi, cơ hội tốt khó có như vậy, còn ngần ngừ không chịu xuống tay. Thương tiếc chút hoa tàn bại liễu sao? Không có một chút dứt khoát cứng cỏi gì cả!" ngoài Thánh Quang Trại, A Khắc Tây như muốn chửi đổng lên.
"Không đúng!" Tạp Lỗ Tư lắc đầu: Trong sát na con Tiểu xà kia đã chuẩn bị tấn công, nếu hắn ra tay có tới bảy thành bắt sống được địch nhân, có điều hắn đột ngột dừng tay rồi ngơ ngẩn như vậy, có lẽ quen biết cô gái kia thì phải."
Tuy đứng xa ngoài dặm, nhưng với thực lực tu vi
của bọn họ, có thể dễ dàng dụng linh giác mà cảm ứng được tất cả những sự tình xảy ra xung quanh Dịch Vân, tính xác thực có khi còn lợi hại hơn cả chính mắt hắn nhìn vậy.
"Hừ! Cố nhân thì đã sao? Thất tinh cao giai cường giả, thực lực có phải chỉ hơn hắn gấp đôi đâu, thân lâm hiểm cảnh, xung quanh cường giả như mây, cho dù có con Tiểu xà kia, cũng chưa chắc an toàn. Cơ hội tuyệt hảo vậy mà không không bỏ qua, lòng dạ quá sức đàn bà đi, trong có một ngày mà nhu nhược nhiều lần như thế, chẳng lẽ tại trời sinh.
"Bạn già, ngươi thế nào lại giống như có thành kiến nặng nề với tiểu tử kia thế?"
"Ta tiếc vì không rèn được sắt thành thép thôi." A Khắc Tây thất vọng tràn trề: "Trước là do ngươi mời ta tới, rồi lại được thấy biểu hiện kiệt xuất của hắn trong trận Ma Đấu chung kết, tam hệ ma khí đồng tu, ngàn vạn năm không có lấy một người như thế, biểu hiện thâm trầm, lấy yếu thắng mạnh, chiến ý cùng thực lực đó của hắn quả làm ta tán thưởng, khiến cho ta phải đánh giá rất cao. Chỉ là từ ngày hôm qua, trước thì tổn mình hại người để thắng địch là bất trí, sau lại ngần ngừ không quyết ngu xuẩn buông tha địch nhân là bất dũng. Bất trí, bất dũng như thế quả thật không đáng nhắc tới a." Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
"Cường giả chi đạo, tiên quyết là phải luyện tâm, sau là luyện trí, coi hắn đi, tâm tính ngu ngốc ngớ ngẩn vậy so với Tạp Lỵ Tạp còn muốn khờ khạo hơn, dù thiên phú có cao tới đâu, thực lực có mạnh mẽ hơn cũng khó có đường tiến đến cảnh giới của chí cường giả chân chính được, tưởng đâu là ngọc trong đá chưa mài, ai dè chỉ là phế phẩm, thật khiến ta thất vọng mà!"
"Ngây thơ ư? Ngươi nghĩ về hắn như vậy à?" Tạp Lỗ Tư phóng túng cười dài: "Còn với ta. Hắn có ngoan cố, có bướng bỉnh, ngay thẳng đến ngu xuẩn, nhưng tuyệt đối cùng với hai từ "Ngây thơ" không có một chút dính dáng rồi!
"Có phải ngươi già đến hồ đồ không, Tạp Lỗ Tư? Tâm tính thì đơn giản, lòng dạ đàn bà không chút cứng rắn, vậy ngây thơ hay nông cạn đây."
"Ta chỉ có một điểm chưa vừa lòng là ở chỗ kém thành thục già dặn của tiểu tử này mà thôi, nhưng về bản tính điên cuồng của hắn, thật không khác ta và lão chút nào đó."
"Hừ! Bằng vào hắn mà có thể đánh đồng với ta và lão ư? Buồn cười!" A Khắc Tây hừ lạnh, khinh thường không mảy may tin tưởng.
"Hắc hắc" Không thèm đôi co với A Khắc Tây nữa. Tạp Lỗ Tư cười trừ mà quay đầu nhìn về phía thành ải xa xa.
Bản thân lão rõ ràng nhất, cái ngày đó, thời điểm huyền bí đó, một thiếu niên toàn thân tắm trong máu bầm thịt nát, một tay mà dấy nên tràng thê lương thảm cảnh tinh phong huyết vũ.
Đạp lên xác người, dùng máu tươi để luyện kiếm, ác độc cuồng dã như Tu La, có chỗ nào để hai chữ "Ngây thơ" tồn tại mà đem ra bình phẩm về hắn chứ?
Máu tanh và Cừu hận làm đá mài nên một thanh tuyệt đại ác kiếm, kiếm tựa như người, mà người, thì dường như còn khát máu hơn!
"Nữ nhân mà Ách Ba Đa A Tút ta chơi qua nhiều vô số kể, chỉ nàng là giỏi nhất, quả là cực phẩm ** đó!" Cực khoái qua đi, nam tử kia nằm ngửa ra giường lẩm bẩm, hai tay vẫn còn xoa bóp dằn vặt không ngừng trên ngực Lan Ny.
Gạt bàn tay to bè của nam nhân tự xưng là A Tút kia ra, Lan Ny choài người dậy bắt đầu vận y phục trở lại. A Tút cũng giả lơ, hắn đã quá quen với thái độ lạnh lùng của nữ tử này, nhạt giọng: "Hai ngày nữa là lễ Phượng Hoàng hoa, Quân Kỳ Vũ cũng đem tặng vật chúc mừng đến sáng nay, cấp trên cũng vui vẻ mà cho chúng ta được vài ngày phóng túng. Ở đây sẽ tổ chức ba đêm tiệc lễ. Hay là cưng ở lại đi cùng ta, khỏi cần trở về Ổ Chó a!"
Lan Ny tựa như không nghe thấy lời Tút Ma Ma. Chăm chú sửa sang y phục rồi đưa tay ra trước:
"Đưa đây!"
"Đưa gì?"
"Thông Hành Lệnh Bài."
Tút Ma Ma có vẻ khó chịu: "Không phải ta đã nói là cưng đừng đi sao, yến hội đêm nay nhất định phải ở cùng ta!"
Lan Ny mặt vẫn như băng, lãnh đạm: "Đừng quên ngươi đã hứa với ta, chỉ cần ngủ với ngươi một lần, ngươi sẽ cho ta gặp mặt hắn, vì thế ta phải nhục nhã ti tiện mà để cho ngươi chơi ta, làm gì ta thì làm đó sao."
"Đồ ti tiện!" A Tút giận sôi lên, bất ngờ xông tới đánh Lan Ny té văng xuống đất. "Mày còn muốn đi sao! Cái gì là hạ mình nhục nhã hả, cái gì là ti tiện hả. Nói cho mày biết. Đàn bà được Lão tử chơi qua, là phúc khí mấy đời. Còn ra vẻ thanh cao, không biết xấu hổ, lão tử có cả ngàn cách khiến mày sống không được chết không xong đó!"
Té lăn dưới đất hai vòng, Lan Ny chậm rãi đứng lên. Nửa mặt bên trái của cô sưng phù lên, máu mũi tuôn chảy, nhưng giống như không biết đau đớn là gì, cô tiếp tục đưa tay về phía trước: "Thông Hành lệnh bài. Có đưa hay không?"
Thấy Lan Ny xem lời mình như gió thoảng qua tai. A Tút như phát điên: "Con chó cái đê tiện, mày không hiểu hoàn cảnh của mày hay sao. Đừng ngày rằng tao mê muội thân xác thối tha của mày mà không dám giết mày đâu đó!"
"Muốn giết cứ giết!" Lan Ny trừng mắt nhìn thẳng vào con ngươi hung ác như dã thú của Tút Ma Ma không chút sợ hãi: "Nếu không phải trong lòng ta còn có tâm kết, không cần ngươi động thủ, ta sớm tự giải quyết rồi."
"Mày không nghĩ sẽ làm liên lụy khiến cho những người khác bị chặt đầu à!?"
"Ngươi tưởng ta thật không biết gì ư? Bọn họ kết cuộc sẽ có tình cảnh như thế nào, ta đây rất rõ, chỉ có cái chết, không sớm thì muộn thôi. Ta bây giờ chỉ có một mong muốn, được yên tĩnh ở bên cạnh những người bạn đó cho đến ngày cuối cùng!"
"Khá! Khá lắm!" Tút Ma Ma giận dữ cười rộ, vỗ mạnh hai tay, ngay lập tức ngoài cửa xuất hiện một gã thị vệ cung kính đi vào, hắn phất tay: "Đem lệnh thông hành đến cho nó."
Lan Ny đưa tay nhận lấy. Đang định rời đi thì nghe thấy giọng cười u ám của A Tút phía sau: "Nhớ cho kỹ, lão tử chỉ cho ngươi vào đó nửa canh giờ, sau đó phải lập tức thay đổi trang phục để đêm nay đi dạ hội với ta!"
Chậm rãi gật đầu, Lan Ny vội vã chạy ra ngoài. Có thể nhìn ra cô căm ghét đứng ở chỗ này.
"Dược hoàn của Khoa Lạc Lý A Hiếp giáo chủ mang tới, còn nhiều hay ít? Nhìn theo bóng lưng Lan Ny đang mờ dần, A Tút đột nhiên hỏi.
"Còn sót lại một hoàn duy nhất, do Quang Minh pháp sư bảo quản bên người, Quân đoàn trưởng, ý Ngài..." Vệ quan nhẹ giọng đáp.
"Yến hội đêm nay, đem nó đến đây. A Tút dữ tợn âm hiểm cười: "Con bé đó thủy chung chỉ lo lắng cho đám cẩu nọ, ta cũng đành thuận theo ý nó, cho nó trở thành Đấu khuyển duy nhất trong đám viên chức a, tuy làm vậy thì không còn có thể hưởng thụ được lạc thú từ nó trên giường nữa. Ai bảo lão tử chịu không được cái kiểu nhìn băng lãnh của nó chứ, đàn bà á, phải biết vâng lời mới là tốt a. Khửa khửa khửa!"
"Ý, không phải là nữ nhân được sủng ái nhất của A Tút đoàn trưởng đây sao? Ta vừa thấy nàng chui ra từ Chủ trướng, hẳn là vừa làm xong hảo sự a, hắc hắc hắc.!"
"Nhất định vậy rồi! Từ sau khi đóng quân ở Thánh Địa, Đoàn trưởng đại nhân một ngày mà không có gái là không vui vẻ, mà nàng ta, lại đẹp nhất trong đám đấy, chặc chặc..., nhìn cái thân hình dáng vóc của nàng ta xem, cả khuôn mặt nữa, hàng thượng phẩm a, Đoàn trưởng quả thật rất biết thưởng thức đó. Gặp ta thì khỏi phải nói rồi."
"Háo sắc gì đâu, tính của Quân Đoàn trưởng trước giờ biết rồi, chơi chán là sớm muộn cũng thưởng cho chúng ta, làm kẻ dưới của ngài, đĩa thức ăn lúc nào cũng có phần thừa mà!
"Vẫn là ngươi nói đúng a, ta thật sự âm thầm mà chờ mong ngày đó, ha ha ha!"
Như không nghe thấy những giọng cười khả ố dâm tiện xung quanh, Lan Ny tựa kẻ vô hồn, theo bản năng mà tiến về phía trước. Với lệnh bài trong tay, bọn lính thủ vệ dù cợt nhã vẫn không dám chặn nàng lại, rốt cuộc qua mấy trạm canh phòng thủ cẩn mật, rồi đi tới một thạch thất cách xa chỗ Thanh Lôi Đoàn đóng quân chừng ba dặm.
"Dừng"
"Cô em lại đến nữa à" Một gã binh sĩ mặc giáp hùng dũng chặn Lan Ny lại, cười cợt: "Đây là trận địa phòng ngự cấp một, Thanh Lôi Đoàn Viên cũng không thể tùy tiện lại gần, mà cô cứ năm ba ngày lại xuất hiện, không thấy mệt mỏi sao chứ? Hắc hắc, chi bằng để thời gian đó bồi tiếp A Vênh ta còn hơn."
"Đây là Thông Hành lệnh" Lan Ny đưa thẳng lệnh bài ra "Tránh qua cho ta đi vào."
"Hắc hắc, đừng vội cô em." Tên lính chặn phía trước Lan Ny, ở đằng sau một tên khác râu ria rậm rạp đã áp sát, không ngại ngần gì quàng lên vai nàng, cười dâm dật: "Hai anh đây bị MaMa phái canh gác nơi này, buồn phiền vô cùng, thường gặp nhất cũng chỉ có cưng, từ lâu đã thương thầm, nếu như mà cưng có thể cho chúng ta vui vẻ một tí, không chừng bọn ta có thể cho cưng ở trong đó lâu hơn đó nghe. Cưng nghĩ sao?"
Lời vừa dứt, hai tên lính đã áp sát vào người nàng, bàn tay không ngừng mân mê sờ soạng, nắn bóp, bộ dạng thèm khát mê mẩn vô cùng.
"Cút bàn tay bẩn thỉu của các người ra!" Lan Ny vẫn không phản kháng, tịnh đứng yên một chỗ mà lạnh lùng: "Dám bóp thêm một cái, coi chừng ta tố cáo với A Tút Lão Gia, xem các người lãnh hậu quả gì. Các người chắc cũng biết!"
Nghe đến tên Tút Ma Ma, hai tên lính chợt chùn tay, ngậm miệng, nghượng nghịu lùi sang hai bên, để cho nàng đi vào thạch thất. Tên râu xồm A Sở lúc nãy ôm vai Lan Ny căm tức: "Bất quá là con chó cái để Đại nhân chơi, còn làm giá nữa, mịa nó, sớm muộn gì cũng rơi vào tay ta, lúc đó coi Tút Ma Ma ta làm sao mà hành hạ nàng nhá!"
"Còn không phải vậy sao" gã Vênh cười lạnh: "Nếu không phải Đại nhân còn đang mê đắm nàng ta, lệnh xuống không cho động vào, ta đã sớm đem ả đè xuống dưới khố, nghe tiếng rên rỉ lúc đó, hẳn là sảng khoái lắm. Giống như bọn Đấu Khuyển ấy."
"Nói mới nhớ, nữ nhân lần trước ngủ với ta đó, tuy không đẹp bằng ả, nhưng được cái da thịt mềm như mỡ đông, cũng đáng xem là cực phẩm a."
"Ngươi nói như đúng rồi ý, Đấu Khuyển nữ không tồi, có điều ít quá, phải một lần lập quân công (dịch một chương) thì mới có vé ngủ một đêm, chứ nếu nhiều hơn thì chúng ta chẳng phải giống Đại nhân sao, mỗi đêm một ả tha hồ cuồng hoan a!"
Hai tên lính mãi tám như đang ở trong phòng Truyền Thống, ngươi một câu ta một câu, đem những chuyện phong sương tuyết nguyệt kể thành sự tích thì bỗng nhiên....
"Các ngươi vừa nói Đấu gì....?"
Một giọng đàn ông đột ngột vang lên bên cạnh, thanh âm lạnh lùng băng lãnh, ngữ khí uy hiếp nặng nề, khiến hai tên lính kinh hãi giật mình nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên hắc y như mực, vô thanh vô tức đứng đằng sau có nửa thước, trong đôi mắt, lấp lánh từng tia sáng như hàn quang lóe ra từ lợi kiếm, trầm ổn mà quắc lên nhìn thẳng vào bọn hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.