Cái Pháo Hôi Này Ta Tráo!

Chương 18:




         Nếu không có cái lục lạc kia.


Đất rung núi chuyển.


Đường hầm vốn đã lâu đời nay hoàn toàn bị phá thành các mảnh nhỏ, tiếng lòng đất nổ tung vang từ xa tới, đá vụn không ngừng rơi xuống, mặt đất dưới chân chấn động đến gần như không đứng thẳng được.


Đèn pha cầm theo một đường ngay một phút vừa rồi đã rớt xuống lăn trên mặt đất, đảo mắt đã bị một hòn đá đè bên dưới. Vầng sáng dư lại nhanh chóng bị bóng đêm hấp thu, chỉ còn lại môt chút ánh sáng từ miệng giếng thông gió xa xa phía trên.


Trên giếng thông gió có lắp cánh quạt, tùy thời đều có khả năng rơi khỏi vách đá, nhưng một khi nó rơi xuống, ở nơi này sẽ không thể chống đỡ nổi khí đọc.


Nơi này đã cách lối ra rất gần, lại giống như rãnh trời hồng câu(*) vô luận làm thế nào cũng không thể vượt qua.


*Hồng câu: khoảng cách, sông đào thời xưa nay thuộc tỉnh Hà Nam, ranh giới Hán - Sở ở TQ, thời xưa được ví như ranh giới rõ ràng.


Thân lâm tuyệt cảnh, Cố Uyên ngược lại thản nhiên mỉm cười, kéo Lục Đăng vào giữa hai cánh tay, cúi người gắt gao bảo vệ: "Đừng sợ."


Âm thanh xuyên thấu qua mặt nạ bảo hộ, có chút khó chịu, ở bên tai 'vù vù' thấp nhuyễn, giống như cùng chung một lòng.


Lục Đăng chớp chớp mắt, an tĩnh dựa vào trong lòng ngực y, sờ soạng đi tìm tay y.


Âm thanh điện tử của hệ thống càng ngày càng gấp gáp, ở trong đầu không ngừng hồi báo tiến độ. Đặc sứ Gia Lê Lạc tinh phát hiện tình huống đường hầm không đúng, đã mạo hiểm theo lối vào xuống dưới thăm dò, bọn họ còn có thể đánh cuộc lần nữa.


Nhận thấy lực đạo trong lòng bàn tay tăng lên, Cố Uyên nương theo ánh sáng mỏng manh, đối diện đôi mắt vẫn luôn lấp lánh ánh sáng chưa từng ảm đạm xuống lần nào, ngưng thần một lát, mỉm cười gật đầu: "Được."


Nếu thiếu niên của y muốn tiếp tục đi về phía trước, tại sao không được.


Nói xong, y hít một hơi thật sâu, lấy mặt nạ che mặt xuống, đem người trong lòng ngực vùi kín mít trong vạt áo, một lần nữa đứng lên.


Tuy rằng thân thể đã cực kỳ mệt mỏi, tốc độ Cố Uyên vẫn không chậm lại. Một đường không ngừng tránh né đá vụn rơi từ trên đỉnh đầu, chặt chẽ che chở thiếu niên trong lòng ngực, trong bóng đêm tìm tòi đi về trước.


Đi được một hồi, không khí ngược lại dần trở nên tươi mát.


Cảm giác nóng rát trong phổi dần phai bớt, Lục Đăng hơi chống thân thể, Cố Uyên giống như cảm giác được quay đầu nhìn, mới phát hiện phía sau bọn họ đã hoàn toàn bị đá chặn lại.


Độc khí bị đá vụn ngăn lại ở phía sau, ngược lại phạm vi của cửa thông gió bị vặn vẹo kéo rộng ra, bởi vì mặt đất không ngừng biến động, không khí mới mẻ chậm rãi lưu thông vào.


Trong mắt Cố Uyên dâng lên ánh sáng kinh hỉ, tay ôm cậu không khỏi buộc chặt.


Không tiếng động kéo khóe môi, tay phải Lục Đăng rủ xuống gian nan tìm kiếm một hồi trong túi, móc viên kẹo cuối cùng ra, một tay lột ra, uy đến bên môi Cố Uyên.


Hương sữa bò ngọt ngào lặng yên lan tỏa, Cố Uyên giương mi cứng họng, há mồm cắn một nửa còn lại, ngậm một nửa đó trong miệng, cúi đầu đút vào trong miệng thiếu niên.


Cánh môi khẽ chạm liền rời, ý ngọt lan tỏa nơi đầu lưỡi.


Cố Uyên thở sâu, đem cậu ôm vào trong lòng ngực, tiếp tục đi về phía trước.


Đi nhiều một bước, hy vọng sống sót liền nhiều một phân.


Khí độc không còn là uy hiếp, nhưng nguy cơ đường hầm có khả năng tùy thời sụp đổ cùng đá vụn là vô cùng lớn. Cố Uyên tận lực đi thật cẩn thận, trong bóng đêm mò mẫn loạng choạng đi về trước, dưới chân vẫn không thể tránh khỏi bất ổn, đi vài bước sẽ vướng chân một chút.


Lục Đăng nhẹ nắm lấy tay y, Cố Uyên vững vàng nắm lại, đem cái tay kia nắm trong lòng bàn tay.


Trước đó đã bị thương, sau lại hít phải khí độc, tay thiếu niên sớm đã không còn ấm áp quen thuộc như trước kia, nhưng lực đạo vẫn an ổn kiên định.


Ngực Cố Uyên một trận nhói lên, phóng nhẹ động tác đem người bảo hộ  trong lòng ngực, nỗ lực muốn đem nhiệt độ trên người truyền cho cậu, bỗng nhiên dưới chân mãnh liệt nhoáng lên một cái.


Cánh tay ôm cổ và vai y bám chặt, Lục Đăng tận lực cong thân thể, nằm dán ở trên vai y.


Một đợt chấn cảm(*) kịch liệt truyền đến, đường hầm dưới chân bọn họ đã chịu không nổi gánh nặng, bắt đầu xuất hiện vết nứt dần lan ra.


*Chấn cảm: cảm giác sinh ra do tác động của ngoại lực như là động đất.


Đá vụn dưới chân bỗng nhiên trở nên thưa thớt, bên tai truyền đến tiếng vang đá rơi. Trong lòng Cố Uyên đột nhiên trầm xuống, dùng sức đem Lục Đăng đẩy lên giữa mỏn đá nhỏ hẹp ở trên cao do máy móc khai quạt ra, sốt ruột mở miệng: "Không cần lộn xộn, chờ ta, chờ ta trở lại đón cậu!"


Đường hầm vắng vẻ đường xá vốn đã rắc rối phức tạp, qua cơn chấn động càng là rơi rớt tan tác. Thể lực Lục Chấp Quang không đủ, căn bản đi không được xa, một khi tùy tiện đi lại, nhất định sẽ dữ nhiều lành ít.


Hoàn toàn không rảnh lo chính mình sẽ gặp phải loại cảnh ngộ gì, trong lòng Cố Uyên nóng như lửa đốt, tầm mắt trước sau luôn dừng trên thân ảnh mơ hồ không ngừng kéo xa kia, thân thể y nhanh chóng rơi xuống phía dưới, không bao lâu liền rơi vào bóng tối không hề có một tia sáng.


Lục Đăng muốn lên tiếng trả lời, hơi hơi hé miệng, trong cổ họng lại chỉ truyền ra dòng khí khàn khàn.


Nhớ tới khí độc do dưới tình thế cấp bách đã hút vào, Lục Đăng giơ tay xoa cần cổ, ngực trống rỗng trong chớp mắt, ánh mắt lại nhanh chóng chuyển hơi trầm tĩnh xuống, lấy ra máy giám sát sinh mệnh của Cố Uyên.


Phía dưới là một mạch nước ngầm chưa từng bị phát hiện, ở trong cơn chấn động mãnh liệt dâng lên, từ nơi này rơi xuống, không nhất định chính là đường chết.


Âm thanh đất đá nổ vang ở bốn phía, Lục Đăng ngồi im tại chỗ, khép lại hai mắt, ánh mắt hơi tái nhợt của thanh niên hoàn toàn yên tĩnh xuống.


"Ký chủ......"


Không biết qua bao lâu, hệ thống từ trong đầu đứt đoạn truyền đến, lộ ra một ít thận trọng.


"Mục tiêu-- mục tiêu đã bị xô lên bờ, tôi đã mở ra định vị chuyên môn giám sát sinh mệnh của y cho Gia Lê Lạc tinh, đặc sứ rất nhanh là có thể tìm được y......"


Ở dưới ảnh hưởng của khí độc, thân thể Lục Đăng không thể dễ dàng phát ra tiếng, ở trong đầu lại không chịu ảnh hưởng: "Vất vả."


"Ký chủ còn không đi sao?"


Hệ thống có chút gấp, âm thanh điện tử ẩn ẩn nhanh hơn: "Hành động nghĩ cách cứu viện dù sao cũng xâm phạm chủ quyền Qua Nhĩ tinh, sau khi mục tiêu được cứu, liền sẽ lập tức bị Gia Lê Lạc tinh mang đi, sẽ không tới đón ký chủ!"


Cho dù có bản đồ, thân thể Lục Đăng cũng đã không đủ để chống đỡ đi ra ngoài.


Nếu Cố Uyên không trở lại, Lục Đăng sớm muộn gì sẽ bị đá vụn không ngừng rơi xuống do động đất đè đến tan xương nát thịt, hoặc là bởi vì sụp xuống làm tắc nghẽn toàn bộ lỗ thông gió mà hít thở không thông.


Dưới tình huống không chủ động rời khỏi, sẽ phải tiếp nhận tử vong giống trăm phần trăm với hiện thực. Hệ thống không đành lòng nhìn thấy ký chủ của mình chịu khổ như vậy, lại không dám mạnh mẽ thay cậu quyết định, chỉ có thể tận lực khổ khuyên.


"Sẽ."


Lục Đăng nhấp khóe môi, kiên nhẫn mà đáp lại nó ở trong đầu, ánh mắt lạc hướng vào bóng tối trống rỗng. Tay không bị thương mò mẫn vài lần, nhặt lên một khối đá đặt ở trước mặt.


Cố Uyên nói qua, lần này chỉ cần đếm tới mười là đủ rồi.


Cậu không tiện nói chuyện, đá lớn nhỏ như nhau lại không dễ dàng tìm, vừa vặn có thể đếm chậm một chút.


Lại chậm một chút.


*
Khi ngã xuống mạch nước ngầm, Cố Uyên đã mất đi toàn bộ ý thức.


Bốn phía toàn là bóng tối, dòng nước lạnh băng đem một chút không khí cuối cùng bức ra khỏi lồng ngực, quanh thân lạnh đến gần như có thể đem máu đóng thành băng, chỉ có ngực vẫn cứ còn sót lại một chút độ ấm.


Cho dù trong hỗn loạn mang đến hít thở không thông cùng rét lạnh, trong đầu y vẫn xoay quanh một ý niệm.


Lục Chấp Quang đang chờ y.


Thiếu niên dọc theo đường đi y đều cẩn thận hộ ở trong ngực, chạm vào cũng luyến tiếc, hiện tại đang một mình ở trong bóng tối lạnh băng, chờ y trở về, trở về đón cậu.


Ý niệm đó cứ như vậy tràn ngập trong óc y, ngực, thấm vào huyết mạch, khắc trên xương tủy. Cho dù cháy thành tro, cũng vẫn nhớ rõ ràng.


Một bàn tay thò ra bên cạnh y, dường như tính toán dìu y. Cố Uyên cắn răng muốn tránh đi, thân thể lại không có sức lực, một đôi tay khác đúng lúc duỗi lại đây, đem thân thể ướt đẫm của y vớt lên.


Tiếng người phức tạp hỗn loạn vang ở bên tai, nhưng không phải lãnh lệ tàn nhẫn đã sớm quen thuộc khi bị tra tấn, ngược lại lộ ra vui sướng kích động xa lạ.


Quần áo rách nát bị người giúp đỡ cởi ra, bọc lên thảm lông lớn, đem lạnh băng nước sông trên người y lau khô, có người đang giúp y tiêm vào loại thuốc y không biết, có người đem y cẩn thận nâng dậy, muốn đem y cõng lên.


Một tia chớp xẹt qua ở trong lòng, Cố Uyên đánh cái giật mình, bỗng nhiên đẩy ra cánh tay bên cạnh, lảo đảo đứng vững thân hình.


"Cố tiên sinh, ngài tỉnh!"


Đặc sứ Gia Lê Lạc tinh một thân quân trang, trong ánh mắt trẻ tuổi lộ ra kính ngưỡng nhiệt tình thuần túy, tiến lên vững vàng đỡ lấy y: "Chúng tôi là người Gia Lê Lạc tinh, chúng tôi tới đón ngài về nhà!"


Đôi mắt đã quen với bóng tối, ánh sáng trước mắt có chút chói mắt, Cố Uyên nhíu mày quay đi, nhớ tới lời Lục Chấp Quang ở trong khí độc ho sặc sụa nói với y.


Phân không rõ đến tột cùng do thân thể hay là ý thức chi phối, Cố Uyên gật gật đầu, cùng mấy người trước mắt nói cảm ơn, giơ tay tiếp nhận đèn pha trong tay thanh niên bên cạnh, xoay người hướng con đường từng đi qua đi trở về.


"Cố tiên sinh!"


Đặc sứ vội vàng đuổi theo y, còn muốn giơ tay đi đỡ, lại bị Cố Uyên lễ phép ngăn cản.


"Đa tạ các ngươi tới đón ta, ta còn có việc cần phải làm,trản đèn này tạm thời ta mượn."


Tuy rằng đã bị ngâm ở mạch nước ngầm đến ướt đẫm, sắc mặt cũng đông lạnh đến gần như xanh trắng, nam nhân sau khi thay đổi quần áo vẫn mang theo nghiêm nghị trầm ổn từ khi sinh ra đã có, hơi hơi gật đầu với hắn, lại đem trản đèn trong tay nhấc lên.


"Đây là lãnh thổ Qua Nhĩ tinh, các ngươi không thể ở chỗ này lâu, nếu không nhất định sẽ lưu lại nhược điểm -- để lại cho ta hai ống dinh dưỡng, các ngươi trở lại nơi dừng chân chờ ta, chờ đi ra ngoài, ta sẽ đi tìm các ngươi."


Hàng năm thân ở địa vị cao, lại ở trong thương trường chém giét lẫn nhau, Cố Uyên dễ dàng có thể bắt lấy trọng điểm cuộc đàm phán. Nghe được y nói, trong mắt đặc sứ quả nhiên hiện lên một chút do dự.


Tự tiện lặn xuống tìm Cố Uyên, xác thật sẽ bị người nắm thót, nếu không phải đặc công vô danh kia đem địa điểm miêu tả cực kỳ chính xác, bọn họ cũng sẽ không bí quá hoá liều như vậy.


Thấy đặc sứ còn dâng do dự, Cố Uyên hướng thanh niên vươn một bên tay, ở rương tùy thân mang trên lưng của hắn lấy ra hai ông dinh dưỡng, lại đem dược phẩm cần thiết mỗi loại nhặt ra một ít, cuối cùng lấy một cuộn băng vải, bỏ vào ba lô đeo một bên.


Đó là cặp sách của Lục Chấp Quang, thân thể thiếu niên đã gần cực hạn, y liền đem cặp sách nhận lấy, nhưng không nghĩ rằng khi tách ra quá mức hấp tấp, trời xui đất khiến nằm trong tay y.


Bất quá không quan hệ, chính mình sắp đi đón cậu, cặp sách cũng rất nhanh là có thể vật quy nguyên chủ(*).


*Vật quy nguyên chủ: vật về với chủ.


Cố Uyên ấn ngực, lòng bàn tay tiếp xúc đến chất gỗ ôn nhuận, trong ánh mắt xẹt qua nhu hòa ôn tồn.


Chấn động mãnh liệt làm cho đường sông biến đổi, mạch nước ngầm thế nước cuộn trào mãnh liệt, lại không làm bình an khấu trên cổ rơi ra. Đây là cái dấu hiệu tốt, Lục Chấp Quang nhất định còn bình bình an an mà canh giữ tại chỗ, chờ y đi đón cậu.


Lần này chỉ để cậu đếm tới số mười, phải đi nhanh một chút mới được.


"Cố tiên sinh, nơi này rất nguy hiểm!"


Thấy Cố Uyên cư nhiên thật sự đi ngược trở về, đặc sứ vội vàng bước nhanh đuổi kịp: "Ngài là muốn đi tìm vị đặc công bảo hộ ngài kia sao? Chúng ta cũng thu được tin tức hắn, hệ thống thông tin hắn sử dụng phi thường cường đại, ít nhất là đặc công cấp cao của tinh hệ, hẳn là có năng lực bảo hộ chính mình......"


Hắn muốn khuyên Cố Uyên dừng lại, đối diện cặp mắt đen nhánh bình tĩnh lạnh lùng, muốn nói nói rồi lại nghẹn ở trong cổ họng.


"Cảm ơn các ngươi, ta là đi tìm--"


Ánh mắt ôn triệt của thiếu niên lại nổi tại trong đầu, thần sắc Cố Uyên hòa hoãn một chút, ánh mắt rũ xuống châm chước cách dùng từ, vẫn là ngẩng đầu, khóe môi nhấc lên độ cong ôn nhu.


"-- Người ta yêu."


Ánh mắt y thật sự quá mức ôn nhu thản nhiên, đặc sứ cuối cùng nói không nên lời, dừng lại bước chân, nhìn thân ảnh y một chút cũng không ngừng hoàn toàn đi vào bóng tối.


Nỗi lòng Cố Uyên đồng dạng cũng không bình tĩnh.


Quốc sự rung chuyển, khó giữ nổi mình, ngay cả chờ mong đối với tương lai y cũng chỉ dám ẩn sâu đáy lòng, càng không nói đến chuyện yêu đương.


Nhưng y yêu.


Y dĩ nhiên yêu.


Chỉ là cái tự này muốn nói được ra, thật sự phải ngưng tụ quá nhiều cảm tình. Thân thể y vẫn rét run như trước, máu lại nóng bỏng gào thét ở trong cơ thể, giống như bởi vì một câu nói đâm vỡ tâm sự kia mà cuồn cuộn bốc cháy lên, trái tim ở ngực chậm rãi nhảy lên, lại giống như đang ù ù nổ vang ở màng nhĩ.


Hốc mắt lặng yên nóng lên, Cố Uyên cầm chất gỗ của bình an khấu, nhẹ dán ở bên môi, bước chân chạy đi càng nhanh.


Chấn động đã bình phục, người Qua Nhĩ tinh đại khái có tự tin đem y chôn sâu trong đường hầm, hết thảy một lần nữa an tĩnh giống như chưa từng phát sinh, chỉ là đường hầm đã bị oanh tạc vẫn bị phá thành mảnh nhỏ.


Y là từ trung du của mạch nước ngầm lao xuống, căn bản không thể căn cứ con đường từng đi qua đi trở về chỗ cũ, nhưng y lại chặt chẽ nhớ kỹ lỗ thông gió cực lớn ở chỗ hai người tách ra.


Đường hầm rách nát vẫn là đường hầm như cũ, chỉ cần ở trong đầu kết hợp lại tình huống đại khái như ban đầu, là có thể tìm đi trở về.


Lục Chấp Quang nhất định còn ở nơi đó chờ y-- Cố Uyên cự tuyệt tự hỏi bất kỳ khả năng gì khác, y đã là nỏ mạnh hết đà, hiện tại chỉ dựa vào tâm niệm để chống đỡ, những ý niệm đó chỉ cần hơi suy xét thêm, ngay lập lức hoàn toàn đánh sập y.


Ánh sáng đèn pha đong đưa, Cố Uyên một chân sâu một chân nông đi về phía trước, đá vụn lăn xuống dưới chân, lại không rảnh bận tâm.


Y đã đi tới nơi hai người tách ra.


Đường hầm dưới chấn động hoàn toàn biến thành bể tan tành, đá chồng chất cao vút, che đậy phần lớn tầm nhìn. Cố Uyên đỡ vách đá ổn định thân hình, cao giọng gọi tên thiếu niên, nhưng từ đầu tới không có đáp lại.


Nhất định là âm thanh còn chưa đủ lớn.


Ánh sáng nhỏ bé đảo qua mỗi một góc có thể thấy được, nhưng vẫn bị không ít vách đá che đậy, ánh sáng đong đưa, tạo thành những bóng ma khiến người sợ hãi.


Cố Uyên không có tâm tư đi lưu ý những cái bóng đó, chỉ là nôn nóng chạy nhanh, âm thanh dần dần khản đặc, trong cổ họng mơ hồ lan ra vị chát của máu.


Thiếu niên của y từ trước đến nay rất nghe lời y, sẽ không tự mình chạy loạn, huống hồ lấy thể lực của Lục Chấp Quang, cũng hoàn toàn không có biện pháp tự mình đi ra ngoài.


Y không thể tìm không thấy.


Đau đớn rõ ràng truyền đến từ các cơ quan nội tạng, thân thể Cố Uyên rét run, vài lần đều suýt


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.