Cái Pháo Hôi Này Ta Tráo!

Chương 17:




Ta có cả đời, ta cho ngươi.


Chỉ có ngắn ngủn hai ngày, còn không đủ để làm vết thương trên vai khôi phục, đỉnh đầu bọn họ đã truyền đến âm thanh đập phá kịch liệt.


Tàu tuần tra rơi ở cách đây ngàn dặm, bên trong không có tung tích của Cố Uyên, tên xạ thủ yểm hộ y vượt ngục cũng chỉ để lại một bãi máu, cũng chẳng biết đi đâu.


Ở trong ngục giam phòng bị nghiêm mật nhất trong nước, đầu sỏ gây tội tạo thành tràng chiến dịch thất bại nhẹ nhàng thoát thân. Gia Lê Lạc tinh một lần lại một lần kiên quyết muốn người, chính phủ Qua Nhĩ tinh nóng lòng hoà đàm, cũng không ngừng giục, quân đội đã gần thẹn quá thành giận.


Khi Cố Uyên thoát thântình hình quá mức khẩn cấp, lại muốn chiếu cố Lục Đăng, định trước không có khả năng làm được thiên y vô phùng(*), bằng vào thủ đoạn như vậy dấu tai mắt người hơn hai ngày, đã là cực hạn.


Dưới sự thám thính tìm tòi điên cuồng, quân đội Qua Nhĩ tinh được huấn luyện tốt vẫn là bằng vào manh mối rất nhỏ mà bắt đầu thu nhỏ vòng vây, đem phạm vi vị trí hai người xác định ở khu mạch khoáng không người.


Tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, thạch thất bị chấn đến rơi xuống chút đá vụn tro bụi.


Ánh mắt Cố Uyên căng thẳng, lập tức bỏ xuống đồ vật đang ở thu thập trong tay, phiên thân trở lại mép giường, đem Lục Đăng bảo vệ chặt chẽ.


Một tay y che chở vết thương trên tay Lục Đăng, một tay chống mép giường, thân thể hai người kỳ thật vẫn chưa chân chính chạm nhau, Lục Đăng lại vẫn có thể nghe được nhịp tim có chút dồn dập của y.


"Tôi không có việc gì."


Ngửa đầu đối diện với nôn nóng quan tâm trong đôi mắt đen nhánh, Lục Đăng nhẹ giọng mở miệng, cầm cánh tay y.


Cố Uyên gật gật đầu, ôm lấy cậu ngồi dậy, rồi lại cảm thấy đặt ở đâu cũng không yên tâm, trực tiếp đơn giản đem người ôm lên, một tay nhanh chóng thu thập các vật phẩm có thể lấy đi trong phòng trực ban.


"Chúng ta đi vào lối khai thác quặng, đi vào chỗ sâu. Bên trong bốn phương thông suốt, bọn họ sẽ không dễ dàng phát hiện chúng ta như vậy."


Động tác y tuy mau, lại không hoảng hốt, hiển nhiên đã sớm đoán trước biến cố trong giờ khắc này.


Tiếng nổ mạnh chợt gần chợt xa, người Qua Nhĩ tinh tựa hồ cũng không nhận thức được bọn họ cư nhiên đi vào hầm, đại khái là ở khu không người tìm không có kết quả, liền mở ra oanh tạc khác nhau.


Lục Đăng gật gật đầu, muốn tự mình đứng vững xuống, lại bị cánh tay kia lần thứ hai ôm vào trong lòng ngực.


"Thân thể của cậu không khỏe, không cần lộn xộn, tận lực giữ gìn thể lực."


Đem cây súng siêu hạt nắm trong tay, trong mắt Cố Uyên vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt, thấy hai tay đều bận, lập tức cúi đầu hôn hôn ấn đường cậu: "Ta còn không có già, còn ôm cậu hoạt động được."


Nam nhân mới khoảng ba mươi thân cao chân dài cơ bắp tinh tráng, ánh mắt lộ ra anh đĩnh kiên nghị, thấy thế nào cùng từ "Già" muốn dính.


Lục Đăng chớp chớp mắt, khóe môi chậm rãi nhếch lên độ cung nhẹ nhàng, cũng không hề động đậy, chỉ an tĩnh nằm ở trong lòng ngực y.


Duyên cớ không chỉ là do thuốc bùng nổ, vai Lục Đăng bị đạn bắn xuyên qua, chảy không ít máu. Mấy ngày nay Cố Uyên nghĩ mọi cách giúp cậu bù lại, nhưng do điều kiện có hạn, thời gian lại ngắn. Chỉ là ngồi lâu đều khó tránh khỏi đầu choáng váng, nếu là một mặt kiên trì tự mình đi, ngược lại sẽ kéo chậm tiến độ của cả hai người.


Để tránh động vết thương của Lục Đăng liền lấy cặp sách cậu quải tốt, Cố Uyên bỗng nhiên nhớ tới từ khi gặp mặt ở nhà giam đến bây giờ, bản thân hình như còn chưa hỏi qua thành tích thi của thiếu niên như thế nào.


Hơi hơi nhướng mày, ánh mắt Cố Uyên rơi xuống, vừa muốn mở miệng, một vòng oanh tạc mới dày đặc hơn trước vang lên.


Phòng trực ban thường xuyên gặp phải đập phá khai thác hầm, trình độ chắc chắn đáng lẽ là có bảo đảm. Nhưng căn hầm này dù sao cũng đã bị vứt đi lâu rồi, rất nhiều tài liệu gia cố đều đã lão hóa theo thời gian, vị trí đã tới gần địa biểu, dưới oanh tạc kịch liệt như vậy, bọn họ còn tiếp tục ở chỗ này cũng không an toàn.


Kiểm tra một lần cuối cùng xác định không có gì để quên lại, Cố Uyên đem người ôm ổn, bước nhanh ra khỏi thạch thất, hướng chỗ sâu trong hầm đi đến.


Không đi được bao xa, thiếu niên trong lòng ngực bỗng nhiên giơ tay nắm chặt bờ vai của y, lực đạo kiên quyết đến dị thường quen thuộc.


Trong lòng Cố Uyên hơi trầm xuống, dường như là tức thì làm ra phản ứng. Che cho cậu nghiêng người ngã trên mặt đất, để cánh tay giảm xóc nửa chuyển người qua, đem người chặt chẽ gắn dưới thân.


Nhà đá ở dưới chấn động ầm ầm sụp đổ, bọn họ đã đi được cũng đủ xa, đá nhỏ vụn vặt nện ở trên người, tuy rằng đau đớn, lại còn chưa đến mức khiến người bị thương.


Lục Đăng bị Cố Uyên hảo hảo mà áp sát dưới thân, chỗ bị thương ở trên vai được bảo hộ ổn thỏa, chỉ tro bụi sặc đến nhịn không được ho khan vài tiếng.


Thạch thất vừa mới cư trú dưỡng thương an bình đảo mắt đã biến thành một mảnh phế tích, hai người căng thân ngồi dậy, tâm thần đều không khỏi hơi chấn động.


Oanh tạc đã có năng lực khiến hầm dấu hiệu sụp đổ, nếu bọn họ giờ phút này ở trên mặt đất, có lẽ đã sớm rơi vào tay quân đội, hiện tại tuy rằng may mắn an thân, nhưng cũng chưa chắc là có thể tuyệt đối an toàn.


Hầm đều có quy tắc định sẵn, người ngoài vào bên trong cực dễ bị lạc đường, nhưng Cố Uyên từ khi còn nhỏ cơ hồ đã ở trong những đường hầm này lớn lên, cho dù thay đổi một tinh cầu khác cũng hoàn toàn không đánh sợ. Đem người vững vàng ôm vào trong ngực, một bên đi về phía trước, một bên cẩn thận miêu tả cho cậu về lộ tuyến giao thông.


Hầm ngầm âm lãnh, độ ấm của lòng ngực lại vẫn ấm áp kiên cố.


Lục Đăng giơ tay ôm vai cổ y, tận lực chia sẻ giúp y chút trọng lượng, ánh mắt đảo qua đường hầm, đèn pha ở trên đầu chiếu ra một chút ánh sáng nhạt trong đôi đồng tử đen nhánh.


Y biết Cố Uyên đang làm cái gì.


"...... Loại mặt nạ bảo hộ có thể hô hấp chính là lỗ thông gió, đều là trang bị ở xung quanh cửa ra vào, là vị trí cực hạn mà nhân loại có thể đào giếng. Loại mặt nạ bảo hộ này sử dụng rất đơn giản --"


Cố Uyên vẫn kiên nhẫn giảng cho cậu, bỗng nhiên nhận thấy đầu nhỏ trong lòng ngực đã không tiếng động nhìn chăm chú mình, ngực khẽ nhúc nhích, cánh tay ẩn ẩn buộc chặt.


Hầm ngầm tối tăm này là từ trước khi tinh cầu bắt đầu hình thành đã có, cho dù bởi vì bị mạch khoáng quấy rầy một lần, cũng vẫn không tổn hao gì với hầm ngầm yên tĩnh khiến nhân tâm kinh hoảng. Âm thanh nói chuyện bị khe hỡ vách đá tạo thành tiếng vọng, ngẫu nhiên sẽ có âm thanh giọt nước rơi xuống, im lặng đến làm người tâm sinh kính sợ.


Nơi tịch mịch này đã tích lũy hơn một ngàn vạn năm.


Y tự nhiên nếu không kế đại giới sống sót, nhưng con đường phía trước nguy cơ rất nhiều, một khi cậu xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, ít nhất muốn ở trong thời gian cực kỳ hữu hạn, thay đối phương lưu lại một con đường sống.


Người Qua Nhĩ tinh còn đang oanh tạc, cho dù có thể may mắn không bị đá do nổ làm sụp chôn chết, quân đội sớm hay muộn cũng ý thức được bọn họ đang ở trong quặng mở, do đó áp dụng thi thố(*).


*Thi thố: thi công hầm, quặng mỏ.


Có một số việc y trước sau cố tình kiêng dè, nhưng chung quy không thể tránh mà không nói.


"Chấp Quang, cậu nghe ta nói."


Dừng việc giới thiệu về quặng đạo và chỉ dẫn, Cố Uyên thu lại cánh tay, đem độ ấm trong lòng tận lực gần sát hơn, hạ giọng.


"Kế tiếp sẽ rất nguy hiểm, ta sẽ vẫn luôn ở bên cậu, nhưng chính cậu cũng muốn nhớ kỹ những thứ này. Ta không biết ta có còn cả đời có thể cho cậu hay không --"


"Ta có."


Âm thanh thiếu niên thuần tịnh, ở trong bóng đêm dày đặc đến gần như không hòa tan được, có vẻ phá lệ kiên định ôn hòa.


Cố Uyên hơi giật mình, dừng lại.


Ánh sáng của đèn pha không đi được bao lâu đã bị bóng đêm bốn phía nuốt hết hấp thu, dưới vầng sáng ít ỏi, ánh mắt đen nhuận trong trẻo ấm áp, an tĩnh tràn đầy trong đôi mắt y.


"Tôi có cả đời, tôi cho anh."


Lục Đăng nhẹ giọng mở miệng, giơ tay ôm chặt vai y, đem ngực dán lên, dán tai lên dòng huyết mạch đang chậm rãi cuồn cuộn chảy bên gáy y.


Ngực chợt phiếm chút đau đớn nóng bỏng, trong cổ họng khàn đặc, Cố Uyên đột nhiên buộc chặt cánh tay, đem cậu chặt chẽ khóa trong lòng ngực.


"Ta nói sai rồi, chúng ta cùng nhau sống sót."


Phòng trực ban đã bị oanh tạc tới sụp một nửa, cho dù sẽ không dễ dàng bị phát hiện hành tung, nhưng cũng không thể trở về. Cố Uyên lấy sung siêu hạt luôn tùy thân mang theo cầm trong tay, đem thân thể thiếu niên ôm vào trong lòng ngực, tiếp tục đi về phía trước, đôi mắt đã chuyển thành một mảnh sâu đen nhánh đầy kiên nghị: "Chúng ta phải đi nhanh một chút, đau liền nói cho ta."


Mắt đen cong lên độ cung nhu hòa, Lục Đăng nhìn y, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.


Hốc mắt hung hăng nóng lên, khóe môi lại kéo lên. Cố Uyên cúi đầu hôn hôn câh, cầm đèn pha trong tay nâng lên cao đi về phía trước, bước chân nhanh hơn đi vào mạch khoáng gập ghềnh.


Quân đội Qua Nhĩ tinh không quen địa hình hầm ngầm, không dám tùy tiện xuống dưới, nơi này là chỗ dựa vào duy nhất của bọn họ. Cố thị là làm sinh ý ngầm, vô luận là tinh cầu, hay phiến thổ địa nào, chỉ cần dính một chữ quặng này, y đánh cuộc còn trước nay cũng chưa thua quá.(*)


Cơ hội sống tuy rằng xa vời, nhưng tuyệt cũng không đến mức tuyệt đường.


Quặng mỏ bốn phương thông suốt, càng đi càng sâu, âm thanh oanh tạc kịch liệt bị tầng đất dày nặng ngăn cách, có vẻ như dần dần an tĩnh lại.


Ở đường sá hầm mỏ xa xôi vô cùng hao phí thể lực, Cố Uyên dần dần trầm mặc xuống, hô hấp cũng mơ hồ dồn dập, nhưng bước chân trước sau chưa từng dừng lại.


Ở trong bóng tối âm lãnh của hầm ngầm, sợ hãi cùng cô độc sẽ bị phóng đại vô hạn, thậm chí đủ để nuốt hết toàn bộ lý trí một người.


Cố Uyên rất quen thuộc với loại cảm giác này, nhưng lúc này đây ngay cả một chút ý niệm tịch mịch cũng không xuất hiện, ở một góc tạm thời dừng chân tu chỉnh, cúi đầu đối diện ánh mắt thanh nhuận của thiếu niên, ngược lại hiện ra chút ý cười mơ hồ nhu hòa.


Ấm áp dán ở ngực không có lúc nào là không nhắc nhở y, y từ trước đến nay đều không cô độc.


Lục Đăng ngửa đầu nhìn y, nhận thấy hô hấp Cố Uyên càng thêm dồn dập, trong mắt sinh ra lo lắng, rồi lại một lần nữa bị che kín lại, chỉ là từ cặp sách lấy túi nước ra giơ lên môi y.


Đuôi mắt Cố Uyên lộ ra ý cười nhu hòa, mặc cho thiếu niên đem nước uy vào miệng y, uống lên mấy ngụm liền nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo chính cậu cũng uống một chút.


Lục Đăng lắc lắc đầu, muốn cất túi nước. Cố Uyên lại bỗng nhiên đem cậu đặt nhẹ lên mặt đất, đèn pha treo ở vách đá, một tay áp sát để cậu dựa ổn vào cánh tay, tiếp nhận túi nước để bên môi uy cậu: "Uống một ngụm, nghe lời."


Bôn ba trong hầm ngầm, yêu cầu đối với thể lực đặc biệt quan trọng. Chính mình hiện tại có thể vừa ôm cậu vừa đi, vạn nhất lúc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lục Chấp Quang cần thiết phải có cũng đủ năng lực đứng lên.


Dưới đèn pha, thiếu niên ngửa đầu nhìn y hồi lâu, vẫn là ở dưới cái nhìn chăm chú nhu hòa lại chân thật đáng tin của nam nhân hé miệng, uống một ngụm nhỏ.


Lúc này Cố Uyên mới thu hồi túi nước, cúi đầu ở trên môi hôn xuống, đem người hộ ở trong ngực, xoa xoa mái tóc ngắn: "Không cần tiết kiệm lại, chúng ta đều phải khỏe mạnh."


Y biết Lục Chấp Quang chỉ là muốn giúp y tiết kiệm đồ ăn cùng nước ngọt, dưới hầm trừ bỏ nham thạch cùng cát đất cái gì cũng không có, vật tư bọn họ mang theo liền trở nên thập phần quý giá.


Nhưng con đường này cũng hoàn toàn không dài.


Hoặc là cùng nhau sống sót, hoặc là liền lưu lại chỗ này, chôn ở chỗ này, vật tư của bọn họ cũng đủ dùng.


Nhìn phía đôi mắt an tĩnh nhu hòa, ngực Cố Uyên nóng đến run rẩy, chậm rãi xoa tóc ngắn của thiếu niên, một lần nữa cúi người hảo hảo hôn lên.


Lục Đăng khép mắt lại, hơi ngẩng đầu lên.


Độ sâu mấy trăm mét dưới lòng đất, đất dày nặng lộ ra cổ lạnh lẽo lâu năm, nụ hôn nóng bỏng yên tĩnh không tiếng động, chỉ ở tiếng gào thét di cộng hưởng huyết mạch.


Sinh cùng đường.


Chết cùng huyệt.


Sau khi nghỉ ngơi một chút, Cố Uyên một lần nữa đem cậu bế lên, tháo đèn pha xuống, tiếp tục mò mẫn đi vào sâu bên trong.


Là đường hầm, tất nhiên sẽ có vào có ra, chung quy không có khả năng một đường đi đến tâm trái đất đi. Một mảnh mạch khoáng trên mặt đất có thể kéo dài qua dãy núi đồi, y đánh cuộc là chính mình đã đi qua cửa khẩu, đã ở ngoài vòng vây của Qua Nhĩ tinh.


"Lúc trước vào thời điểm xây dựng, phía dưới đều là người máy khai thác, do vấn đề thể lực nên không có suy xét cho người xuống, sau này nhất định phải thay đổi......"


Nhận thấy được thiếu niên quá mức an tĩnh, Cố Uyên bắt đầu nói chuyện với cậu.


Tuy rằng như vậy sẽ càng tốn thể lực, nhưng ở trong hoàn cảnh quá mức sâu và đen này, như vậy là biện pháp tốt nhất để giữ bình tĩnh.


Lục Đăng cũng rõ ràng dụng ý của y, ôm bờ vai của y để y hơi thoải mái chút, ngửa đầu nhìn nhìn đường hầm đã có chút hẹp: "Đèn vẫn còn chiếu sáng sao?"


Thấy cậu mở miệng nói chuyện, Cố Uyên kinh hỉ mà nhướng mày, trong mắt tràn ra ý cười, nghiêm trang lắc lắc đầu.


"Đường hầm quá lớn, quá phí năng lượng, tính là đường hầm nhà mình-- nếu là Qua Nhĩ tinh từ bỏ đuổi sẵn sàng để ta hướng dẫn, lần sau nhắc nhở bọn họ đem đèn treo lên."


Cố tổng tài trăm công ngàn việc, lại thân mang trọng trách, hiếm khi chủ động nói giỡn. Lục Đăng chớp chớp mắt, khóe môi không khỏi hơi cong: "Đến lúc đó phải ghi lý do, chỉ nói vạn nhất gặp được vây bắt của quý tinh, thuận tiện dùng để chạy trốn."


Dưới nền đất không người, hoang vắng vô cùng. Cố Uyên cười vang lên, cúi đầu hung hăng hôn người trong lòng ngực một ngụm, cảm giác áp lực một đường bôn ba đều được giải tỏa tới một chút cũng không còn.


Không chỉ là một đường này.


Trong lòng y vẫn luôn buồn bực, tích tụ nấn ná không tiêu tan được. Áp lực bị đồng bào chấp vấn, mỗi bước đi đều do dự, ở giữa sinh tử, thế nhưng đều chỉ còn lại có ấm áp trong sáng ôn nhuận trong lòng.


Y sớm đã về nhà.


*


Đường hầm dù sao cũng âm u lạnh lẽo, không biết đi được bao lâu, Lục Đăng nằm ở trên vai y, bỗng nhiên ho nhẹ hai tiếng.


"Lại cố một chút, rất nhanh liền tới rồi."


Cố Uyên lấy quần áo dự phòng ra, giúp cậu bọc lại trên người, rồi đem người ôm ôm trong lòng ngực, bước chân nhanh hơn đi về phía trước.


Địa thế đang biến đổi, bước đi càng ngày càng cố hết sức, chứng minh vẫn luôn ở thủ đô. Nếu không thì, đại khái là có thể đã tới chỗ cửa khẩu kia.


Trong cổ họng không hiểu sao chát lên, Lục Đăng không muốn y lo lắng, nỗ lực kiềm chế ho khan, trong đầu lại bỗng nhiên truyền đến âm thanh nhắc nhở nôn nóng của hệ thống: "Trình độ sinh mệnh của ký chủ cùng mục tiêu đều đang trượt xuống, thỉnh lập tức làm ra phản ứng thích hợp!"


Mơ hồ sinh ra dự cảm xấu, Lục Đăng nhắm mắt lại, mượn dùng cảm quan mẫn cảm do sử dụng thuốc bùng nổ, cẩn thận phân biệt mùi hương nhạt gần như không thể ngửi thấy trong không khí, trong lòng bỗng nhiên nhảy dựng.


Độc khí sinh hóa.


Nổ sụp phòng trực ban, người Qua Nhĩ tinh đại khái đã đoán được bọn họ ở dưới mặt đất. Đường hầm bốn phương đều thông suốt, phái người xuống dưới tìm rất tốn kém, không bằng dùng độc khí sinh hóa mới nhập khẩu rót xuống phía dưới. Như vậy khi bàn giao cho Gia Lê Lạc tinh, cũng có thể nói Cố Uyên trốn vào đường hầm, ngoài ý muốn bỏ mình.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.