Boss Là Nữ Phụ

Chương 40: Kim chủ, bao tôi đi! (20)




<!--@content--> Chương 40Kim chủ, bao tôi đi! (20)
#Ảnh hậu bị thương, nghi ngờ bị hại#
#Quá khứ không ai biết của Nữ thần#
#Ảnh nude Hạ Huyên hút ma tuý#
Top tìm kiếm trên weibo cơ hồ như là được Hạ Huyên bao trọng hết, cô ta là một ảnh hậu đầy danh tiếng, sau khi bị thương lại bị bới ra ảnh nude từ thời đi học, người xem kịch có thể ít được sao?
Bệnh viện nơi Hạ Huyên ở bị vây chặt lấy tới mức con kiến cũng không chui lọt, thỉnh thoảng lại có ký giả mau lẹ đi vào, làm cho bên đó người chết ngựa đổ, nhất thời độ hot của Thời Sênh bên này cũng bị đè xuống.
“Lần này vận khí của cô tốt, cũng không biết là do ai ra tay, nếu như không có chuyện này, cô có biết là bây giờ cô phải đối mặt với cái gì không? Cô rõ ràng biết là cô ta cố ý với cô, cô lại còn lượn lờ trước mặt cô ta? Cứ cho như là các cô bị tổ tiết mục yêu cầu ở cùng nhau thì cô cũng không thể cách xa cô ta một chút hay sao? Tổ tiết mục cũng không bảo các cô làm một cặp song sinh dính liền.”
Đường Ẩn tiếp tục gào thét trong điện thoại, sự bình tĩnh của anh ta sớm đã bị ăn mất tiêu rồi.
Đều là tuổi trẻ, một đi không trở lại được.
Khoé miệng Thời Sênh giật giật một trận, đầu đầy vạch đen.
“Lúc một người muốn hại anh thì sẽ có hàng trăm cách, anh cảm thấy phòng được hết hay sao?”
“Vậy cũng đúng.”
Đường Ẩn dường như mắng xong rồi, thở ra một hơi, lại khôi phục lại kiểu mẫu bình tĩnh:
“Tuy rằng Hạ Huyên bây giờ thành ra bộ dạng như thế, thế nhưng mấy tấm ảnh đó cũng không được coi là chuyện gì lớn, đợi qua mấy ngày thì sẽ bình phục trở lại thôi, nhưng chuyện này của cô thì không giống như thế, bọn họ bên đó khăng khăng luôn miệng nói là có chứng cứ, đến lúc đó...”
“Anh Đường, chuyện này anh không cần bận tâm, cô ta không có cơ hội đó đâu.”
Thời Sênh ngắt lời Đường Ẩn.
Nếu như cô đã động thủ rồi thì sẽ không để cho Hạ Huyên có cơ hội trở mình.
Đường Ẩn bên này trầm mặc một lúc, trong điện thoại yên tĩnh không một tiếng động, anh trầm giọng nói:
“Chuyện này là do cô làm sao?”
“Anh Đường, anh lúc nào nhìn thấy tôi mặc kệ quân địch ung dung tự tại mà lại không làm gì hết chưa?”
“Được, vậy tôi không quản cô nữa.”
Nữ nhân này làm việc, có thể báo thù thì sẽ báo thù ngay, nếu như không thể báo thù tại chỗ được thì cô sẽ nhịn xuống, sau đó để cho bạn trèo lên cao thật cao rồi sẽ lôi cổ bạn xuống.
Anh ta cảm thấy vui mừng vì mình và cô đứng trên cùng một chiến tuyến chứ không phải là phe đối diện với cô.
Ngắt điện thoại rồi, khoé miệng Thời Sênh cong lên thành một nụ cười, nụ cười đó lạnh lùng mà châm biếm.
Hạ Huyên, tiếp theo đây cứ từ từ mà thể nghiệm tất cả những gì mà Giang Vãn lúc đó phải chịu đi nhé.

Chuyện của Hạ Huyên tuy rằng ảnh hưởng đến tổ tiết mục, thế nhưng tổ tiết mục cũng không thể nào dừng quay, cho nên Thời Sênh vẫn quay phim ở tổ tiết mục như cũ.
Người của tổ tiết mục đối với chân tướng việc Hạ Huyên bị thương hiển nhiên là cũng rất hiếu kỳ, nhưng anh quay phim kia cũng không nói rõ ràng. Lúc đó, khi anh ta hồi thần lại thì Hạ Huyên đã lăn xuống dưới rồi, mà Thời Sênh đứng ở bên trên, nhìn bộ dạng thật sự giống như là cô đẩy Hạ Huyên xuống dưới.
Người thích Hạ Huyên ở tổ tiết mục tương đối nhiều, cho nên đối đãi với Thời Sênh có chút khó khăn.
Đến cả đạo diễn Lâm luôn có vẻ mặt ôn hoà cũng cách xa cô một chút, không phải là vấn đề cần thiết, tuyệt đối sẽ không chạy đến trước mặt.
Thời Sênh cũng không để ý, nếu như cô có thời gian tranh luận mấy vấn đề này với người qua đường còn không bằng kiếm nhiều tiền hơn chút.
“Chị Vãn, chị ăn cơm trưa chưa thế?”
Kết thúc ghi hình, Hàn Linh dẫn ba con cá nhỏ thịt non mềm đến trước mặt Thời Sênh.
“Chưa ăn.”
Thời Sênh tuỳ ý buộc tóc lên, bây giờ trời đang là tháng 7, mặt trời chiếu xuống lúc quay phim vô cùng, vô cùng nóng bức, thế nhưng tổ tiết mục bởi vì hiệu quả mà bắt cô phải thả tóc ra.
“Em biết ngay mà.”
Hàn Linh giận dữ, đen đồ uống trong tay đưa cho Thời Sênh:
“Vừa nãy bọn em muốn giúp chị lấy cơm hộp, người của tổ tiết mục lại nói chị ăn rồi, bọn họ ức hiếp người quá đáng rồi.”
“Chị Vãn, ăn chút đồ ăn vặt trước đi, chúng em đi mua đồ ăn cho chị.”
Khương Minh đưa đồ ăn vặt ra trước mặt Thời Sênh.
Cửa hàng thực phẩm thật là tốt, khắp người đều là đồ ăn vặt.
Phương Cẩn Du có chút tức giận:
“Mấy ngày nay người của tổ tiết mục càng lúc càng quá đáng rồi, rõ ràng là bây giờ vụ scandal bê bối là của Hạ Huyên, bọn họ tại sao lại trút bực tức lên người chị Vãn?”
Ngôn Trạch không nói nhiều chỉ phụ hoạ một câu, thế nhưng trong ánh mắt đầy sự lo lắng.
“Được rồi.”
Thời Sênh thu dọn đồ đạc lại:
“Có chuyện gì to tát đâu, đi, chị dẫn mấy đứa đi ăn đồ ngon.”
Phía nam núi này có một biệt thự nghỉ dưỡng lớn như thế, còn sợ không có đồ ăn sao?
“Chị Vãn, chị không tức giận sao?”
Bốn người vẻ mặt hiếu kỳ nhìn Thời Sênh, mấy nghệ sĩ khác gặp phải chuyện này nào có thể tâm bình khí hoà như thế?
“Tức giận với những người không chút liên quan gì, em thấy chị giống loại người vô vị như thế sao? Không quan tâm là ở chỗ nào, những việc như thế đều thường xuyên xảy ra, sau này các em sẽ gặp phải nhiều chuyện còn tối tăm hơn thế.”
Thời Sênh dẫn bọn họ đi về phía biệt thự:
“Nếu như mỗi người không có liên quan đều lãng phí tâm tư mà đi tính toán, vậy thì thành công của các em sẽ không quá lớn được đâu.”
Lúc này bốn người có chút không hiểu, thế nhưng rất nhiều năm sau bọn họ vô cùng vui mừng vì lúc đó Thời Sênh đã nói những điều này với bọn họ.

Tô Nghi Tu đang nói cái gì với em gái ở trước sân khấu, liếc thấy Thời Sênh đi vào lập tức ném lại em gái đó, nhanh như chớp chạy đến trước mặt Thời Sênh.
“Tiểu Vãn a, Tiểu Vãn, cô là tới tìm Lục Thanh Vận sao? Có cần tôi giúp cô đi gọi hắn không?”
Đối với cách gọi này của Tô Nghi Tu, Thời Sênh đã miễn dịch rồi, lần trước sau khi Lục Thanh Vận đồng ý với cô, Tô Nghi Tu liền không gọi cô là Giang tiểu thư nữa.
“Tôi đến ăn cơm.”
Thời Sênh không nói được gì trợn mắt lên:
“Tô tổng, dám hỏi vì sao anh lại rảnh rang như thế?”
Đã lượn lờ ở đây bao nhiêu ngày rồi hả? Công ty nhà anh không cần phải làm gì nữa à?
“Còn không phải là tên Lục Thanh Vận không bớt lo đi được kia hay sao.”
Tô Nghi Tu tức giận suýt nữa nhảy dựng lên:
“Cô không biết đâu, mấy ngày hôm nay tôi sống rất khổ sở, Tiểu Vãn a, cô có thể giúp tôi hay không, tôi cảm thấy tính mạng của bản thân và gia đình mình đang phải chịu sự uy hiếp rất nghiêm trọng bla bla...”
Bốn người xung quanh nhìn một đại nam tử như Tô Nghi Tu lại đang ở đó một mình tự biên tự diễn như thế.
Đây thật sự là một người đàn ông sao?
Sao lại cảm thấy đây là chị Lập Thu nhập vào thế?
“A, Tiểu Hoàn Tử.”
Nói đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Phương Lập Thu đi từ bên ngoài khách sạn vào, nhìn thấy Thời Sênh, đôi mắt đó y như là nhìn thấy bảo bối, ánh mắt biến thành xanh lè, nhe nanh múa vuốt bổ nhào về phía Thời Sênh.
Cơ thể Thời Sênh né sang bên cạnh, Phương Lập Thu phanh lại không kịp trực tiếp đâm sầm vào người Tô Nghi Tu.
“Ai lại không biết xấu hổ mà nhào vào lòng bản thiếu thế hả?”
Tô Nghi Tu mau chóng đẩy Phương Lập Thu ra.
“Không biết xấu hổ? Anh mới là đồ không biết xấu hổ...”
Tiếng nói lập tức nghẹn lại, Phương Lập Thu nghi hoặc quan sát người đàn ông trước mặt, mấy giây sau, trên mặt cô đột nhiên đổi thành nụ cười lạnh âm hiểm:
“Tô Nghi Tu, đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến tay lại chẳng tốn công phu a!”
“Phương... Lập Thu?”
Tô Nghi Tu giọng điệu run rẩy đi mấy phần.
“Vừa nãy anh mắng tôi không biết xấu hổ, hử?”
Phương Lập Thu toàn thân ngang ngược tổng tài, tay nhỏ bắt lấy cổ áo Tô Nghi Tu, kéo anh ta xuống đối diện mặt mình:
“Nhìn tôi đi, vừa nãy là anh mắng tôi không biết xấu hổ?”
“Không...”
Tô Nghi Tu yếu ớt nói.
“Vậy là tôi nghe nhầm rồi? Ý của anh là nói thính lực của tôi có vấn đề?”
Tô Nghi Tu: “…”
Rõ ràng là anh chưa nói gì cả mà!
Lục Thanh Vận, cậu mau đến cứu tôi đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.