Boss Là Nữ Phụ

Chương 39: Kim chủ, bao tôi đi! (19) đi! (18)




<!--@content--> Chương 39Kim chủ, bao tôi đi! (19)
Lúc này đã không còn ai ghi hình nữa rồi, cho nên mấy nhân viên công tác cũng dùng bữa, nhìn thấy một người đàn ông từ cửa khách sạn bước vào, mấy tiểu cô nương trẻ tuổi đều nhốn nháo hết lên.
“A Mặc.”
Hạ Huyên nghe thấy tiếng nói liền quay đầu nhìn lại, trên mặt lập tức nở ra nụ cười kinh ngạc vui mừng xinh đẹp, cô ta đứng lên đón tiếp:
“Sao anh lại đến đây?”
“Ở đây có chút công chuyện, nghe nói em cũng đang ở đây nên thuận tiện đến thăm em.”
Tịch Mặc không lạnh không nóng nói một tiếng, ánh mắt rơi trên người Thời Sênh.
Người con gái đó trong ký ức của anh ta có chút sợ sệt, nhát gan, lúc này lại đã hoàn toàn thay đổi rồi.
Không còn quần áo hoa lệ, không còn trang điểm đẹp đẽ, không còn đồ trang sức đắt tiền. Cô cả người mặc quần áo thể thao bình thường, yên tĩnh ngồi ở bên đó, khí chất cao quý vẫn tự nhiên nảy sinh như thường.
Thế nhưng trong khí chất cao quý đó dường như lại trộn lẫn chút khí chất côn đồ...
Thời Sênh nhìn thấy Tịch Mặc có chút chán ghét, đứng lên chuẩn bị rời đi, thế nhưng từ chỗ cô mà ra ngoài thì cần phải đi qua hai người đó, cân nhắc một lát, Thời Sênh lại ngồi xuống.
Ánh mắt Tịch Mặc sầm lại, nói mấy câu với Hạ Huyên liền rời đi.
Hạ Huyên ngồi lại xuống bàn của Thời Sênh, đè giọng nói:
“Giang Vãn, tôi nhất định phải làm cho cô cút khỏi ngành giải trí.”
“Thật là trùng hợp, mục tiêu của tôi giống ý như cô vậy.”
Thời Sênh ngửa mặt ra đằng sau:
“Chúng ta hãy xem xem ai làm cho ai cút ra khỏi ngành giải trí trước, thế nào?”
Hạ Huyên chế nhạo khinh thường một tiếng:
“Làm cho tôi cút ra khỏi ngành giải trí? Giang Vãn, cô thật sự cho rằng cùng với Hạ Mãn lập ra cái công ty nát đó thì có thể hơn được tôi sao? Bây giờ cô chẳng qua cũng chỉ là một minh tinh hạng ba, đến hạng một còn chưa trèo lên được, cô có năng lực gì mà có thể khiến cho tôi cút ra khỏi ngành giải trí?”
Thời Sênh chống cằm, cười nói:
“Nhưng mà bây giờ tôi có người đứng sau hậu đài a!”
Bổn cô nương bây giờ đã có ngọn núi có quan hệ trong giới giải trí để dựa vào rồi nhé.
Có quan hệ trong giới giải trí ở Kinh Thành cũng là có địa vị, không giống như giải trí Đông Phương.
Nghe đâu giải trí Đông Phương gần đây phát triển ở Kinh Thành, Tịch Mặc lúc này xuất hiện ở đây e là cũng vì chuyện này.
“Hậu đài?”
Hạ Huyên cau mày, sau đó lại thả lỏng, ánh mắt đầy sự căm ghét:
“Ha, Giang Vãn, cô cảm thấy mấy người đàn ông đó vì một minh tinh mà sẽ đi chống đối với một ảnh hậu và hai gia tộc sao?”
Một tiểu minh tinh tuyến ba như cô ta dựa vào cơ thể có thể tìm được ngọn núi lớn nào chứ?
“Có phải hay không cứ thử không phải là sẽ biết hay sao?”
“Đây là cô tự tìm lấy đấy.”

“Nhiệm vụ ngày hôm nay đã gửi đến điện thoại di động của mọi người rồi, bây giờ tiến hành phân tổ, hai người một tổ, những người rút cùng một màu trong ống vào một tổ.”
Đạo diễn căng cổ họng ra mà gào.
Nhân viên công tác cầm lấy cái hộp bị đóng kín lần lượt đi qua.
Thời Sênh và Phương Lập Thu đứng cùng một chỗ, Phương Lập Thu rút trúng màu xanh da trời, mà Thời Sênh lại rút trúng màu xanh lá cây.
“A, không phải là một tổ sao.”
Phương Lập Thu vẻ mặt sụp đổ.
“Tiểu Hoàn Tử, tại sao chúng ta không phải là cùng một tổ chứ?”
Đi theo Tiểu Hoàn Tử có thịt ăn có canh uống, vô cùng, vô cùng hạnh phúc, nhưng mà bây giờ lại không phải là cùng một tổ, hiu hiu, đau lòng quá đi.
“Bởi vì cậu quá ồn đó.”
“Tớ ồn sao? Đâu có a, Tiểu Hoàn Tử, sao cậu lại có thể nói tớ như thế chứ, tớ đau lòng quá đi, cậu làm tổn thương đến tâm hồn yếu đuối mỏng manh của tớ rồi.”
Bên phía đạo diễn để cho những người rút được cùng một màu đứng cùng nhau, Phương Lập Thu có gào khóc thế nào cũng không thay đổi được gì, đau khổ lết đến bên cạnh một nghệ sĩ nam.
Mà Thời Sênh nhìn Hạ Huyên rút được quả bóng màu xanh lá cây giống mình, khoé miệng giật giật mấy cái.
Cố ý phải không?
Nhất định là cố ý rồi!
Chủ đề chính của kỳ này là vương quốc yêu tinh.
Cho nên nhiệm vụ ngày hôm nay chính là đi tìm yêu tinh nước, lấy được nước sinh mệnh.
Tám người phân thành bốn tổ, mỗi một tổ đều phải lấy được một gợi ý đầu mối, căn cứ vào gợi ý đó mà đi tìm một đầu mối, tổ nào tìm được yêu tinh nước đầu tiên thì có thể có được viên ngọc xinh đẹp, nghe đâu đồ vật này là đạo cụ phía sau.
Thời Sênh tìm thấy đầu mối ở một biệt thự sau núi.
Hai người một trước một sau cùng đi, ai cũng không nói gì cả làm cho anh quay phim rơi vào tình cảnh lúng túng khó xử.
Anh ta thà rằng Thời Sênh giống như mấy kỳ trước, làm ầm ĩ một chút, chí ít còn thu được tỷ lệ xếp hạng a.
Lúc sự cố phát sinh, anh quay phim vẫn còn đang lúng túng, đợi đến khi anh ta nhìn thấy Hạ Huyên lăn từ sườn dốc xuống thì cả người đều thấy không ổn nữa.
Hạ Huyên bị đưa đến bệnh viện, ký giả nghe tin liền lập tức hành động, lập tức phát tin sự cố ở nơi này.
“Giang đại tiểu thư, cô có thể nói xem rốt cuộc là cô đã làm cái gì rồi không?”
Đường Ẩn trong điện thoại tức giận đầy đầu, đè giọng gầm lên với Thời Sênh.
“Tôi chẳng làm gì cả.”
Thời Sênh vô tội:
“Cô ta là tự mình lăn xuống, tôi đến đầu ngón tay của cô ta còn chưa động vào.”
Lúc đó cô đi sau Hạ Huyên một chút, ai biết là Hạ Huyên lại giơ tay ra kéo cô.
Thân làm kẻ địch, cô đương nhiên là phải hất Hạ Huyên ra ngay lập tức.
Ai mà biết được Hạ Huyên lại không sợ chết như thế, lại tự mình từ sườn dốc lăn xuống.
Hầy, sao cô ta lại không ngã chết đi chứ?
“Bây giờ bên phía Hạ Huyên tố cáo là do cô đẩy cô ta, bình luận trên mạng cũng đảo lộn lên như thế, những chuyện trước đây cô làm cũng bị người ta bới lên...”
Đường Ẩn ở bên này nóng nảy gào lên.
Thời Sênh không dễ gì mới cúp được điện thoại.
Thật là phiền chết đi được mà!
Nếu đã vội vàng tìm chết như thế, vậy thì đừng có trách cô không khách khí nhé.

Ngày thứ hai Hạ Huyên nằm viện, trên mạng đột nhiên xuất hiện một vài tấm ảnh nude, nữ sinh trong tấm ảnh rất non trẻ, tuy rằng không có chụp đến hình ảnh chiếc giường thế nhưng nụ hôn kích thích trong tấm ảnh thì lại có.
Những tấm ảnh này từ thiếu nữ non trẻ đến nữ nhân thành thục.
Càng về sau tiêu chuẩn càng lớn, mấy tấm ảnh sau cùng lại giống như đám đông hít ma tuý.
Mới bắt đầu còn có người chưa nhìn ra, thế nhưng mấy tấm sảnh sau đó truyền ra, nếu mà không nhìn ra nữa thì đúng là mắt mù rồi.
Trong phòng bệnh nhân VIP ở bệnh viện, Hạ Huyên điên cuồng lục lọi mấy tấm ảnh, trong miệng lầm bầm:
“Sao lại như thế chứ, sao lại như thế chứ... mấy thứ này không phải là đã sớm huỷ đi rồi sao? Tại sao lại vẫn còn xuất hiện? Làm sao có thể chứ?”
“Hiển nhiên là có người đã sắp đặt rồi.”
Người quản lý của Hạ Huyên cau mày nhìn cô, khuyên nhủ:
“Cô đừng gấp, chỉ cần chúng ta không thừa nhận, nói mấy tấm ảnh này là giả là được rồi, mấy chuyện này đều đã qua rất lâu rồi, cứ cho là điều tra cũng cần phải có thời gian, đến lúc đó độ hot cũng đã giảm đi rồi.”
“Nhất định là Giang Vãn, là Giang Vãn!”
Hạ Huyên hung hăng đập máy tính xuống mặt đất:
“Là con tiện nhân đó, cô ta muốn hại tôi.”
Nhất định là cô ta, là cô ta nói sẽ khiến cho mình cút khỏi giới giải trí.
Thế nhưng cô ta lấy những thứ này ở đâu ra?
Những người năm đó rõ ràng đều đã...
Hạ Huyên rùng mình một cái, quay người ghìm chặt bả vai người quản lý, vẻ mặt gớm ghiếc nói:
“Tôi muốn khiến cho Giang Vãn thân bại danh liệt, ngay bây giờ, ngay lập tức.”
“Cô bình tĩnh chút đi.”
Chỉ là mấy tấm ảnh này mà thôi, người quản lý không hiểu tại sao lại doạ cho Hạ Huyên thành cái bộ dạng này.
Mấy tấm ảnh này đến ảnh giường còn không có, căn bản không tính là chuyện gì lớn cả, động tác qua loa một chút là không sao rồi.
“Tôi làm sao mà bình tĩnh được? Cô bảo tôi làm sao mà bình tĩnh được! Aaaaa…”
Hạ Huyên ôm lấy đầu rít lên, tại sao Giang Vãn lại có được những thứ này, chuyện đó có phải là cô ta cũng biết hay không?
Không được!
Cô ta tuyệt đối không thể để cho Giang Vãn bới được chuyện đó lên.
Nếu không cô ta sẽ xong đời.
Bình tĩnh, bình tĩnh, cô ta nhất định phải có cách đối phó với Giang Vãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.