Bảy Nàng Dâu

Chương 57: Kế hoạch gϊếŧ bà Hà




"Ông Từ! Cáo từ..."
Cô hớt hải đi lùi lại phía sau, ông ấy nhìn cô gật đầu, chợt nói:
"Thiếu phu nhân! Người có cần tôi cho người theo hộ tống người không? "
"Không cần đâu! Tôi chỉ cần một người đánh xe mà thôi!"
Cô nói xong thì cúi đầu chào ông cái, rồi quay người bỏ chạy. Khi bóng cô đã khuất dần sau màng sương mờ đục sớm ban mai, ông quay lại thở dài cái rồi nhìn vào cái xác nằm vật vả dưới đất, ông nghiêm nghị hô to:
"Người đâu! Mau lên. Mang con nghiệt súc này chất củi thiêu trong ba ngày ba đêm cho ta"
"Dạ!"
Vừa hô xong cả đám gia nô gần chục người vây quanh, sau đó họ lấy gậy bẫy con cá to lên. Dùng dây thừng quấn quanh nó, còn siếc chặt lại, bọn họ loay hoay mà người nào người nấy dùng tay bịt mũi, ông Từ cũng không chịu được mùi tanh hôi này, ông ấy liền nói:


"Các phu nhân dẫn các con vào nhà, nhanh lên!"
Các phu nhân nhà ông ấy sợ hãi kéo con vào nhà, người nào cũng sợ đến cuống quít hết cả chân, sau đó ông liền nói:
"Nhấc lên!"
Bọn họ hai người phía sau hai người phía trước, khiêng vác lên mà ai cũng toát cả mồ hôi. Con cá to thì có to thật nhưng nói về nặng thì cả bốn thanh niên khiêng không nổi thì có hơi phi lí.
"Sao thế?"
Ông Từ không đủ kiên nhẫn hỏi, đám người họ liền nhăn nhó trả lời:
"Thưa lão gia. Nặng quá ạ!"
Ông ấy nhìn sơ qua, con cá này độ tầm cân nặng bằng con người bình thường, nhìn thấy đám gia nô cực khổ như vậy ắt hẳn có lí do, ông quay qua đám người kia nói:
"Các người qua khiêng phụ đi. Nhanh lên. Nó là yêu tinh đó không mau thiêu nó đi thì sẽ rất nguy nan!"
Nói thế lại dọa cho bọn họ một trận thất kinh hồn vía, ai nấy đều tay chân run rẩy bước lại vác lên. Người thì ôm củi khô chất lên thành đống, ông Từ nhìn đám người đó khó khăn vác con cá đặt trên đống củi. Tay ông ấy cầm cây đuốt trên tay mà căng thẳng, sống bao nhiêu năm trên cuộc đời này rồi. Cũng sắp đến cuối đời ấy thế mà chưa gặp được chuyện thế này bao giờ, ông thấy đám gia nô đặt lên củi xong, ông hô:


"Lấp củi thêm lên người nó!"
Và cả đám người ai nấy đều mồ hôi nhễ nhại quăng lấy quăng để lên. Vừa quăng vừa thở gấp, xong xuôi thì co chân chạy nhanh ra. Ông nhắm mắt lại cái rồi quăng mạnh cái đuốt lửa vào. Bùng cháy lên một cái dữ dội. Ông như nín thở nhìn vào đống củi đang từ từ bốc cháy kia, chợt ông nhắm mắt lại nói:
"Đi tìm mời một vị nhà sư đắc đạo về đây, ta sẽ ở lại đây canh chừng nó, nó đã là yêu tinh rồi thì không đơn giản thuần phục nó như thế này"
Nói xong gia nô ông ấy chạy đi nhanh, ông đứng đó nghiêm nghị nhìn. Lửa táp vào nhau kêu lách tách. Chợt ông quay qua nhìn vào bầu trời. Thầm nghĩ đến Hoài Thục, không biết bây giờ cô ấy đã đi đến đâu rồi.
"Đến đâu rồi?"
Hoài Thục vạch tấm rèm ra, hỏi tên đánh xe.
"Dạ thưa đã ra khỏi thôn Đại Cát rồi ạ!"


"Bao lâu nữa thì đến thôn Vĩnh Hà?"
"Còn rất xa, tầm trưa mới đến, người nghỉ ngơi đi, khi đến nơi tôi sẽ gọi ạ!"
"Được!"
Cô chui vào trong xe rồi ngồi đó, chợt nhìn thấy tay chân mình run lên rẩy, mặt mũi xanh đi. Cô chớp mắt cái rồi lấy tay xoa vào bụng mình, đã không được ăn uống đàng hoàng cả ngày cả đêm rồi, bây giờ lại chạy tới chạy lui đến độ mắt cũng dần hoa lên. Cô ôm chân vào gối cái rồi buồn bã, nhớ đến cảnh ngày xưa ở nhà cũ mà thấy cay cay khóe mắt, cô hít hà cái đột nhiên nước mắt lăn dài. Chợt nhớ đến cái ngày bà bói điên đến tìm cô, cái ngày định mệnh thay đổi cả cuộc đời của cô, cô mím môi cái rồi rút người vào tay khóc, than trách thân phận mình.
"Bà cho tôi cái tốt lành không cho tại sao lại cho tôi đôi mắt này?"
Cô khóc lóc dữ dội, vừa đói vừa mệt, lại vừa lo lắng sợ hãi. Bao nhiêu cảm giác khó chịu trong người, cô phải đối mặt với cái gì nữa đây?
Cô cứ thế người mệt lã ngủ quên lúc nào không hay, đến khi xe ngựa dừng lại, rồi có tiếng gõ tay vào xe. Cô nghe thấy tiếng cộc cộc, rồi mở mắt ra, lúc ấy trời đã ấm dần, không còn lạnh như lúc sáng nữa. Cô vạch rèm ra cái rồi nhìn quanh, tên gia nô đó chợt mỉm cười nhìn cô, cô bước xuống xe, chẳng may lảo đảo chóng mặt nên vấp té, hắn liền nhảy vào đỡ cô.
"Tiểu thư không sao chứ?"
Cô nghe hắn hỏi xong liền nhíu mày quay qua nhìn. Thấy hắn nhìn cô với một cặp mắt long lanh, cô nhắm mắt lại cái rồi mở mắt ra, chợt nhận ra người đứng dìu cô lại là...
"Từ Ân công tử..."
Hắn liền mỉm cười, buông tay cô ra, đứng đó nhìn cô gật đầu có vẻ rất vui trong lòng.
"Tôi biết tiểu thư đây sẽ nhận ra tôi mà!"
"Không phải chứ? Là người đã đánh xe đưa tôi đi sao?"
"Đúng vậy! Tiểu thư không nhớ ta đã từng nói hẹn ngày gặp lại với tiểu thư đây sao? Chẳng lẽ tiểu thư đã..."
"À không ta không có quên! Nhưng mà ta rất bất ngờ đó!"
Hắn mỉm cười cái rồi gật đầu, đang định nói thêm thì chợt nghe thấy tiếng mở cửa. Cô cùng hắn quay qua nhìn, có một tên gia nô hỏi:
"Xin hỏi các vị đây muốn tìm ai?"
"Ta...ta là thiếu phu nhân nhà họ Hoàng, ta là Hoài Thục, có thể cho ta gặp lão gia An Hòa Thành một lát được không? "
"Thiếu phu nhân? "
Tên gia nô đó nhìn từ trên xuống dưới, bộ dạng tả tơi hoa lá của cô khiến tên đó có chút hoài nghi. Cô cũng đoán được ý nghĩ đó, nên vội nói ngay!"
"An lão gia có ở nhà không? Ta đang gặp nạn nên người ngợm trông hơi khó coi, nhưng mà ngươi nhìn y phục của ta đi"
Cô kéo tà áo lên cho tên đó coi, chữ Hoàng được thêu trên tà áo, tên đó nhận ra liền nói:
"Xin hãy đợi một lát, tôi vào bẩm cho lão gia nghe cái đã!"
"Được!"
Cô quay mặt lại nhìn, Từ Ân công tử nay đã trở về hình dáng của tên gia nô như cũ, cô mỉm cười cái rồi nói:
"Trông tôi thảm hại lắm đúng không? Cả tên gia nô cũng nghi ngờ tôi!"
"Có một chút!"
Cô mỉm cười gượng, chợt lát sau có người đi ra, cô thấy đi trước là một người lớn tuổi, đoán chắc là lão gia nhà họ An rồi, nhưng vẫn không vội chào, cô vẫn nhìn vào đó chăm chú, lát sau bóng dáng A Tỳ lấp ló phía sau. Cô mỉm cười cái thật rạng rỡ rồi nhìn nó, lão gia đứng đó nhìn. Có người đến mở cổng, cô bước vào mới vội vàng chào ông An.
"Xin chào, tôi là..."
"Tôi đã nghe nói rồi, mời thiếu phu nhân vào nhà!"
Cô nhìn qua A Tỳ, thấy tay A Tỳ nắm vào cánh tay của một người phụ nữ, cô đã nhận ra đó là mẹ của tiểu thư Hoàng Hoa. Cô cũng cúi đầu chào.
Sau đó ông An mời cô vào nhà, cô chỉ nhìn quanh căn nhà một cái rồi nói:
"Ông An, tôi chỉ ghé thăm...tiểu thư Hoàng Hoa đây, xem cô ấy có an toàn hay không tôi sẽ đi, vì thế nên tôi xin nói thẳng!"
"Xin thiếu phu nhân đây nói!"
"A Tỳ...là a hoàn của ta, chuyện tiểu thư Hoàng Hoa chắc lão gia đây đã biết rõ, vì thế nên tôi nhất định phải nhắc nhở gia đình ông! Tối nay nếu có chuyện gì bất trắc xảy ra, hay nếu không muốn có gì bất trắc xảy ra, hãy mời một vị pháp sư giỏi về ngay. Tôi sợ tối nay sẽ có chuyện gì đó không lành, chỉ là...tôi hơi lo sợ"
"Thiếu phu nhân đây đã giúp đỡ Hoàng Hoa rất nhiều. Tôi còn chưa tin vào những chuyện như thế này, nếu như... "
"Hãy thắp sáng tất cả các góc trong nhà, hãy cẩn thận những con dơi. Tôi thật sự không thể nào ngăn cản được nữa, nếu như tôi quay lại đó không kịp. Hãy bỏ ra một đội quân biết bắn cung tên lửa quanh nhà nếu có bầy dơi nào đến đây. Hãy tự bảo vệ bản thân mình "
Nói đến đó A Tỳ chợt bất ngờ nói:
"Hoài Thục cô định quay lại căn nhà đó sao?"
Cô nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cô ấy quay qua nhìn phụ mẫu mình, nói:
"Tôi sẽ quay về cùng cô!"
"Không! Không cần phải như thế. Tôi sẽ tự mình quay về, tôi chỉ ghé đây nhắc nhở gia đình cô. Tôi sẽ quay về nhanh nhất có thể, hãy cầu nguyện cho tôi đi, nếu may mắn tôi sẽ diệt cả ổ nhà nó. Sẽ không nguy hại gì đến gia đình cô nữa"
"Một mình cô sao?"
"Không đâu! Tôi còn có bà Hậu!"
Chợt tên gia nô bên cạnh nói:
"Còn có cả tôi!"
Cô mỉm cười cái rồi nói:
"Đúng đó. Tôi còn có Từ Ân"
Nói rồi cô cúi đầu xuống chào mọi người, sau khi đã chào xong cũng quay đầu đi ra ngoài, A Tỳ chợt chạy nhanh vào nhà, nói:
"Hãy đợi tôi một chút!"
Cô đứng ngoài cửa nói mấy câu với phu thê ông An, lát sau A Tỳ chạy ra cầm theo một túi đựng to, giơ ra cho cô.
"Hoài Thục. Cô như phụ mẫu tái sinh của tôi vậy, tôi thật sự sẽ mang ơn cô suốt quãng thời gian còn lại. Kiếp sau nếu có cơ hội tôi sẽ trả ơn cho cô"
"Đừng nói như thế! Tôi đi đây. Bảo trọng"
Nói rồi cô ôm lấy cái túi trên tay A Tỳ, leo lên xe rồi tạm biệt mọi người, tuy không nói chuyện với nhau được nhiều nhưng cô vẫn cảm thấy ông bà họ An này nhìn cô có vẻ rất là cảm kích. Cũng không cần nói nhiều, nhìn cách họ nhìn A Tỳ là Hoàng Hoa đã biết A Tỳ đã nói những gì cho họ nghe rồi. Cô lên xe giở cái gói ra, chợt mỉm cười nhẹ nhàng, đúng là hiểu ý cô, A Tỳ gom rất nhiều đồ ăn theo cho cô. Cgồi đó cầm cái bánh lên mà chợt nước mắt tuông chảy. Cô vừa ăn vừa khóc, Từ Ân công tử thì vẫn đang đánh xe, cô vừa nhai nước mắt vừa chảy. Cô khóc mà uất ức trong lòng, uất ức vì bản thân quá mệt mỏi, vì quá chán nản, nhưng phải ăn, ăn cho no rồi mới có sức lực chiến đấu được.
Cô ăn no rồi mệt mỏi lăn ra ngủ, công tử Từ Ân vừa đánh xe ngựa vừa mỉm cười. Nụ cười của người dịu dàng ấm áp, người thầm nghĩ:
"Người còn có ta, ta sẽ bên cạnh người mà!"
Đến xế chiều cô mới mở mắt ra, xe ngựa cũng đã dừng lại từ bao giờ, cô hốt hoảng vạch màn ra, thấy Từ Ân ngồi đó nhìn vào cô, cô ngó quanh cái rồi hỏi:
"Từ Ân! Chúng ta đến đâu rồi?"
"Chúng ta...đến thôn Vĩnh Hà rồi!"
"Chúng ta mau chóng về thôn Vĩnh Lợi thôi, chúng ta còn có rất nhiều chuyện cần giải quyết"
"Nhưng mà có người cản chân rồi làm sao bây giờ? "
Nói xong Từ Ân công tử liền nhìn qua bên kia đường. Hoài Thục cũng vội nhìn theo, sau đó mắt liền nhìn qua một cái nhà mồ rất to, cô liền cười nhếch mép.
"Lại là cô sao? Tiểu thư Ân Tình? "
Cô khó chịu bước xuống xe, vừa bước xuống thì chân đã lạnh toát. Cảm giác như có một ánh mắt trốn dưới gầm xe ngựa vậy, chợt cô nghe bên tai có tiếng thở, tiếng thở rất nhẹ nhàng.
"Cô đúng là âm hồn bất táng mà, đeo bám tôi mãi thế? Tôi đã làm gì cô hả? Âm dương cách biệt không ai động chạm vào ai, hà cớ cô cứ mãi tìm tôi, thì hãy mau đi tu đi, kiếp sau còn được làm người!"
Cô liếc quanh qua một lượt, sau đó chẳng cảm thấy gì, rồi quay lại nhìn vào xe, trong xe có ai đó đang ngồi, tấm rèm che ngang nhưng nó rất mỏng, cô vẫn có thể thấy được, bàn tay cô giơ ra vạch cái rèm ra cái mạnh. Chợt hình ảnh cô nhìn thấy khiến cô giật mình, không phải tiểu thư Ân Tình như cô nghĩ, là bà bói điên. Bà ấy nhìn cô mỉm cười, trên tay còn cầm một cái bánh cô ăn chưa hết để lại. Sau đó bà ấy mỉm cười rồi tan biến trong không trung, im ắng nhẹ nhàng.
"Từ Ân à, chúng ta đi thôi!"
"Tôi đã lạc vào chỗ này đã mấy lần rồi!"
"Bây giờ chúng ta đi được rồi!"
Cô chui vào xe ngựa, tiếng chửi bới gầm rú lại phát ra inh ỏi, cô nghe thấy tiếng tiểu thư ấy la hét, rồi chửi bới điên cuồng.
"Bà thả tôi ra...."
Cô nhắm mắt bịt tai lại, lát sau chợt nghe tiếng Từ Ân nói:
"Tiểu thư! Chúng ta ra khỏi được chỗ đó rồi!"
"Tôi biết mà! Xem như bà ấy có lương tâm, còn biết quay lại giúp tôi!"
Cô dựa vào xe ngựa, tay cầm lên một cái bánh, nhìn chằm chằm vào nó thở dài.
Trên con đường đất, một bà lão lưng còng đứng đó cùng một chàng trai cao to, chàng trai đó cầm một mẩu bánh vụn rồi giơ lên nhìn, hạ xuống rồi thở dài.
"Ta sẽ quay lại đó cùng nàng ấy"
Chân vừa bước một bước bà già đó đã nói ngay:
"Nếu...ngươi từ bỏ cơ hội quay lại nhân thế. Từ bỏ thân xác ta đã bảo dưỡng kĩ càng suốt bảy năm vừa qua. Từ bỏ luôn sự thống khổ ngươi đã bị giam cầm suốt 49 năm qua. Từ bỏ cơ hội cứu mẹ mình... Thì ngươi quay lại đi. Cái gì cũng có quy luật và giới hạn của nó, ngươi đã quay lại với hình dáng con người đã nhiều lần rồi, lại còn dùng sức lực ta bồi dưỡng cho ngươi bắn tên cứu cô ấy, bây giờ chẳng còn lại bao nhiêu đâu"
Nói vừa xong cậu ấy liền mỉm cười, chân đi về phía trước mặc cho bà ấy phát cáu.
"Hoàng Gia Minh!"
"Ta không thể bỏ mặc nàng ấy được, sau này tất cả sẽ giao lại cho Cảnh Minh. Bà đừng quá lo lắng"
"Ngươi..."
"Bà già...sau này không có ta bà cũng không cần phải cau có khó chịu nữa"
Cậu mỉm cười cái rồi quay mặt lại, đi thụt lùi vẫy tay chào bà, dần dần người biến thành một con quạ đen, sải cánh bay lên không trung. Bà già ấy liền chép miệng lắc đầu, rồi lại giơ tay lên. Cầm trên tay một cái túi màu đỏ, bà thấy nó giãy giụa không thôi, bà nói:
"Tiểu thư! Đừng quá kích động. Đừng quá kích động"
Xe ngựa của Hoài Thục dừng lại trước cửa nhà họ Hoàng, cô bước xuống xe ngựa thì thấy trời đã hơi tối. Tên gia nô vừa thấy cô đã vội mở cửa, chào cô lễ phép.
"Chào thiếu phu nhân! Sao thiếu phu nhân về đây sớm vậy?"
Cô liếc mắt qua xung quanh nhà, thấy gia nô a hoàn chạy quanh nhà, có cả thầy lang đến, bắt được tình thế cô hỏi:
"Nhà xảy ra chuyện gì? "
"Bà Hoàng lên cơn bạo bệnh ạ!"
"Mẹ ta làm sao rồi?"
"Không rõ tình hình ạ!"
Cô liếc mắt ra cửa cái rồi nói:
"Mau cất cái xe ngựa ấy vào nhà, ta sẽ dẫn theo tên gia nô này vào!"
"Nhưng mà nhà không cho dẫn người lạ vào đâu thiếu phu nhân"
"Đây là người của nhà ông Từ, trời tối thế này về sẽ rất nguy hiểm, ta chỉ giữ lại một đêm nay mà thôi"
"À vâng thưa thiếu phu nhân"
Cô vào được nhà rồi mới vội vàng chạy về phòng, mở toang cánh cửa chẳng thấy được ai, cô tìm thấy một nha hoàn liền kéo nó lại hỏi:
"Có thấy bà Hậu đâu không? "
"Thưa thiếu phu nhân bà Hậu đang bên phòng bà Hoàng xem xét bệnh của bà Hoàng. Bà Hoàng đã hôn mê cả ngày hôm nay rồi ạ"
"Vậy sao?"
Cô liền nói:
"Ngươi sắp xếp chỗ cho tên gia nô này, ta qua thăm bà Hoàng rồi quay lại, mau lên"
Cô nói nhỏ với Từ Ân công tử cái rồi liếc mắt làm ám hiệu.
"Người theo nha hoàn này, ta qua đó xem cái rồi quay lại tìm người"
Nói xong cô liền chạy nhanh đi, vừa đứng ngay cửa phòng đã thấy cậu Cảnh Minh trong đó nhìn ra, cô có chút giật mình, bộ dạng của cô như một tên ăn mày, cậu nhìn thấy liền đi ra, chẳng hiểu sao cô nhìn thấy cậu có chút đề phòng. Cậu tiến lại một bước cô lại lùi một bước, cậu nhận thấy điều đó liền đứng lại quay qua kêu bà Hậu, bà ấy tức tốc chạy ra ngay, nắm hai vai của Hoài Thục lắc mạnh
"May quá cô quay lại rồi!"
"Bà Hậu...bà Hoàng bị làm sao vậy? "
"Ra đây!"
Bà Hậu kéo cô đi ra xa xa, bà mới cẩn thận nói:
"Hoài Thục. Bây giờ bà ấy rất yếu, đây có lẽ là cơ hội tốt nhất để có thể trục hồn của bà Hạnh ra khỏi xác bà Hoàng, nên tôi vẫn còn đang theo dõi"
"Tôi quay lại đây có chuyện rất gấp, còn nguy hơn cứu hỏa nữa"
"Chuyện gì? Cô quay về rồi tôi đã yên tâm hơn rồi! Còn chuyện gì quan trọng hơn sự an toàn của cô chứ?"
"Bà Dung chết rồi!"
"Chết...?"
Bà Hậu giật mình, Hoài Thục gật đầu.
"Chết rồi, chết ở nhà ông Từ, chuyện kể ra rất dài dòng, tôi quay lại đây là để gϊếŧ bà Hà, bà Hà nhất định sẽ qua nhà tiểu thư Hoàng Hoa. Rất nguy hiểm. Bà Hoàng đã phái bà Dung qua nhà ông Từ giải quyết tôi, nhưng không may sao lại bị một người giấu mặt bắn chết, xác còn hiện nguyên hình."
"Bà Hà không đơn giản đâu.Hoài Thục à. Bà ấy căn bản không yếu như bà Dung"
"Tôi sẽ giúp chị"
Tiếng cậu Cảnh Minh vang lên sau lưng bà Hậu, cậu mang một cặp mắt u buồn nhìn cô, cậu cảm thấy rất sốc khi cô bắt đầu đề phòng cậu như một mối nguy hiểm, cậu nói:
"Tôi sẽ giúp chị, gϊếŧ bà Hà, cho dù có thất bại hay thành công, nhưng mà chỉ xin chị đừng đề phòng tôi. Thật sự biết chị cảnh giác tôi, khiến tôi rất tổn thương"
"Còn mẹ cậu, cậu bán đứng bà ta sao?"
"Tôi không muốn phải sống như thế này nữa, những bí mật những việc làm kinh tởm khiến tôi phát nổ lên mất, tôi sẽ đi với chị!"
"Tôi có nên tin cậu không? "
Cậu chợt mỉm cười, mỉm cười một cách lạnh nhạt, nhạt nhẽo như chính cuộc đời cậu vậy, cậu thở dài như không còn chút sức lực nào, chợt cậu nói:
"Chị đã quên rồi. Tôi chưa bao giờ bỏ rơi chị, chưa bao giờ như thế. Và cũng không bao giờ tổn hại chị. Sẽ không... "
"Tôi xin lỗi... Tôi đã nghi ngờ cậu. Tôi là nhất thời... "
"Đừng...đừng nói nữa, tôi sợ chịu không nổi"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.