"Bây giờ... "
Cô quay qua nhìn bà Hậu, chợt mắt lại liếc qua A Tỳ
"Bà đi theo tôi! Tiểu thư Hoàng Hoa!"
A Tỳ quay qua nhìn cô cái rồi mỉm cười.
"Hoài Thục à! Tôi biết cô muốn nói gì với tôi. Tôi hiểu cô vẫn áy náy vì chưa giúp được tôi. Nhưng mà Hoài Thục à...trên đời này có rất nhiều chuyện quan trọng hơn. Vì thế tôi không trách cô đâu. Cô đã vất vả như thế rồi kia mà"
"Xin lỗi cô! Tôi cứ nghĩ lần này sẽ tìm về gia đình cô và nói cho họ nghe mọi chuyện. Để rửa oan cho cô chuyện năm xưa. Rằng cô không bị cưỡng bức rồi gϊếŧ. Tôi không muốn danh tiếng của cô bị người đời nói ra nói vào nữa."
"Không sao! Không sao đâu. Hoài Thục à... Cô hãy sống sót quay lại nhé. Hoài Thục tôi...tôi chẳng giúp gì được cho cô cả. Bây giờ tình thế cấp bách, cô cứ đi làm việc cô nên làm, tôi sẽ canh chừng cho cô. Có được không? "
"Hoài Thục à... Bà Hoàng đã phát hiện ra sớm muộn gì cũng sẽ hành động. Nhưng có một điều nhân lúc bà ấy còn chưa phát hiện ra cô đã quay về đây. Chúng ta đi trước một bước đi"
"Được! Hoàng Hoa... Cô đi theo tôi. Sống chúng ta cùng sống. Chết chúng ta cùng chết. Tôi nhất định không bỏ cô ở lại"
Nói rồi cô nắm lấy hai tay của hai người kéo đi ra cửa, mồ hôi trên trán cô rơi xuống, cô nghiêm túc nói:
"Chúng ta đi!"
Cô kéo hai người họ đi ra ngoài, vừa kéo vừa cẩn thận nhìn xung quanh. Khi thấy xung quanh không có ai thì mới bắt đầu quay qua hai người họ gật đầu.
"Phòng đọc sách của cậu Cảnh Minh"
Hai người họ nghe mà có chút sốc, chợt trợn mắt lên bất ngờ nhưng tình thế này không ai nói câu nào. Có nghe thấy gì cũng chỉ biết để yên đó, sau khi giải quyết xong chuyện này sẽ tính sau.
"Cẩn thận"
Khi ba người họ đã đứng trước cửa phòng sách rồi mà ánh mắt hai người đó vẫn chưa tin nổi. Căn hầm Hoài Thục nói nghe có vẻ rất quan trọng thế tại sao căn phòng này lại đóng hờ như thế?
Cô biết hết tất thảy suy nghĩ của họ nhưng không nói, tay nhẹ nhàng đẩy cửa ra, tiếng ẻo ẹc vang lên. Cô từ từ bước vào rồi tìm chỗ thắp nến. Cô đóng cửa khóa trái lại, sau đó thắp nến xong mới nhanh chóng quay lại, đứng trước cái tủ đựng toàn là sách, cô nói:
"Bà Hậu. Hoàng Hoa. Giúp tôi đẩy cái tủ này ra đi"
"Được"
Bà Hậu và A Tỳ nhanh chóng làm theo, sau đó không lâu cái tủ đã được đẩy ra. Bên dưới liền xuất hiện một căn hầm. Có những nấc thang để đi xuống.
Họ nhìn mà trao tráo đôi mắt, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy căn hầm này. Tiểu thư Hoàng Hoa không nói làm gì nhưng bà Hậu đã ở đây từ rất lâu. Nên thật sự bà rất bất ngờ
"Đừng đóng cái tủ lại, chừa đường lui cho chúng ta!"
Cô nói xong liền cẩn thận đi xuống, sau đó cô nhìn đăm đăm vào căn hầm đen tối trước mặt, cô nói nhỏ:
"Cuối căn hầm này chính là phòng cậu Cảnh Minh"
Nói xong cô liền tiến nhanh đến phía trước, mặc kệ hai người họ đang từ bất ngờ này qua bất ngờ khác. Cô biết hai cánh cửa đó nằm ở đâu. Cũng biết nó dễ mở như thế nào, nên chân cứ bước nhanh không ngừng.
Lát sau cô đứng lại, rồi nhìn vào bức tường loáng bóng đó, hai cánh cửa đó đã biến mất rồi, thay vào đó chỉ là hai bức tường bình thường. Cô quay lại nhìn bà Hậu vẻ mặt hốt hoảng, bà Hậu lại nhìn cô bằng vẻ mặt khó hiểu, cô ấp úng nói:
"Căn hầm này bị thay đổi rồi. Nó không giống như lúc trước, rõ ràng hai bên đây có hai cánh cửa có thể đi vào"
Bà Hậu tin cô nhưng rõ ràng trước mắt bà chẳng có cánh cửa nào như cô nói cả. Bà bước lại chạm tay lên tường sờ thử, còn áp tai vào nghe và gõ lên thử. Nhưng mọi thứ đều không có kết quả
Bà trợn mắt lên nói:
"Chúng ta phải ra khỏi đây, chắc chắn bà Hoàng đã phát hiện ra cô đã vào đây rồi, ra mau. Tính mạng quan trọng hơn"
Cô bị bà Hậu kéo mạnh ra ngoài, ba người vừa chạy vừa run sợ, mồ hôi người nào người nấy tuông ra, tay run lẩy bẩy đẩy cái tủ lại, sau đó ngó đông ngó tây rồi trốn ra ngoài.
Cô để hai người họ chạy đi trước, cô quay lại đóng cửa, nhưng sau khi đóng cửa cô lại thấy trong phòng chợt sáng đèn lên. Cô trợn mắt lên nhìn, thấy bóng dáng của một người phụ nữ đứng trong đó. Cái bóng đen thăm thẳm. Cô nuốt nước bọt cái rồi run run khóa cửa lại, sau đó không chần chừ chạy ra khỏi đó, cô chạy theo bà Hậu.
Cô quay lại nhìn mấy lần nhưng chẳng thấy ai chạy theo, dáng người đó không phải là bà Hoàng, cũng không phải là bà Dung hay bà Hà, nhưng lại nhìn có điểm quen thuộc.
"Tôi là thiếp của lão gia...đừng quay đầu lại tôi không có đầu"
Cô trợn mắt lên cái rồi sựt nhớ ra, bà ấy là người phụ nữ đó. Bà ấy muốn nói gì với cô sao? Bà ấy muốn nói gì?
Cô chạy về phía bà Hậu, sau đó kéo bà ấy rẽ sang hướng khác, không quay lại phòng, sau khi đã vào được chỗ kín cô mới hít thở đều nói:
"Bà Hậu! Tôi nghĩ ra một chuyện, từ đầu đến cuối luôn có một người phụ nữ hay xuất hiện trước mắt tôi. Bà ấy nói với tôi được mấy câu! Rằng bà ấy không có đầu. Bà ấy là thiếp của lão gia"
"Hoài Thục! Cô nghĩ ra được cái gì? Thiếp của lão gia rất nhiều. Người đó có nói tên của mình không? "
"Không! Nhưng mà...tôi sẽ tìm hiểu người đó. Nếu muốn gọi hồn lên có phải cần họ tên ngày mất không? "
"Đúng! Nhưng tôi chưa bao giờ gọi được ai. Cô có chắc người đó sẽ biết cái gì không? "
"Chắc chắn! Bà Hậu. Tôi muốn tìm hiểu hết các bà thiếp của lão gia. Căn hầm đó nhất định đã được ai đó dùng bùa chú che mắt chúng ta lại rồi. Vì thế nên chúng ta chỉ còn cách duy nhất hỏi phu nhân ấy Vì lúc nãy tôi vừa mới thấy bóng của phu nhân ấy trong phòng sách"
"Được, tôi sẽ tìm hiểu cho cô. Yên tâm đi căn phòng đó nằm đó thì vẫn còn đó. Sẽ không mất được đâu"
Cô gật đầu với bà, gió lạnh chợt thổi qua mát cả mặt, cô nói:
"Tôi tạm thời không thể ở đây được, bà Hoàng rất thính mũi, không lâu sau sẽ phát hiện ra tôi, sẽ dần nghi ngờ bà, tôi sẽ dẫn A Tỳ đi, bà ấy sẽ hại A Tỳ! Bà Hậu...bà ..."
"Ta sẽ ở lại"
"Bà ở lại thật sao?"
"Đương nhiên rồi. Ta sẽ ở lại đây, ta biết bây giờ bà Hoàng đã rất yếu, không vì thế mà ta để bà ấy nghi ngờ, hồn của chị ta vẫn còn trong thân xác đó. Ta đợi cô quay lại đây, ta tin cô rất nhiều, ta sống đến tuổi này rồi hầu như cái gì cũng thấy qua, chỉ có cô làm ta bất ngờ nhất Ta sẽ ở lại đây chờ cô!"
"Hãy cẩn thận bà Hoàng... Và cả cậu Cảnh Minh... "
"Cảnh Minh...? "
Bà Hậu có chút bất ngờ, cô gật đầu chắc chắn.
"Đúng vậy! Tôi đi đây. A Tỳ chúng ta đi"
Cô nắm tay A Tỳ cái rồi kéo tay nó, cô vừa chạy vừa quay lại nhìn bà. Cô và A Tỳ vẫn còn nhớ đến con đường bí mật có thể ra khỏi nhà họ Hoàng mà không cần đi cửa chính, họ chạy thoát ra ngoài. Hai thân thể nhỏ nhắn chạy thoăn thoắt trong bóng đêm. Cô kéo theo A Tỳ chạy bạc mạng.
"Chúng ta đi đâu?"
"Ta sẽ cho cô quay lại nhà cô. Thôn Vĩnh Hà!"
"Ta không bỏ cô lại được. Hoài Thục cô định làm gì chứ?"
"Ta...ta không yên tâm về cô, hãy quay lại đó đi, nơi đó rất an toàn, nếu có cơ hội chúng ta sẽ gặp lại"
Cô vừa chạy ra tới đường lớn đã vội đứng lại thở gấp, cô nói:
"Con đường này thường xuyên có những tên buôn vải đi ngang, ta đợi xem có gặp được ai, đi nhờ vậy"
Vừa nói xong cô đã nghe thấy tiếng lọc cọc hướng xa xa, chợt mắt cô sáng lên, cô kéo A Tỳ đi vào một bụi rậm. Sau đó xé một mảnh vải trên y phục cột lên che mặt mình.
Chiếc xe ngựa đó vừa đi đến đã vội vàng dừng lại giống như canh sẵn từ bao giờ, cô bất ngờ rồi nhìn kĩ. Chợt giọng ông Từ vang lên:
"Thiếu phu nhân. Mau lên xe đi"
"Ông Từ? Ông quay lại đón ta sao? Sao ông biết mà quay lại đây?"
"Ta biết chứ? Là một con quạ nói cho ta nghe, bảo ta quay lại đón cô, nó nói như thế."
"Quạ đen."
Cô gật đầu cái rồi nói:
"A Tỳ à mau lên đi. Chúng ta mau lên xe ngựa đi qua thôn Vĩnh Hà. Sau đó ta sẽ theo ông Từ qua thôn Đại Cát"
"Được!"
A Tỳ từ bụi rậm đi ra, sau đó hai người nhanh tay nhanh chân đi lên xe. Ông Từ quay lại một mình, không có gia nô nào theo cả, ông ấy đánh ngựa đi rất nhanh. Vừa đánh vừa thúc, nó chạy như bay trong màn đêm, cô ngồi một lúc lâu sau, lòng vẫn như lửa đốt, sau đó cô dần nghe ông ấy nói:
"Sắp đến thôn Vĩnh Hà rồi, các vị muốn dừng ở đâu?"
A Tỳ ngồi trong xe nói vọng ra:
"Là bá hộ An! An Hòa Thành!"
"Được!"
Ông ấy đánh ngựa đi một lúc nữa, trời đã rạng sáng mất rồi, cô kéo tấm rèm ra nhìn rồi nói:
"A Tỳ! Bảo trọng!"
Chiếc xe ngựa dừng lại, trời đã tờ mờ, A Tỳ đi xuống xe ngựa đã vội quỳ mộp xuống đất nói:
"An Hoàng Hoa ta đời đời không quên ơn của cô! Hoài Thục. Chúc cô thượng lộ bình an"
Cô nói gấp, xe ngựa đã chạy đi một khúc.
"Hoàng Hoa. Tạm biệt cô"
A Tỳ vẫy tay với cô, cô vẫy tay với A Tỳ, nhưng trong màng sương mờ đục đó người cô nhìn thấy lại là Hoàng Hoa, một tiểu thư xinh đẹp dịu dàng, vẫy tay chào cô mỉm cười cảm kích.
Cô ngồi vào xe, bây giờ qua thôn Đại Cát thì cũng mất hết một khoảng thời gian, cô dựa vào xe rồi thở dài, ông Từ nói:
"Thiếu phu nhân chợp mắt tý đi, còn xa lắm! Đường còn dài, người đừng để bản thân trở nên quá mệt nhọc"
"Cảm ơn ông! Ông Từ"
"Ta đã nói rồi, cô giúp gia đình ta, giúp con trai ta. Giúp Từ Ân coi như giúp ta, ta nợ cô mối ân tình rất sâu đậm"
Cô mỉm cười cái rồi nhắm mắt lại, chợt mê man trong cơn mệt mỏi. Cô chằng biết đang ngủ hay đang thức, vừa mê man vừa mệt mỏi.
"Mày quay về rồi? Tao đợi mày đã rất lâu"
Chợt tiếng nói ai đó vang lên trong đầu cô! Cô có thể cảm nhận được giọng nói đó, thầm lạnh buốt từ trong lòng lạnh ra, giọng của tiểu thư Ân Tình...
Cô nghe một cái bộp, như tiếng dao chặt mạnh vào cái xe ngựa, cô giật mình thức giấc, xe ngựa đã dừng, chứng tỏ đã đến nhà ông Từ rồi, sau đó là tiếng than khóc dữ dội vang lên. Cô mệt mỏi tê người ráng bò dậy vén tấm màn ra, nhìn thấy trước cửa là một đám người lớn có nhỏ có kéo tay ông Từ khóc lóc kể lể
"Lão gia! Đêm qua có quỷ vào nhà! Nó đã..."
Cô trợn mắt lên, chợt nhảy nhanh xuống xe ngựa chạy lại, nhìn đám người đó hốt hoảng, ông Từ hỏi:
"Phu nhân nói cái gì nói rõ ra xem!"
"Lão gia! Tối qua có một con cá tinh vào nhà chúng ta, nó định ăn thịt mấy đứa trẻ đó!"
"Cá tinh?"
"Đúng! Là cá tinh. Lão gia thiếp sợ lắm!"
Cô nghe tới cá tinh thì đã vội hốt hoảng kéo tay vị phu nhân đó, cô hỏi:
"Phu nhân à! Cá tinh? Là cá gì vậy có phải cá trê không? "
Bà ấy bất ngờ tột độ, gật đầu liên tiếp, sau đó nói:
"Nhưng nó đã chết mất rồi! Đây này. Chúng tôi vẫn còn chưa dám động vào, đợi lão gia về giải quyết"
Bà ấy kéo tay ông Từ rồi kéo tay Hoài Thục kéo vào. Cô đi theo bà, giữa sân quả thật có xác của một con cá rất là lớn. Mà cá này lại là cá trê đen bóng, đầu còn có tóc dài, cô trợn mắt lên nhìn. Thấy một mũi tên cắm sâu vào trán của con cá đó, cô quay qua quay lại rồi nhìn, thấy đám trẻ có mấy đứa băng bó tay chân, hình như là bị thương, cô cười khẩy cái rồi nhớ ra lời quạ đen nói tối qua.
"Bà ấy biết cô có mắt âm dương, vốn dĩ rất có hại cho bà ấy nhân cơ hội này sẽ trừ khử cô!"
"Cô mau quay lại nhà họ Hoàng đi! Ta đi có việc!"
Cô quay qua định hỏi phu nhân ấy thì bà tự chỉ tay vào con cá nói:
"Lão gia à! May sao có người đến kịp thời bắn tên vào nó, nó rất đáng sợ, có cả tay chân, ôm một lúc mấy đứa trẻ, rồi chẳng ai dám xông vào vì sợ, nó cứ hỏi Hoài Thục đâu rồi?"
"Phu nhân à...ai đã bắn tên cứu mọi người vậy?"
"Đêm tối tôi không thấy! Chỉ thấy cái bóng màu đen, một thanh niên rất cao. Cầm tên bắn vào nó, rồi bỏ chạy"
Cô trợn mắt lên, thanh niên cao bắn tên rồi bỏ chạy, sao lại gợi cho cô lại hình ảnh của ngày hôm đó, cũng có người bắn chết con chó yêu dính vào thân cây, sau đó quay người bỏ chạy, cô lặng người đi. Bà Dung đây chứ còn ai, còn hỏi Hoài Thục đâu thì đích thị bà Hoàng sai bà ấy qua rồi, cô thở dài rồi nhìn qua ông Từ.
"Ông Từ! E rằng tôi đã liên lụy cho nhà của ông mất rồi"
"Ý cô nói! Con yêu tinh này đến đây tìm cô, nhưng không gặp nên làm hại gia đình ta sao?"
Cô nhẹ nhàng gật đầu, cô nói:
"Tôi giúp người không ít, yêu ma quỷ quái tôi đắc tội cũng không ít. Tôi không thể suy nghĩ ra được vấn đề này, cũng may có người giúp nếu không tôi nhất định sẽ ân hận suốt đời này!"
"Cô đừng nói như thế. Nó dù sao cũng đã chết mất rồi, cũng không ai bị làm sao. Tôi không thể trách cô được"
Chợt cô nhớ ra cái gì đó, cô nói gấp:
"Ông Từ! Tôi phải đi ngay, ông hãy hỏa thiêu con cá này đi, tôi có chuyện rất gấp cần giải quyết"
"Cô đi đâu, tôi cho gia nô đánh xe đưa cô đi!"
"Nhà họ An! An Hòa Thành. Nhà của Hoàng Hoa! Nếu như bà Dung đã qua đây thì tôi nghĩ bà Hà đã qua tới nhà Hoàng Hoa rồi. Sao mình lại ngu như thế này kia chứ?"