Bất Quá Tư Quân

Chương 18:




Quân Thành Thu nằm suốt một ngày. Vết thương không được xử lí bắt đầu nghiêm trọng. Quân Thành Thu trong cơn mê man vẫn vô cùng lo lắng cho cái mông của mình. Đấu tranh suốt hai canh giờ mới vật vã nhổm dậy, toan gỡ vạt áo ướt đang dính chặt vào hạ thể đau xót kia. Hắn dựa người trước vào tường, mông nhếch cao cao phía sau, bắt đầu vươn tay mò mẫm. Vạt áo vốn khá mỏng, phiêu diêu thoát tục nay dính máu khô chặt vào da, chỉ cần hơi tách ra một chút liền đau đến chảy nước mắt.


Quân Thành Thu cắn răng nhắm mắt, chậm rì rì gỡ miếng vải dính ở mông xuống. Đang lúc mặt mũi nhăn nhó, nước mắt tràn mi, chổng mông cởi quần thì cửa sắt đột nhiên 'cạch cạch cạch' ba tiếng vang dội, mở ra.


Ba tiếng mưa rền gió giật.


Ba tiếng chấn động lục giới, rung chuyển hồng hoang.


Quân Thành Thu hét thảm một tiếng, ngồi bệt xuống sàn nhà.


Viêm Chung Ly bước vào đúng lúc Quân Thành Thu vừa xảy ra một màn tình sự này.


Viêm Chung Ly: ". . ."


Quân Thành Thu ôm mông nằm trên đất, nháy mắt thấy có người tiến vào liền vội vàng ngồi dậy. Kết quả mông vừa chạm đất lại như ngồi lên bàn chông. Chớp mắt á khẩu, lăn oạch ra.


Viêm Chung Ly không nói lời nào, dìu Quân Thành Thu nằm úp sấp trên cái giường lót rơm trong góc. Xong lại lấy ngoại bào phủ lên. Ngoại bào của y thanh lãnh, phủ lên người như xoa dịu đau đớn. Mùi đàn hương đặc hữu xông vào đại não Quân Thành Thu. Nháy mắt hắn liền nhận thức người tiến vào là ai.


Con mẹ nó mấy vạn năm rồi mới mất mặt như vậy . .


Quân Thành Thu im lặng không nói tiếng nào, quay mặt vào tường. Viêm Chung Ly cũng không dây dưa lâu, trực tiếp mở lời: "Vì sao lại trốn ra?"


Quân Thành Thu hơi chột dạ: "Đêm hôm trước có một đoàn người đạp cửa đại môn của ngươi đòi ta. Ngươi còn giữ ta làm gì?"


Viêm Chung Ly không trả lời, lại hỏi: "Vì sao trốn ra rồi lại không trốn đi luôn?"


Quân Thành Thu thở dài, bất đắc dĩ nói: "Lưới trời lồng lộng, trốn không thoát." Ngươi cho rằng ta lưu luyến ngươi sao?


Viêm Chung Ly trầm mặc hồi lâu mới lại nói: "Bọn họ sẽ thiêu sống ngươi, ngươi có biết không?"


Quân Thành Thu nghĩ đến hai tên tả hữu mới vừa rồi đứng canh bên ngoài, gật đầu: "Còn muốn mang ta ra diễu phố, phỉ nhổ một hồi? Không cần nói, ta biết rồi."


Viêm Chung Ly ánh mắt trầm tĩnh, hỏi hắn: "Có sợ không?" Nếu sợ, ta dẫn ngươi đi một phen.


Quân Thành Thu trái tim hơi xao động, quay mặt lại nhìn y. Vẫn là bóng dáng ấy, thẳng tắp kiên định, hờ hững mà hữu ý. Bất quá Quân Thành Thu đã sớm lập phòng tuyến bảo vệ trước nhan sắc huyễn hoặc của Viêm Chung Ly, thốt ra những lời vô cùng lí trí:


"Không sợ, chắc chắn sẽ không để ai liên lụy ngươi." Trầm ngâm mấy giây rồi lại nói: "Ngươi đi đi, mấy ngày này có không ít người vì ta mà không vừa mắt ngươi rồi."


Viêm Chung Ly hai tay giấu dưới ống tay áo dài rộng nắm thành quyền, mu bàn tay nổi gân xanh. Ánh mắt y không rõ là ý vị gì. Lạnh buốt, lại rung động thương tâm, lại như đau đớn, lực bất tòng tâm. Hồi lâu y mới lấy ra một hộp sứ mỏng đặt xuống bên cạnh Quân Thành Thu. Giọng y trầm khàn: "Cao tiêu sưng, nghỉ ngơi cho tốt." Không thừa một chữ, lập tức xoay người rời đi.


Trong không khí vẫn phảng phất mùi đàn hương nhàn nhạt.


Quân Thành Thu trong tâm trùng trùng, lòng hụt hẫng đến lạ. Ngũ vị tạp trần xoay chuyển trong đầu.


Y đi rồi. Y đúng là đã đi, còn đi một cách dứt khoát.


Quân Thành Thu nhắm mắt lại, tự ru mình vào một cơn mộng mị. Hi vọng trong lòng, khi tỉnh lại mọi thứ cũng đều quên đi.


Nghiêm Phó Bằng không ngại bẩn, ngồi khoanh chân trong góc nhà lao chờ Quân Thành Thu tỉnh dậy. Ba vết cào trước ngực gã đã tím đen, hai vết đã mờ dần. Chủ còn một vết đậm nhất, to nhất. Gã không còn gấm y phong lưu, hào hoa phong nhã ngày nào. Con ngươi dù không chuyển động, Nghiêm Phó Bằng vẫn nhìn rõ, nhìn rất rõ. Nghiêm gia đã bị niêm phong, giờ chỉ còn lại xác nhà rỗng tuếch tiêu điều. Vẻ mặt gã tịch mịch vô hồn, vẻ mặt của người đã chết.


Khi Quân Thành Thu tỉnh lại, Nghiêm Phó Bằng đã ngồi đó một canh giờ. Gã thấy Quân Thành Thu có động tĩnh liền ngồi thẳng lại, nhàn nhạt cười: "Ngươi với Viêm Chung Ly quan hệ thật tốt."


Quân Thành Thu ý thức được gã thấy mình đang đắp ngoại bào của Viêm Chung Ly cũng không phủ nhận: "Đúng vậy, ta ở Viêm gia cũng đã ba tháng. Viêm Chung Ly đãi ngộ không tệ. Cho dù ta chỉ là một nô gia cũng sống rất tốt."


Nghiêm Phó Bằng cau mày: "Nô gia?" Quân Thành Thu vẻ mặt đương nhiên: "Không thì có thể là cái gì?" Nghiêm Phó Bằng suy tư một hồi, chân mày giãn ra, giọng nói hơi hồ hởi: "Vậy mà bọn người đó đâu đâu cũng đồn ngươi là khách quý của Viêm Chung Ly. Còn đồn ngươi chiếm tư phòng của Viêm Chung Ly mấy ngày. Ta biết ngay mà! Sao có thể có chuyện vô pháp vô thiên như thế! Viêm Chung Ly là ai chứ!"


Quân Thành Thu nghẹn họng, không nói được lời nào. Cái này, không ngờ chuyện xấu lan nhanh. Hắn vốn tưởng chuyện này không ai biết cũng không ai thèm quan tâm. Nhưng không ngờ đã đồn đến tận tai Nghiêm Phó Bằng rồi. Quân Thành Thu không muốn tiếp tục đề tài này, hỏi gã: "Vậy Nghiêm Phó công tử tìm ta có chuyện gì thế? Lẽ nào Nghiêm công tử không sợ bị ta hút dương khí sao?"


Nghiêm Phó Bằng nháy mắt lạnh mặt, dã tâm sát ý thoáng thổi bùng lên đáy mắt. Quân Thành Thu thở phào.


Con mẹ nó Nghiêm đại gia đã trở lại rồi!


Gã không đứng lên, khoanh chân chống cằm nhìn Quân Thành Thu: "Ngươi có biết bản thân sắp chết không?"


Quân Thành Thu phiền não, trả lời qua loa: "Biết rồi biết rồi." Một ngày ba bốn bận bị hỏi câu này, ai cũng không bình tĩnh cho được.


Nghiêm Phó Bằng cũng không so đo, híp mắt nhìn Quân Thành Thu cười nguy hiểm: "Quân công tử thân xác tươi trẻ, chết lúc này thật lãng phí."


Quân Thành Thu cảm nhận được hiểm họa tới gần, không dám loạn ngôn. Nhếch mày kĩ lưỡng đánh giá biểu cảm của Nghiêm Phó Bằng.


Vẻ mặt như ta là bá chủ thiên hạ, duy ngã độc tôn, các người đang nằm trong tay mặc ta điểu khiển. Tất thảy đều do ta kiểm soát, quyền sinh sát là ở ta. Tự tin, tự tin vô cùng. Bất quá cũng có chút kiệt khí không thể che dấu nơi đuôi mắt.


Nghiêm Phó Bằng gõ gõ ngón tay xuống đất, nói tiếp: "Bất quá vạn sự đều có cách. Nếu Quân công tử chưa muốn tận số, cũng không phải không có cách."


Quân Thành Thu giật mình, thiếu điều quỳ xuống hô lên:


Đại gia, ta một lòng muốn chết! Thỉnh ngươi đừng phá hỏng chuyện tốt của ta!


Nghiêm Phó Bằng thấy vẻ mặt như nuốt phải ruồi bọ của Quân Thành Thu lại cảm thấy đắc thắng trong lòng. Có hiệu quả rồi, tiếp tục tấn công! Bất quá chưa kịp nói gì Quân Thành Thu đã mở miệng nói trước: "Nghiêm công tử, ta đã giết cha mẹ ngươi. Hại cả nhà ngươi lâm vào tình cảnh này. Ngươi lúc này đáng lẽ ra nên hận ta tới tận xương tủy, hận không thể xé vụn ta mới phải."


Nghiêm Phó Bằng như bị tạt một gáo nước lạnh. Những chuyện gã làm vốn vẫn luôn day dứt trong lòng. Là vừa kính vừa hận. Tự tay giết đi song thân là tội lớn thế nào gã chưa từng dám nghĩ đến. Lâu nay vẫn lấy nỗi hận cùng sự thương cảm Trịnh Tử Hương để mê huyễn bản thân. Nhưng mà hôm nay, không được báo trước đột nhiên bị vạch trần. Nghiêm Phó bỗng chốc không biết phải đối mặt thế nào, phải bày ra biểu cảm gì, phải nói với bản thân như thế nào.


Quân Thành Thu quan sát biến hóa trên mặt gã, biết một câu vừa rồi đã chạm tới nội tâm sâu nhất của gã.


"Ta chết, coi như là xá lỗi cho ngươi. Cứ coi như ta thật sự đã giết Tư Dung. Ngươi bây giờ trong mắt người ngoài vẫn luôn là người tốt. Nhân cơ hội này, ta chết một lần coi như xong. Ngươi, cũng bình tâm lại, buông bỏ chấp niệm đi."


"Nghiêm Phó Bằng, Trịnh Tử Hương vẫn đợi ngươi dưới chân cầu Nại Hà. Nàng đã đợi rất lâu, chỉ sợ nếu ngươi không đến đưa nàng qua cầu. Nàng sẽ không bao giờ có thể qua cầu nữa."


Nghiêm Phó Bằng khuôn mặt vốn đã tái nhợt nay lại càng nhợt nhạt hơn, con ngươi tịch mịch trống rỗng. Dần dần, bàn tay dưới ống tay dài rộng cuộn lại thành quyền. Thái dương gồng lên. Gã nặng nề gằn từng chữ: "Không cần ngươi phải dạy ta làm gì. Ngươi là ai chứ? Biết được bao nhiêu? Ta nói cho ngươi biết, sáng mai đúng giờ vẫn sẽ mang ngươi ra thị chúng, vẫn sẽ dùng Đoạn Âm kiếm chém tan hồn phách của ngươi. Cho dù ngươi có muốn hay không! Thân xác của ngươi, ta vẫn sẽ lấy đi!"


Mắt thấy Nghiêm Phó Bằng con mắt đỏ ngầu hằn tơ máu. Không khí dần nghiêm trọng, Quân Thành Thu nhíu mày: "Ngươi muốn thân xác của ta?"


Nghiêm Phó Bằng đi tới, nằm cằm Quân Thành Thu, cười hung tợn: "Phải, thân xác tức nhưỡng phì nhiêu như vậy phải dành cho mẫu thân ta!" Quân Thành Thu mặc gã nắm, bình tĩnh phân tích lời gã.


"Tất cả những chuyện này là chỉ muốn dồn ta vào đường cùng?" Sau đó ngươi sẽ làm người tốt, ra tay cứu ta về?


Nghiêm Phó Bằng buông hắn ra, cười cười: "Không sai."


Quân Thành Thu tâm chợt lạnh. Biết có một Tôn Huyền đi theo hắn. Biết trước những bước tính của hắn. Vậy cũng sẽ biết hắn là tiên. Biết hắn đang độ kiếp. Như vậy là từ đầu đã có dã tâm, chủ đích nhắm vào hắn. Này chẳng qua là mượn con dao Nghiêm Phó Bằng đánh trước một kích mở đường mà thôi.


Đoạn Âm kiếm tuy không phải trân bảo dị vật khắp tứ hải bát hoang không ở đâu có. Nhưng cũng không phải loại pháp khí có thể coi thường. Đoạn Âm kiếm chém một nhát phàm nhân hồn phi phách tán, vạn kiếp không thể tụ hồn. Đoạn Âm kiếm chém mười nhát diệt tiên. Tu vi thượng thần như Quân Thành Thu, một nhát không đến nỗi nghiêm trọng nhưng không phải không ảnh hưởng. Huống chi hắn còn đang là phàm thân.


Trúng một kiếm này rồi, khi quay về Tiên giới, tổn thất tương đương nhảy xuống Vô Trần đài thêm một lần.


"Nghiêm Phó Bằng, ai đứng phía sau ngươi?"


Nghiêm Phó Bằng nghe được câu này bỗng chốc ngẩn người, con ngươi dao động không ngừng.


"Không.  .  không có."


Quân Thành Thu không thèm để ý, tiếp tục dò xét đến cùng: "Mau nói, ta có thể giúp ngươi một đường sống. Ba vết cào trên ngực ngươi vốn không phải biểu thị ngươi là lệ quỷ về báo oán. Đây là khế ước của ngươi với một con quỷ khác. Nếu ta không lầm, đường đậm nhất kia chính là ngươi!"


Nghiêm Phó Bằng giống hệt như ngày ấy trong từ đường, co quắp run rẩy, liên tục nói 'không phải' không ngừng. Giọng gã nức nở mơ hồ: "Y không phải quỷ. Trên đời này không có ai thuần khiết hơn y. Y là tiên.  . "


"Nghiêm Phó Bằng, ngươi hà cớ gì cố chấp như thế. Ngươi cho rằng Trịnh Tử Hương thức dậy trong một thân xác nam tử, nàng có lập tức tự tẫn hay không?"


Nghiêm Phó Bằng khuôn mặt co rúm vặn vẹo, nước mắt theo nếp gấp trên mặt chảy xuống cằm. Giọng gã tan vỡ: "Im miệng! Ngươi thì biết cái gì?"


Quân Thành Thu không trả lời gã. Nghiêm Phó Bằng không nghe được lời đáp như ý, cố chấp nói: "Đừng ra vẻ như ngươi biết hết tất cả. Ngươi vĩnh viễn, vĩnh viễn không bao giờ có thể hiểu được. Vĩnh viễn!"


Nói xong tựa hồ như sợ nghe thấy câu trả lời của Quân Thành Thu, lập tức xoay người rời khỏi.


Nghiêm Phó Bằng đi rồi.


Quân Thành Thu nằm lặng hồi lâu. Bây giờ phỏng chừng đã là đêm. Quân Thành Thu áp tai vào tường, nghe tiếng dế kêu thưa thớt cuối hạ.


Hộp sứ mỏng màu xanh biếc như nước Đông Hải, trên họa vài bông hoa trắng li ti. Trông qua tựa như hoa lê trôi trên nước. Quân Thành Thu mở ra, hương thơm tươi mát thanh tân tỏa ra thoang thoảng. Hắn tâm tình thư thái hơn không ít, lại nghĩ đến vẻ mặt thất vọng u tối của Viêm Chung Ly. Lại vô ý không vui trong lòng.


Quân Thành Thu cất hộp cao vào nơi sâu nhất trong ngực áo. Hộp sứ chạm tới da thịt nóng hổi truyền tới một trận lãnh thanh truyền thẳng vào tim.


Quân Thành Thu vẫn nằm úp sấp ngắm vách tường bằng đá thô sơ. Qua ngày mai, hắn lại vẫn là Quân thượng tiên, sống cuộc đời nghìn năm của hắn. Y vẫn là phàm nhân, đi con đường của y. Lần gặp mặt ngắn ngủi chưa tới một năm này trong thoáng chốc cũng chỉ là một lần u mê tâm thượng của bản thượng tiên mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.