Bất Quá Tư Quân

Chương 17:




Tiếng đập cửa của Tạ Tốn uỳnh uỳnh vang lên nặng nề hoà vào tiếng sấm lục đục ngoài trời. Mưa nặng hạt. Đám người đi theo tới đây đã tản đi phân nửa, số còn lại đều là thanh niên trai tráng. Ai ai mặt mày cũng phẫn nộ, khinh bỉ liếc mắt nhìn Quân Thành Thu.


Nha môn cuối cùng cũng 'két' một tiếng mở cửa. Một tiểu ca sắc mặt khó ở, thò đầu ra mắng: "Ồn ào cái gì?! Có biết đây là đâu không?"


Tạ Tốn sắc mặt hòa hoãn, có chút khúm núm khách sáo nói: "À, vị tiểu ca này, chúng ta mang một tên tiểu tặc đến. Nhờ tri huyện đại nhân làm chủ."


Tên lính canh kia lướt nhìn Tạ Tốn lưng hùm vai gấu một lượt, vẻ mặt dễ chịu hơn: "Chờ một chút, ta bẩm báo với đại nhân."


Tạ Tốn cười cười, hào sảng nói cảm ơn. Quân Thành Thu một bên trừng mắt thi với sư tử đá, một bên dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng. Cửa nha môn lại đóng lại. Tạ Tốn đứng dựa lưng vào tường, chăm chăm để mắt đến Quân Thành Thu.


"Tiểu tử, câm sao? Bị bắt gian giữa ban ngày mà bộ dáng cũng thật bình tĩnh. Không sợ chết?" Một tên tráng nam giọng điệu cợt nhả hỏi Quân Thành Thu.


Quân Thành Thu bị đá đá lay lay vài cái, lắc lư siêu vẹo ngồi không yên, thanh âm rung rung nói: "À, chuyện đã tới thế rồi. Ta còn nói cái gì?"


Tên tráng nam kia tựa hồ bị bất ngờ, lại cười ha hả đá đá Quân Thành Thu: "Tiểu tử ngươi cũng được lắm! Thanh thiên bạch nhật cũng dám làm ra chuyện như vậy. Bị bắt đúng lắm." Quân Thành Thu không nói gì, vặn vặn cổ tay bị dây cước siết đến đau, lặng lẽ quệt một ít cà chua dính trên áo trét lên mặt. . .


Ai nói dung nhan bản tiên quá nổi bật làm gì đi?


Ngụy trang đôi chút, tránh cho nha môn vừa nhìn thấy mặt đã sai người đánh chết. Quân Thành Thu vừa trét vừa ngâm nga mấy câu cổ hí. Bất quá ngũ âm bẩm sinh khuyết thiếu, hắn ư ử tới phiền lòng. Tạ Tốn cũng không chịu nổi, quát: "Ngươi im miệng!"


Quân Thành Thu tay chân vung vẩy, cái đầu lắc lắc, tự sướng một mình. Qua một hồi, cửa nha môn lại 'két' một tiếng vang dội rồi mở ra. Lần này mở rất rộng, cũng không có lính canh thò đầu ra quát. Chỉ có một lão trung tuần đi ra, gọi Tạ Tốn đem người vào.


Tạ Tốn vội vã xách Quân Thành Thu lên, kéo theo một đám người vô công rồi nghề thích hóng hớt đi vào.


Nha môn không tính là rộng, đồ dùng cũng đơn sơ, còn có chút bụi bặm. Xem ra là không hay dùng tới. Quan phụ mẫu ngồi trên cao, đang xỉa răng bằng một cái lông nhím. Thấy người tiến vào lão vội vã cất lông nhím, kéo kéo vạt, thẳng lưng ưỡn ngực uy nghi nhìn xuống: "Dân nam đánh trống ngoài kia là ai? Mau trình bày."


Tạ Tốn ném Quân Thành Thu xuống sau mới oang oang trình bày: "Đại nhân, tên tiểu nhân này dám ở giữa thanh thiên bạch nhật làm chuyện dâm tà thôn phụ. Xin người xét xử!"


Tri huyện đại nhân râu mép rung rung, hai mắt ti hí nhìn Quân Thành Thu quỳ một bên. Xong lại quay sang hỏi Tạ Tốn: "Nhà ngươi tận mắt thấy?"


Tạ Tốn vội vã khẳng định: "Đúng là ta nhìn thấy. Còn có rất nhiều người nhìn thấy. Phải không?" Tạ Tốn quay đầu ra cửa hỏi.


Ở ngoài cửa mọi người nhất tề hô hai chữ 'đúng vậy'. Lại láo nháo bình phẩm xì xào một trận không nhỏ. Tri huyện đại nhân lập tức dựng ngược ria mép, với lấy thanh sắt trên bàn liên tiếp đập 'cạch cạch cạch' vài tiếng. Lính canh vốn đứng như trời trồng hai bên lập tức như bừng tỉnh, đồng thanh gõ gõ đại bản xuống đất 'cộc cộc' không ngừng.


"Im lặng im lặng! Các ngươi không ra thể thống gì nữa rồi!"


Đám người phía ngoài cũng nhất thời bị dọa, im lặng không ít. Cả nha môn bỗng chốc yên tĩnh lại mấy phần. Tri huyện đại nhân hừ một tiếng, khinh khỉnh liếc mắt nhìn Quân Thành Thu vẫn đang quỳ rạp một bên: "Điêu dân, ngươi đã biết tội chưa?"


Quân Thành Thu không dám ngẩng đầu lên, lí nhí nói: "Biết tội."


Tri huyện đại nhân rất hài lòng, vuốt vuốt ria mép nói: "Bị cáo đã thú nhận, không cần tra xét thêm nữa. Dâm tà là đại tội. Mang hắn ra ngoài đánh năm mươi bản rồi nhốt vào đại lao chờ ngày hành quyết!"


Tức thời đám người bên ngoài dấy lên một trận hoan hô ầm ĩ. Cũng có người vẻ mặt thất vọng cực điểm.


Án đơn giản như vậy thôi? Minh quan xử án đâu? Một màn đối chất điều tra kịch tính đâu?


Vốn là nơi này đã lâu không có đại án gì có thể mang vào nha môn. Mà tinh thần bát quái thì nơi đâu cũng có. Thậm chí có người còn mong xảy ra chuyện gì đó để có một phen người người cùng nhau tới nha môn xem xét xử. Vậy nên hôm nay bắt được một tiểu 'dâm tặc' Quân Thành Thu, ai nấy cũng rất cao hứng. Vì người phạm tội không phải thân nhân nhà ta mà cuối cùng cũng lại có kịch vui xem rồi!


Còn về hai tên yêu quái đã xác nhận giết Nghiêm gia vô cớ, hút hết dương khí lại chọc mù mắt Nghiêm Phó Bằng, quần chúng hết sức mong đợi.


Quân Thành Thu bị lôi ra giữa sân. Trời vẫn đổ mưa. Nghĩ đi nghĩ lại, năm mươi bản này nện xuống nếu cúc không nở hoa thì cũng đập đậu hũ thành bã.


Quân Thành Thu rầu rĩ một trận, chưa đánh đã đau. Quân thượng tiên sống từng ấy năm, cuối cùng cũng có một ngày 'mông nóng đón gậy lạnh'. Đại bản to bằng năm ngón tay, dày nửa tấc. Từng nhát từng nhát nện xuống đều làm cho cái thân tàn của Quân Thành Thu rung lên bần bật. Tựa hồ đánh muốn phun ra lục phủ ngũ tạng.


Mười trượng đầu Quân Thành Thu cực lực giữ hình tượng, cắn răng không kêu ra tiếng. Nhưng bắt đầu từ sau, hai mắt hoa lên. Cơ thể dại ra, toàn lực chú ý dồn về phía dưới. Nóng bỏng, đau rát. Muốn kêu cũng không thể kêu ra tiếng nào. Mưa xối vào vết thương, hòa cùng máu chảy xuống ướt đỏ cả sân. Quần chúng không ngại mưa, đứng xem vô cùng tập trung. Luôn miệng hô "đánh hay lắm!".


Quân Thành Thu đổ vỡ trong lòng. Nhân tình ấm lạnh vô thường, đều là con người, các người có thể có lương tâm hơn được hay không?!


Thực tình trong lúc đau đến hồn phi phách lạc. Trong đầu chỉ có tiếng 'bồm bộp' của đại bản vỗ vào mông thì Quân Thành Thu vẫn có thể hoài tượng ra một cảnh trong đầu.


Tỉ như trong đám đông kia, bất ngờ có một cô nương kiều diễm như hoa xông lên túm tay tri huyện đại nhân, khóc một màn hoa lê đái vũ vì hắn cầu tình. Hoặc giả như, đây mới là cảnh tượng chiếm cứ tâm trí Quân Thành Thu lúc này. Giả như Viêm Chung Ly, họ Viêm kia đột nhiên xuất hiện hô ngừng, sau đó bất chấp mang hắn về dưỡng thương một trận. Quân Thành Thu tuyệt đối sẽ không cự tuyệt.


Đây bất quá cũng chỉ là di dời sự chú ý, giảm đi đau đớn, tự an ủi mình mà thôi.


Mưa rơi nhòe tầm mắt. Quân Thành Thu hơi tàn mỏng manh, vô lực kêu lên vài tiếng mơ hồ. Trước mắt trắng xóa, lại ẩn hiện bóng dáng phi phàm năm nào. Bạc bào phi ngân, tóc đen như suối, phong thái tùy ý hờ hững lướt qua.


À, ra là họ Viêm cũng tới rồi.


Y đứng bên mái hiên, mưa hắt vào mặt ẩm ướt. Tri huyện đại nhân đứng bên cạnh, cùng 'Quân thượng tiên' to nhỏ trao đổi. Ánh mắt y lạnh buốt, tựa như là đã giận rồi.


Quân Thành Thu rõ ràng là người đang chịu hình lại bất giác chột dạ, cảm thấy có lỗi trong lòng.


Quân Thành Thu ngươi chột dạ cái mông! Rõ ràng sắp chết là hắn, giận cái gì chứ!


Bất quá Quân Thành Thu nào còn hơi sức mà bất bình trong lòng. Hai mắt lóe tinh quang, bùm một cái bất tỉnh.


***


Quân Thành Thu trong cơn mờ hồ cảm nhận được một luồng ngưa ngứa ram ráp. Hắn cố hết sức bình sinh chống hai mí mắt lên dò xét tình hình. Rất nhanh, cơn đau phía dưới lan lên khắp toàn thân. Đầu óc vừa thanh tỉnh lại bị cơn đau này đánh úp quằn quại. Quân Thành Thu nén đau, ngóc đầu dậy.


À, ra là chưa chết. Được đưa vào đại lao.


Y phục vốn bị máu cùng mưa làm ướt dính chặt vào hạ thân, chỉ cần hắn hơi động sẽ lập tức đau xót như sát muối vào vết thương. Quân Thành Thu buông xuôi, nằm bẹp một chỗ, ngón tay cũng không động. Qua một hồi bên ngoài truyền đến một phần âm thanh rì rầm. Quân Thành Thu theo thói quen lập tức dựng thẳng lỗ tai.


"Là yêu quái chẳng phải là chuyện lớn rồi sao? Thật sự là nó?"


"Thật tình, ngươi có nghe không vậy. Yêu quái giết cả nhà họ Nghiêm, thảm sát như vậy ngươi còn không biết sao?"


"Không nghe! Ta mới được điều tới đây hôm qua."


"Chẳng trách. Nghe nói con yêu quái đó giả dạng làm khách khanh trú nhờ Viêm gia. Sau đó thừa cơ, lợi dụng giao tình hai nhà Viêm Nghiêm, tiếp cận Nghiêm công tử. Một lần giết hai mạng, đều hút sạch dương khí. Lúc trước vẫn do Viêm gia giam giữ nó, bất quá nghe nói hôm nay tới kiểm tra nó đã trốn mất rồi. Khắp nơi đều náo loạn lùng bắt nó."


"Vậy, nói tên kia là yêu quái là ý gì?"


"Còn có ý gì?! Nó chính là yêu nghiệt mới xổng mất chứ sao!"


"Vậy.  . vậy . . nằm trong kia là yêu quái?" Một tên lắp bắp.


"Ngươi không thấy đây là đại đặc điển lao sao? Phạm nhân thông thường ai dùng tới cái thứ này chứ!"


Quân Thành Thu minh bạch. Xem ra là đã bị phát giác là yêu quái, bị giam giữ đặc biệt rồi. Hắn lại ngóc đầu lên, cẩn thận đánh giá xung quanh. Vách tường bằng đá kiên cố, không có cửa sổ. Chỉ có một song cửa sắt hướng ra ngoài. Hai bên có hai tên lính cai ngục, là hai tên vừa rồi rầm rì to nhỏ.


Quân Thành Thu tiếp tục nằm bẹp, dáng vẻ bất cần đời. Trong đầu tận lực đem Viêm Chung Ly ra chửi bới. Cốt là để quên đi cái mông đã bị đánh thành hai cái bánh bao nhân thịt vụn.


Hai tên bên ngoài không kiêng dè, oang oang nói chuyện làm Quân Thành Thu vốn đã muốn phong bế giác quan lại phải nghe không lọt chữ nào.


Tên bên trái nói: "Tên yêu quái này xử lí thế nào?" Tên bên phải trả lời: "Còn có thể thế nào, chắc chắn là bị mang ra diễu phố thị chúng. Để bách tính trăm nhà có thể phỉ nhổ tội ác của nó." Tên bên trái trầm trồ, lại hỏi: "Chỉ như vậy thôi?" Tên bên phải không kiên nhẫn trả lời: "Sao có thể! Sau đó sẽ dùng xích đồng xích lại, thiêu sống. Cốt là để hủy sạch thân xác của nó. Sau đó pháp sư sẽ cúng tế, diệt hồn phách của nó."


Quân Thành Thu nghe mà bất giác lạnh sống lưng. Mấy ngày này bị đánh tập thể, bị mang ra diễu phố đã sớm thành quen, cam chịu cho qua. Bất quá về phần thiêu sống kia.  . Con mẹ nó vô nhân đạo! Thiên kiếp, quá biến thái! Quá vô nhân đạo! Bị hành đến như vậy còn sống nổi sao?!


Tên bên phải lại nói: "Năm xưa ở đây cũng đã từng có yêu quái. Nghe truyền là một con thủy xà. Bất quá con thủy xà kia chưa bao giờ giết người, chỉ tác quái một thời gian mà khi bắt được cũng bị vây đánh một trận. Tiếc là nó trốn thoát, chưa trừ được triệt để."


Quân Thành Thu nghe đến thủy xà yêu liền cực lực chú ý. Bởi vì là thủy xà yêu, tu vi yếu kém đến độ vẫn bị phàm nhân vây đánh thì rất có thể là Phí Thanh Trì. Quân Thành Thu phỏng đoán, tiểu tử kia có lẽ bị đánh thương trọng tới không giữ nổi nhân hình, biến thành thủy xà trườn xuống nước. Qua một hồi theo dòng chảy ngầm trôi đến cái hồ lớn ở Bắc Miên.


Quân Thành Thu bắt đầu nghĩ xem có nên kể với Đông Đản hay không.


Tiểu tử kia tuy lạnh nhạt Đông Đản nhưng là người rất sảng khoái, Quân Thành Thu thích y. Vậy nên Quân Thành Thu quyết định, nên nói, để Tiểu Đản một phen mượn cớ, nối lại tình xưa!


Nằm trong đại lao, Quân Thành Thu hiếm khi có thời gian rãnh rỗi ngẫm lại chuyện cũ. Tuy rằng cái mông đau đến tê tâm liệt phế thì cũng phải cắn răng, cố gắng hưởng thụ.


Chuyện cũ cũng chẳng có gì đặc sắc, vì mấy nghìn năm qua Quân Thành Thu sống triệt để thanh tịnh. Nhớ năm ấy hay ngồi uống rượu trong Thủy Tích tạ, tự xướng mấy bài hí cổ đến hết ngày dài, khoái lạc sảng khoái vô cùng.


Thủy Tích tạ một nửa nằm trên cạn, một nửa vươn ra một cái hồ Quân Thành Thu không rõ tên. Quân Thành Thu thích cá vàng, cả cái hồ ấy đầy cá vàng. Quân Thành Thu thích hoa lê, trên bờ mấy chục cây lê vươn tán xõa xuống mái tạ. Khi ấy Quân Thành Thu vô cùng vừa lòng, có lần ở trong Thủy Tích tạ dăm bữa nửa tháng không về Bát Vân. Bất quá nơi tốt không cũng không thể ở lâu. Vì Thủy Tích tạ này nằm trên Thập Tam Vân.


Cũng may Thủy Tích tạ nằm ngoài rìa Thập Tam Vân, Quân Thành Thu len lén đi vào cũng không kinh động vị thái thần kia. Chỉ có một lần duy nhất, khi Quân Thành Thu đang len lén muốn đi vào lại phát hiện trong tạ đã có một bóng người không phải hắn.


Y một thân trung y trắng tinh, tóc không búi buông thả tùy hứng. Y nằm trên cái võng mắc gần bên phía hồ, trên mặt đậy một quyển kinh kì, cánh tay phải gối đầu, cánh tay trái buông thõng. Võng thêu bằng chỉ bạc, nhìn qua lãnh đạm y như chủ nhân nó.


Quân Thành Thu không dám kinh động, bước chân khẽ như chim sợ cành cong đến bên một gốc lê xa xa, rút cái cuốc trong tay áo ra, bổ một nhát. Quá trình hết sức nhẹ nhàng, cuốc bổ vào đất thịt mềm dẻo không gây ra tiếng.


Quân Thành Thu trơn tru đào đi một gốc lê non của Ly Quang.


Bởi vì vào đến Thập Tam Vân Quân Thành Thu không khác gì phàm nhân cho nên không mở được tay áo càn khôn, đành ôm trước ngực. Quân Thành Thu nghiêng đầu ngó ngó phía xa, Ly Quang vẫn bất động thanh sắc, có vẻ như chưa phát giác điều gì. Quân Thành Thu liền thu cuốc ôm cây, lén lút ra về. Cho dù không thể tin được thì Quân Thành Thu vẫn bình an vô sự đáp được về Bát Vân không vấp phải sự cố gì.


Còn gốc lê kia sinh trưởng độc lập, lại được Quân Thành Thu ngày ngày tưới nó bằng tiên khí của mình nên qua mấy nghìn năm cây lê ấy bây giờ đã phủ tán non nửa Quân cung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.