Bất Hủ Thần Vương

Chương 322: Miểu sát ba đại tướng, vây khốn Vân Tụ thành




Trên không Vân Tụ Thành, quả nhiên là mây đen tụ tập, khí thế áp thành. Trong lúc nhất thời, cả Vân Tụ Thành lòng người hoảng sợ, có cảm giác như tận thế đang tới.
Những năm gần đây, Vân Tụ Thành dưới sự cai trị áp bức của Ứng Vô Nhai, lòng người mặc dù có chút thay đổi, nhưng tổng thể coi như ổn định.
Nhưng mà, Nhậm Thương Khung hét lớn một tiếng, giống như một lưỡi dao sắc bén, phá tan sự ổn định giả dối này, mang tất cả âm u, dơ bẩn, xấu xa phóng xuất.
Trong lúc nhất thời, các loại cảm xúc phản đối Ứng Vô Nhai, trong lòng dân chúng ở Vân Tụ Thành, lập tức bộc phát ra.
Hưu, hưu, hưu, hưu
Bốn đạo thân ảnh, từ bốn phương hóa thành lưu quang thật dài, giống như đại địa thăng long, xông lên trời cao. Bốn đại tướng lấy thần thông diễn hóa thành rồng, hổ bay đến.
Bốn đại tướng đồng thời ra mặt, tạo thành một trận thế, phát ra tiếng rít gào kinh thiên, vang vọng ở trên không Vân Tụ Thành.
Nhậm Thương Khung biểu tình đạm mạc, nhìn bốn đại tướng này, hai mắt bỗng nhiên mở lớn, lộ ra một đạo sát khí âm trầm.
Đơn chưởng đẩy tới, một Cửu Dương Đại Thủ Ấn ầm ầm bay ra, giống như một mặt trời đỏ, từ trên đánh xuống.
Đồng dạng là Cửu Dương Đại Thủ Ấn, nhưng sau khi tiến vào Thần Thông cảnh, một chưởng đẩy đi này của Nhậm Thương Khung, năng lượng cùng uy áp ít nhất tăng lên năm ba lần.
Cửu Dương Đại Thủ Ấn giống như hỏa diễm thao thiên hừng hực thiêu đốt, trực tiếp hướng về phía Nam Ưng đi đầu tiên. Nam Ưng cũng không sợ, hét lớn một tiếng, toàn thân hóa thành khí thế của chim ưng, song chưởng vũ động, vô số lông chim hình dạng mũi tên, hình thành khí thế phô thiên địa cái, hướng Cửu Dương Đại Thủ Ấn lao đến.
Nhậm Thương Khung khóe miệng nhẹ nhàng nói:
- Muốn chết.
Nhìn cũng không nhìn bên đó, lòng bàn tay nhoáng lên một cái, lại là một Cửu Dương Đại Thủ Ấn bắn về phía tây, kim quang giống như gợn sóng tản ra, bay nhanh đến Tây Hổ.
Oanh
Cửu Dương Đại Thủ Ấn thứ nhất lấy uy thế không thể ngăn cản, trực tiếp nghiền ép vũ tiễn của Nam Ưng trở thành bụi phấn, bàn tay một trảo, trực tiếp bao trùm Nam Ưng lại.
Năm ngón tay hợp lại, chỉ nghe Nam Ưng hét thảm một tiếng. Kim quang chói mắt bắn ra, thân hình Nam Ưng bị Cửu Dương Đại Thủ Ấn siết chặt, trực tiếp bạo thể, ở trong vô tận kim quang, huyết nhục bay tứ tung, tán loạn rơi xuống đất.
Một chiêu, chỉ một chiêu, đã đem Nam Ưng nghiền nát. Hơn nữa là áp đảo nghiền ép.
Bên kia Tây Hổ đang xông tới, nguyên bản cũng muốn chống đỡ Cửu Dương Đại Thủ Ấn, nhưng nhìn thấy một màn này, hồn phi phách tán, thân thể chúi xuống, muốn tránh né một kích trí mạng này.
Nhưng mà, một khi Cửu Dương Đại Thủ Ấn đã phát động, giống như có sinh mệnh, phương hướng vừa chuyển, tốc độ không giảm lại tăng, nháy mắt đã bắt được Tây Hổ.
Ca ca ca ca
Tây Hổ toàn thân gân cốt, giống như được làm bằng gỗ mục, nhanh chóng nát bét.
Theo tiếng kêu thảm thiết của Tây Hổ, bốn đại tướng lại báo hỏng thêm một cái. Còn lại Đông Long cùng Bắc Hùng, bị cảnh tượng trước mắt này dọa cho ngây người.
Nhậm Thương Khung này, giao thủ lần trước, cũng chỉ là chuyện cách ba bốn tháng. Sao thực lực bỗng nhiên tăng vọt đến trình độ đáng sợ như thế?
- Không tốt, Bắc Hùng, lui.
Đông Long hét một tiếng, thân hình xoay chuyển, hóa thành một bạch quang, bay ngược xuống dưới. Thấy đối thủ có thực lực đáng sợ như vậy, Đông Long biết, lấy tu vi của hắn, căn bản không có tư cách đối kháng.
Bắc Hùng cũng không sợ chết, nhìn thấy đồng bạn liên tục bị giết, điên cuồng hét lên một tiếng, song chưởng rung lên, cánh tay ở ngực liên tục phát động.
Gào…ngao
Bắc Hùng điên cuồng hét lên trong tiếng, thân hình đón gió mà phình to, hình thể lập tức tăng vọt gấp mười. Cự chùy trong tay cũng đón gió tăng theo vài lần.
Rầm rầm oanh
Bắc Hùng chuyển động, sải bước xông lên, khí thế hung hãn, quát:
- Đi chết đi.
Đông Long xa xa nhìn thấy một màn này, trong lòng khẽ động, biết đây là Bắc Hùng thúc dục khí phủ cực hạn, tiến nhập trạng thái cuồng bạo, ngay tại chỗ bạo phát.
Một khi tiến vào trạng thái này, thực lực của Bắc Hùng, sẽ nháy mắt tăng lên ba lần
Kỳ thật, bốn đại tướng đều có thần thông này, nhưng mà, lúc Nam Ưng cùng Tây Hổ công kích, đều là đại ý, lấy kinh nghiệm mấy tháng trước đánh giá đối thủ, kết quả bị Nhậm Thương Khung đánh cho trở tay không kịp, ngay cả thời gian tránh né cũng không có.
- Ân?
Nhậm Thương Khung nhìn trạng thái cuồng bạo này của Bắc Hùng, trong lòng cũng bình tĩnh cực kỳ.
Bỗng nhiên thân thể khẽ động, Thái Dương Chi Dực thúc dục, cả người bay lên không. Đầy trời đều là kim sắc quang mang, Nhậm Thương Khung giống như thiên thần từ trong hải dương kim quang xuyên qua, tốc độ cực mau, đã bay đến phía trên Bắc Hùng.
Xoát
Ngũ Hành Lôi Âm Trúc Kiếm của Nhậm Thương Khung chợt lóe lên, một kiếm trí mạng vẽ lên một đường cong bắn phá trời cao, ở trong hải dương kim quang, hệt như lưu tinh xoẹt qua.
Thân thể cao lớn kia của Bắc Hùng, bỗng nhiên xuất hiện khe hở giống như mạng nhện màu vàng.
- Cái gì?
Toàn thân tê rần, Bắc Hùng ý thức được có chút không thích hợp, liền ngay lúc này, thân thể hắn giống như một ngọn tháp làm bằng cát, lập tức sụp đổ xuống.
Rầm một tiếng, thân hình Bắc Hùng toàn bộ nổ tung, hóa thành vô số mảnh nhỏ.
Miểu sát, vẫn miểu sát.
Đối mặt với Bắc Hùng đang thi triển tuyệt chiêu, kiếm quang của Nhậm Thương Khung chỉ chợt lóe lên, vậy mà miểu sát. Thực lực áp đảo, tốc độ áp đảo, trảm ba đại tướng, tốc độ cực nhanh, quả thực không để cho bọn họ có bất luận phản kháng gì.
Lần này, Đông Long bị dọa đến mất mật. Căn bản không lo lắng nữa, trực tiếp chạy thục mạng vào đà chủ phủ, không dám quay đầu lại.
Ba chiêu, giết ba đại tướng của Thiên Thương phân đà.
Thái Dương Chi Dực của Nhậm Thương Khung hơi hơi rung lên, hai chân thản nhiên bước tới, nhẹ nhàng hạ xuống trên lưng Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch rít một tiếng, khí nuốt núi sông, đắc ý phi phàm.
Tiếng kêu này, giống như sóng thần vạn trượng gào thét, hướng Vân Tụ Thành phía dưới ép xuống. Tầng tầng sóng âm, chấn đắc cả Vân Tụ Thành.
Nhậm Thương Khung cũng rất hăng hái, ba chiêu, chém giết ba cường địch, làm cho tin tưởng của hắn tăng nhiều. Thúc dục Tiểu Bạch, ở trên không Vân Tụ Thành xoay quanh.
- Ứng Vô Nhai, đại trượng phu dám làm dám chịu. Ngươi một người làm bậy, chẳng lẽ lại muốn liên lụy toàn thành hay sao? Từ hôm nay bắt đầu, cả Vân Tụ Thành, nội bất xuất, ngoại bất nhập.
Nhậm Thương Khung nghiêm nghị như thiên thần, uy phong trảm ba đại tướng, ở Vân Tụ Thành có vô số người tận mắt chứng kiến, giờ khắc này, tất cả mọi người đều biết, đây là cường giả của Thiên Các tổng bộ, tới thảo phạt Thiên Thương phân đà Đà chủ Ứng Vô Nhai.
Nói cách khác, tất cả mọi người đều vô tội, là Ứng Vô Nhai một người làm bậy, làm liên lụy cả Vân Tụ Thành chịu khổ theo.
- Tất cả mọi người trong Vân Tụ Thành nghe đây. Bản nhân đến từ Thiên Các tổng bộ, điều tra việc Ứng Vô Nhai trộm cướp rất nhiều linh dược của Thiên Các. Hiện giờ, nhân chứng vật chứng đều có, bằng chứng như núi. Ứng Vô Nhai ruồng bỏ Thiên Các, nhân thần cộng phẫn, đã không xứng là Thiên Thương phân đà Đà chủ. Nhưng đa số mọi người đều vô tội. Từ hôm nay bắt đầu, trừ dòng chính cùng tâm phúc của Ứng Vô Nhai ra, những người khác một mực không truy cứu. Người khai báo, làm chứng người, chẳng những có thể miễn hết tội, còn được thưởng xứng đáng.
Nhậm Thương Khung vừa đấm vừa xoa, cùng lúc cường ngạnh giết chết ba đại tướng, nên bắt đầu dùng chiến thuật công tâm.
Chỉ cần Vân Tụ Thành không đoàn kết, dân tâm sụp đổ, nội bộ lục đục, như vậy muốn bắt Ứng Vô Nhai, sẽ không còn là việc khó.
Nhậm Thương Khung sở dĩ không vội tiến công phủ đà chủ, một là lo lắng Thiên Thương phân đà dù sao cũng là đại phân đà, phủ đà chủ tất nhiên sẽ có nhiều cấm chế.
Thứ hai, là lo lắng một khi sát nhập, Ứng Vô Nhai sai thủ hạ quấn lấy hắn, còn bản thân hắn thì trốn mất dạng, làm cho Nhậm Thương Khung được cái này mất cái khác.
Cho nên, Nhậm Thương Khung mới áp dụng sách lược này, chỉ vây không đánh. Muốn tan rả ý chí phản kháng của Vân Tụ Thành.
Dưới sự cổ động của hắn, cho dù là phủ đà chủ hay võ giả, trừ số ít ngu trung ra, thì nội bộ vô cùng lục đục.
Dù sao, bọn họ đều là vật hi sinh, bình thường không được coi trọng, lúc này cũng không có khả năng liều mạng vì Ứng Vô Nhai
- Mọi người trong phủ đà chủ nghe đây, từ giờ khắc này, trừ Ứng Vô Nhai, Mộ Dung, Ứng Vô Ưu, Đông Long cùng với đệ tử dòng chính của Ứng Vô Nhai ra, những người khác rời khỏi phủ đà chủ, có thể miễn tội chết. Trong vòng ba ngày, không ra khỏi phủ đà chủ, coi như cùng Ứng Vô Nhai cấu kết làm loạn, mang lấy tội danh phản tặc, nhất định giết chết.
Lời này vừa nói ra, trong phủ đà chủ, lòng người hoảng sợ, bắt đầu tư biến. Mọi người đều nói, chỉ có Ứng Vô Nhai, Mộ Dung, Đông Long, Ứng Vô Ưu, còn có đệ tử dòng chính của Ứng Vô Nhai là có tội. Nói cách khác, cho dù là người hầu cận, chỉ cần đầu hàng, cũng có thể miễn chết.
Trong phủ Đà chủ, Ứng Vô Nhai ánh mắt hung tợn đảo qua toàn trường, quát:
- Làm gì đây? Các ngươi đừng quá khờ dại, đây là sách lược phân hoá của đối phương. Các ngươi nghĩ rằng, rời khỏi phủ đà chủ, thì thật sự có thể miễn chết sao?
Mộ Dung cũng là nhân vật mà Nhậm Thương Khung điểm danh, trong lòng kỳ thật rất buồn bực, hắn hiện tại rất hối hận, lúc trước không biết bị ma xui quỷ khiến thế nào, lại theo Ứng Vô Nhai làm việc này.
Chỉ là, hiện giờ đã không có đường lui, Mộ Dung cầm thương trong tay, quát:
- Chư vị, đà chủ đại nhân nuôi chúng ta nhiều năm như vậy, nuôi quân ngàn ngày, dùng trong một giờ. Hiện tại, là thời khắc chúng ta dùng sinh mệnh để báo đáp cho người.
Mộ Dung xưa nay uy tín rất cao, nhưng mà, giờ phút này hắn nói những lời này, không thể nghi ngờ là đá chìm đáy biển, không ai nghe lọt lỗ tai.
Tánh mạng quan trọng, không phải tâm phúc, ai nguyện ý liều mạng? Dù sao, tình hình Nam Ưng, Tây Hổ cùng với Bắc Hùng chết như thế nào, ai cũng nhìn thấy được.
Ngay cả ba đại tướng đều không đánh lại, bọn họ xem như cùng tiến lên, cũng không đủ cho đối phương giết.
- Đà chủ đại nhân, thê tử ta đang lúc lâm bồn, lập tức sẽ sinh, ta muốn trở về nhìn nàng một chút,....
Một gã Cửu Chuyển Kim Đan ấp úng.
Thân hình Ứng Vô Nhai nhoáng lên một cái, cầm lấy cổ người nọ, cười một tiếng:
- Còn chưa có đấu, muốn lâm trận đào thoát sao? Chết.
Cánh tay hơi dùng sức một chút, cổ người nọ xoay chuyển, trực tiếp bị quay một trăm tám mươi độ, hai mắt mở to, hiển nhiên là chết không nhắm mắt.
Ứng Vô Nhai ra tay, là muốn giết gà dọa khỉ. Một đám trong lòng run sợ, thối lui ra sau, cũng không ai dám nói đi về nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.