Bất Hủ Thần Vương

Chương 321: Quay về Vân Tụ thành, toàn thành hoảng sợ




Chỉ là, Phượng Vũ bộ lạc như thế nào cũng không thể tưởng được, người ra tay này, cũng không là thiên thần gì cả.
Này hết thảy, tự nhiên là do Nhậm Thương Khung ở sau lưng thao túng. Mà người kim quang kia, chính là Lưu Kim Khôi Lỗi. Chẳng qua lần đầu tiên sử dụng Lưu Kim Khôi Lỗi, phương diện thao túng còn có chút chưa quen tay.
Lấy thực lực Thần Thông cảnh hậu kỳ cùa Lưu Kim Khôi Lỗi, đối mặt với Tiêu Viêm chỉ là Thần Anh kỳ cường giả, vốn là tuyệt đối thoải mái, chứ đâu có phí nhiều thời gian như vậy.
Nhưng như thế, Nhậm Thương Khung cũng không uể oải.
Hắn kỳ thật chỉ muốn xem Lưu Kim Khôi Lỗi này, rốt cuộc có bao nhiêu diệu dụng. Không nghĩ tới, Lưu Kim Khôi Lỗi này quả nhiên là diệu dụng cực kỳ, cư nhiên có thể hóa thành dây thừng kim quang, trực tiếp trói chặt đối thủ. Thủ đoạn này, quả thực là nghịch thiên.
Có Lưu Kim Khôi Lỗi như vậy, khi đánh nhau, hóa thành dây thừng kim quang, trói chặt đối thủ, tuyệt đối là đại khí giết người.
Dù sao, Lưu Kim Khôi Lỗi căn bản giết không chết. Nó không có sinh mệnh, bất luận kiếm khí hay thần thông phân tách Lưu Kim Khôi Lỗi như thế nào, nó đều không sao cả.
Bởi vì, nó không tồn tại sinh mệnh.
- Lưu Kim Khôi Lỗi này, cho dù gặp được đối thủ cường đại hơn, cũng có thể cuốn lấy đến chết. Bất quá, Lưu Kim Khôi Lỗi này tiêu hao quá lớn. Trận chiến này, hao tổn gần ngàn khối linh thạch kim thuộc tính. Nếu bốn Lưu Kim Khôi Lỗi cùng nhau tác chiến, tiêu hao căn bản không chịu nổi a.
Bất quá, đối với diệu dụng của Lưu Kim Khôi Lỗi này, Nhậm Thương Khung vẫn rất vừa lòng.
Về phần tiêu hao linh thạch, Nhậm Thương Khung cũng không keo kiệt. Nếu muốn ngựa chạy mau, lại không muốn cho ăn cỏ. Loại chuyện tốt này là không có khả năng có.
Nếu không phải Lưu Kim Khôi Lỗi này tiêu hao lớn như vậy, chúng nó cũng không có diệu dụng nhiều như vậy, có công hiệu thần kỳ như vậy.
- Bất quá, Lưu Kim Khôi Lỗi này, cũng không phải là không thể phá vở. Lưu Kim Khôi Lỗi này, một khi gặp phải Đại Đạo cường giả, đối phương hoàn toàn có thể dùng đại thần thông giam cầm chúng nó, thậm chí phân giải kết cấu bên trong của chúng nó. Một khi kết cấu bên trong bị phá hư, thì không thể phục hồi như cũ. Cho nên, Lưu Kim Khôi Lỗi này, chỉ có thể kì binh chiến thắng, không thể lạm dụng. Dùng hơn, không nên để đối thủ biết nó là Khôi Lỗi.
Nhậm Thương Khung cũng biết khuyết điểm của Lưu Kim Khôi Lỗi.
Đương nhiên, những khuyết điểm này so với ưu điểm của chúng nó mà nói, cơ hồ là nhỏ đến đáng kể. Nói sau, Lưu Kim Khôi Lỗi này dùng để lăn lộn với đối thủ đồng cấp, trên cơ bản là mọi việc đều thuận lợi.
Biết được Lưu Kim Khôi Lỗi này dùng tốt như vậy, tâm tình Nhậm Thương Khung tự nhiên là khoái trá. Thúc dục Tiểu Bạch, dùng tốc độ phi hành cao nhất, một hơi bay đi mấy ngàn dặm.
Mà Tiêu Viêm, cũng buồn bực không thôi. Thẳng đến giờ phút này, hắn mới biết được mình đang nằm ở trong tay người nào, nhìn khí thế bàng bạc kia của Nhậm Thương Khung, Tiêu Viêm lần đầu tiên cảm thấy hối hận.
Bị ma xui quỷ khiến, quả nhiên là bị ma xui quỷ khiến. Lúc trước nếu không phải bị Mộ Dung kia mê hoặc, đi giết người này, thì sao lại có họa hôm nay?
Thình thịch
Thân hình của Tiêu Viêm, từ trên cao rơi xuống đất. Cú ngã này, cơ hồ làm cho Tiêu Viêm chết đi sống lại.
Tiếp theo, Tiểu Bạch thét dài một tiếng, mới hạ cánh xuống.
Nhậm Thương Khung bắt một bí quyết, kim quang kia chậm rãi biến hóa, dây thừng màu vàng từ trên người Tiêu Viêm không ngừng cởi bỏ. Chỉ là, Tiêu Viêm giờ phút này không còn một chút sức lực, ánh mắt độc ác liếc nhìn Nhậm Thương Khung một cái, giống như phải mang oán hận này đi đến thế giới bên kia.
- Tiêu Viêm, quả báo hiện tại, tới cũng rất nhanh đúng không. Ngươi ngày đó truy giết ta, có nghĩ tới kết quả hôm nay không?
Nhậm Thương Khung thản nhiên đi tới, một cước đạp trên mặt Tiêu Viêm.
Tựa như đạp lên đầu một con chó chết vậy.
Tiêu Viêm chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, mới vừa định mắng một câu, thì bị cú đạp này đè trở về, trong cổ họng phát ra tiếng ặc ặc, lại nói không ra lời.
- Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch vội vàng chạy tới, hai mắt bắn ra kim quang, hiển nhiên, nó biết Nhậm Thương Khung gọi nó đến, là muốn cho nó ăn tiệc.
- Tên này giao cho ngươi.
Nhậm Thương Khung một cước đá thân thể Tiêu Viêm bay xa, rơi xuống dưới chân Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch không chút khách khí, thiết trảo mở ra, trực tiếp đâm vào ngực Tiêu Viêm. Thiết trảo này so với bất luận lưỡi dao gì đều sắc bén hơn, phụp một cái, lục phủ ngũ tạng bắt đầu bay ra ngoài.
Miệng rộng mở ra, trực tiếp cắn nuốt lấy Khí Phủ.
Thân hình của Tiêu Viêm, dần dần khô quắt lại, giống như một quả bóng cao su bị xì. Trong chớp mắt chỉ còn một bộ xương khô.
Tiểu Bạch hai cánh rung lên, thân mình dũi ra, hô to đã ghiền. Khí Phủ của Thần Thông cảnh, có thể so với mười Kim Đan của Cửu Chuyển Kim Đan.
Ăn xong bữa tiệc lớn, cảnh giới của Tiểu Bạch lại đại thăng, lập tức phá bỏ trói buộc của Thiên Yêu, tiến vào Yêu Vương cảnh giới
- Tiêu Viêm này tuy không nên thân, nhưng chuôi đại kiếm này, còn có bí tịch Kiếm Khí Thương Viêm của hắn, đều là đồ tốt, không thể bỏ qua.
Tiêu Viêm cả đời giết người cướp của, lại không nghĩ rằng, cuối cùng cũng rơi vào kết cục như vậy.
Nhậm Thương Khung diệt Tiêu Viêm, trực tiếp lấy thủ cấp hắn xuống, dùng quần áo của hắn bó lại, hướng Vân Tụ Thành bay nhanh tới.
Giết Tiêu Viêm, chẳng qua là một nhạc đệm.
Nhậm Thương Khung tràn đầy lửa giận, mục tiêu của hắn là Thiên Thương phân đà, là Vân Tụ Thành
Ba ngày sau, Nhậm Thương Khung đã tới địa giới của Vân Tụ Thành. Từ biệt mấy tháng, Vân Tụ Thành này rõ ràng đã xảy ra rất nhiều biến hóa. Nhất là ở phương diện cảnh vệ, đề phòng sâm nghiêm hơn rất nhiều.
Không thể nghi ngờ, phương diện hiện tại của Vân Tụ Thành, cũng là trông gà hoá cuốc. Dù sao, Thiên Thương phân đà Đà chủ Ứng Vô Nhai, hiện giờ cũng biết mình gặp phải cục diện như thế nào.
Lúc trước, cấp trên nói cho hắn biết, người điều tra có thể là Nhậm Thương Khung, hắn còn không thèm để ý, cũng không có khẩn trương gì.
Nhưng không quá bao lâu, cấp trên liền phái người đến, mang đến tin tức đích xác về Nhậm Thương Khung. Chân Kiếm Đạo truyền nhân, Cung phụng tuổi trẻ nhất trong lịch sử của Bách Thảo Đường, chém giết Trảm Không Đạo truyền nhân Lệ Đạo Tông, chém giết vài tên Đà chủ ở Thiên Vi phân đà…
Một loạt chiến tích này, làm cho Ứng Vô Nhai cảm thấy áp lực vô cùng. Huống chi, người cấp trên tới còn ám chỉ hắn, Nhậm Thương Khung này, còn giết truyền nhân của Âm Dương Đạo nữa.
Âm Dương Đạo, đó là tồn tại cao nhất của Thiên Các.
Âm Dương Đạo truyền nhân bị Nhậm Thương Khung chém giết, tin tức này, làm cho Ứng Vô Nhai cảm nhận được một tia kiêng kị cùng sợ hãi.
Cũng bởi vì kiêng kị cùng sợ hãi này, mới khiến cho phương diện phòng vệ của Vân Tụ Thành, rõ ràng tăng lên vài lần.
Ngoài cửa nam của Vân Tụ Thành, bốn đại tướng tự mình tọa trấn, bày ra thiên la địa võng, chỉ chờ Nhậm Thương Khung kia vừa xuất hiện, bất chấp tất cả, giết trước nói sau.
Ngày hôm nay, Tây Hổ theo lệ đi tuần tra, một đường quát lớn:
- Một đám tinh thần hăng hái lên cho ta, cho dù là một con ruồi, cũng không cho nó bay qua, hiểu không?
Dưới tay một đám võ giả đều vâng vâng dạ dạ.
- Hắc hắc, Tây Hổ đại nhân, chúng ta bày ra thiên la địa võng bực này, tên kia cho dù có chắp cánh, cũng bay không lọt a.
- Đúng vậy, đến Thiên Thương phân đà chúng ta quấy rối, đó là tự mình tìm chết a.
Ngay lúc này, ánh mắt của một gã võ giả bỗng nhiên hoảng sợ nhìn lên bầu trời, ngơ ngác xuất thần, giống như bị dọa đến choáng váng:
- Tây......Tây Hổ đại nhân.
- Cái gì?
Tây Hổ thấy thủ hạ thất thố như vậy, trong lòng khó chịu hỏi.
Ba
Trong hư không rơi xuống một vật, lăn lốc trên mặt đất.
Là một bọc quần áo, bọc quần áo này mở ra, lập tức lộ ra một đầu người dữ tợn.
Tây Hổ xoa xoa hai mắt, tập trung nhìn vào, toàn thân nhịn không được hét lớn:
- Là hắn?
Những võ giả khác đều không biết người này, nhịn không được hỏi:
- Đại nhân, là ai vậy?
Toàn thân Tây Hổ nhịn không được run run lên, cảnh giác nhìn bốn hướng, ánh mắt đầy cảnh giác cùng hoảng sợ, quát:
- Đề phòng, mau đề phòng.
- Đại nhân, ngài làm sao vậy?
Tây Hổ lúc này cũng bất chấp thất thố, hét lớn:
- Là hắn, hắn đã đến.
- Là ai vậy?
- Toàn thể tập hợp, đề cao cảnh giác. Ta đi bẩm báo Đà chủ đại nhân.
Trong thanh âm của Tây Hổ rõ ràng run rẩy, hai chân như muốn nhũn ra, nắm đầu người nọ lên, bay nhanh hướng cửa thành xông đến.
Tây Hổ một hơi chạy vội tới phủ Đà chủ, cũng bất chấp thông báo, ở ngoài cửa la lớn:
- Đà chủ đại nhân, đại sự không ổn.
Ứng Vô Nhai trong khoảng thời gian này, có lo lắng, lại có điểm không phục. Lo lắng chính là, lần điều tra này, bởi vì Nhậm Thương Khung xuất hiện mà ảnh hưởng to lớn.
Không phục chính là, chỉ là một tiểu tử mới vừa xuất đạo, dựa vào cái gì kiêu ngạo như thế? Cho dù là Cung phụng của Bách Thảo Đường, chẳng lẽ không xem Đà chủ như hắn ra gì?
Huống chi, sau lưng hắn, còn có siêu cấp cường giả chống đỡ?
Giờ phút này, nghe Tây Hổ ở bên ngoài la to đại sự không ổn, Ứng Vô Nhai không khỏi có chút ảo não, Tây Hổ này chính là đại tướng dưới tay hắn. Xưa nay là người ổn trọng, hôm nay thất kinh như vậy, tự nhiên làm hắn khó chịu.
- Đà chủ đại nhân, vừa rồi ở cửa thành, trên trời rớt xuống một đầu người.
- Cái gì?
Ứng Vô Nhai nghe xong cũng là cả kinh:
- Đầu người của ai?
- Là...
Tây Hổ run lập cập:
- Là..... là thủ cấp của thủ tịch Chiến Thần Tiêu Viêm.
- Tiêu Viêm?
Ứng Vô Nhai đối với Tiêu Viêm không có hảo cảm gì, bất quá giờ phút này nghe được tin hắn chết, cũng chấn động toàn thân:
- Là ai làm?
- Ta.
Tây Hổ còn chưa kịp trả lời, trên không của phủ thành chủ, truyền đến một thanh âm đạm mạc, trả lời nghi vấn này của Ứng Vô Nhai.
- Người nào?
Ứng Vô Nhai lập tức nhảy dựng lên.
Ngay lúc này, trên không Vân Tụ Thành, bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét kéo dài.
- Ứng Vô Nhai, ta nói rồi, ta sẽ trở về. Ngươi ở Thiên Thương phân đà gây ra tôi ác tày trời, phản bội Thiên Các tổng bộ, hôm nay, cũng nên tính toán bồi tội đi?
Thanh âm này, đạm mạc mà lãnh khốc, lại có một khí phách thượng vị giả, so với những người hay chấp pháp của Thiên Hình Đường, còn uy nghiêm hơn vài phần.
- Là hắn?
Trong đầu Ứng Vô Nhai, hiện ra ba chữ… Nhậm Thương Khung
- Ứng Vô Nhai, ngươi ăn cây táo, rào cây sung, cấu kết Man Hoang bộ lạc, chứng cớ vô cùng xác thực, hôm nay thiên binh đã đến, mau chóng nạp đầu lên, miễn cho liên luỵ Vân Tụ Thành.
Thanh âm của Nhậm Thương Khung, giống như sấm sét, từ hư không truyền xuống, ở trên không Vân Tụ Thành, không ngừng vang lên. Thanh âm này, làm cả Vân Tụ Thành chấn động, giống như thiên địa rung chuyển. Trong lúc nhất thời, làm tất cả bách tính trong Vân Tụ Thành sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.