Bất Diệt Thánh Linh

Chương 96: Cứu trị




Yêu ma chi linh, tụ tại âm u, uống máu phệ hồn, ác niệm mà sống.
Loại sinh linh này cũng không phải yêu ma bình thường có thể sánh bằng, chính là thiên địa chí âm chí tà dơ bẩn diễn hóa mà ra, không có nằm trong ngũ hành, không nhập luân hồi, chuyên môn cướp đoạt sinh cơ vạn vật sinh linh, so sánh với tà linh chỉ có hơn chứ không kém.
Nguyên nhân chính vì như thế, yêu ma chi linh tuyệt đối là cấm kỵ tồn tại, bất kỳ người hoặc sự vật nào liên quan tới nó, chắc chắn sẽ bị dính líu.
Người trong tiên đạo cho là Vân Mục chỉ nhiễm một tia khí tức yêu ma, cho nên không có hành động quá mức kịch liệt, nếu để cho người khác biết trong cơ thể Vân Mục có một con yêu ma chi linh, sợ rằng không riêng Thánh Địa, coi như là Đại Càn Hoàng Đế cũng không thể bỏ qua cho bọn họ.
...
Nghe Thiển Y giải thích, Vân Phàm giờ mới hiểu được chuyện này nghiêm trọng cỡ nào. Hắn không thể ngờ trong cơ thể muội muội mình lại có yêu ma chi linh, mặc dù không có linh trí, nhưng điểm này bảo hắn làm sao có thể yên tâm.
Vân Phàm cố nén cảm xúc của mình, bất giác nhìn về phía Thiển Y.
Từ xưa tới nay, tu sĩ coi trọng chuyện một ngày làm thầy cả đời làm thầy, Thiển Y chính là sư tôn trên danh nghĩa của Vân Mục, nếu không được Thiển Y đồng ý, Vân Mục không thể bái hắn làm sư, nếu không chính là phản bội sư môn, vĩnh viễn gánh theo tội danh bất nghĩa.
Huống chi, Thiển Y vẫn rất chiếu cố Vân Mục, Vân Phàm phải để ý tới cảm thụ của Thiển Y , để cho Vân Mục bái người khác làm sư, Vân Phàm vô luận như thế nào đều nói không ra miệng.
"Không cần nhìn ta, chẳng lẽ ngươi có biện pháp khác ư?"
Thiển Y sắc mặt bình tĩnh nói: "Ta mặc dù là sư tôn của Mục Mục, nhưng đó chỉ là để tiện chiếu cố tới nàng. Trên thực tế, ta vẫn coi Mục Mục như muội muội của mình, nếu Mục Mục là muội muội ngươi, chuyện của nàng tự nhiên do ngươi tới quyết định."
Dừng một chút, Thiển Y chuyển sang Tà Thần nói: "Các hạ chính là tà linh vương trên tế đàn hay sao, ta đã nghe Vân Phàm nói về các hạ, không nghĩ tới ngươi còn sống, hơn nữa thành tiên linh của Vân Phàm. Lấy các hạ tình huống đến xem, hẳn không phải là tà linh bình thường sao? Cho dù là tà linh vương, cũng không thể có trí tuệ như thế, càng không thể có khả năng có truyền thừa."
"..."
Tà Thần không trả lời, khuấy động bộ lông trên người, nhìn qua có chút tức cười.
Vân Phàm thì không nghĩ quá nhiều, hắn sẽ không để ý tới thân phận cùng lai lịch của đối phương, hắn chỉ quan tâm đối phương có thể cứu trị muội muội mình hay không. Mặc dù người này thường xuyên giật giây chính mình đi làm một chút chuyện loạn thất bát tao, nhưng mỗi một lần đối diện sinh tử, đối phương cũng có thể cho mình cảm giác tin cậy. Ít nhất trước mắt tới xem, đối phương cũng không có làm gì hại tới chính mình.
Hít một hơi thật sâu, Vân Phàm trịnh trọng nói: "Tà Thần tiền bối, ta đồng ý để cho Mục Mục bái ngươi làm thầy, nhưng ngươi không thể thương tổn nàng, cũng không thể bắt buộc nàng đi làm những việc chính mình không muốn."
"Hắc hắc, đó là dĩ nhiên!"
Tà Thần thấy Vân Phàm gật đầu, bỗng nhiên hưng phấn nở nụ cười: "Bổn tôn chính là tà linh vương, cả đời chỉ thu một cái đồ nhi ngoan như vậy, dĩ nhiên sẽ vô cùng thương yêu, tiểu tử ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ làm cho nàng trở nên cường đại, sau đó đi gây tai họa... Không không không, là đi xử lý đám người xấu."
"..."
Vân Phàm cảm thấy đầu óc loạn lên, càng thêm lo lắng, người này thật có thể tin được không? Chính mình đem muội muội giao cho một người đầy bụng ý xấu, như vậy có được không?
"Tiền bối, hiện tại có thể nói sao? Làm sao cứu trị muội muội của ta?"
Nghe Vân Phàm hỏi thăm, Tà Thần không khỏi đắc ý nói: "Tiểu tử ngươi đã thành tâm thành ý hỏi bổn tôn, vậy bổn tôn liền mở lòng từ bi nói cho ngươi biết..."
"Muội muội ngươi mặc dù bị yêu ma chi linh chiếm lấy, nhưng mà yêu ma chi linh chưa mở linh trí, cho nên không cách nào cắn nuốt thần hồn của muội muội ngươi, hơn nữa, tiên linh của nàng chính là viễn cổ dị chủng, có sinh mệnh lực kỳ lạ, vừa dịp cùng yêu ma chi linh dung hợp lẫn nhau..."
Đơn giản giảng giải qua qua, Tà Thần cuối cùng tổng kết nói: "Nói cách khác, chỉ cần đem long điệp trực tiếp luyện hóa trở thành bổn mạng tiên linh, hết thảy vấn đề cũng sẽ giải quyết dễ dàng, đúng như ban đầu ngươi cùng tên tiểu ngu ngốc này quan hệ giống nhau."
"Bản mạng huyết khế?"
Vân Phàm ánh mắt sáng lên, tảng đá trong lòng cũng hơi buông xuống.
Bổn mạng huyết khế mặc dù rất nhiều hạn chế, nhưng chỗ tốt cũng không ít, ít nhất tình huống trước mắt đến xem, Vân Mục nếu như đem long điệp luyện thành bản mạng tiên linh, hẳn là phương pháp thỏa đáng nhất.
Nhớ ngày đó, Vân Phàm cùng Tiểu Ngu chính là bởi vì có quan hệ bản mạng huyết khế, ngay cả Tà Thần quái vật cũng không thể tránh được, chỉ có thể dựa vào cùng Vân Phàm tồn tại.
Nguyên nhân chủ yếu Vân Phàm sở dĩ yên tâm để Tà Thần làm sư tôn của muội muội mình, chính là bởi vì hắn có thể tùy thời tùy chỗ quan sát tình huống của Tà Thần, bảo đảm muội muội mình không bị thương tổn.
"Mặt khác còn có..."
Tà Thần cố ý kéo dài thanh âm, để cho Vân Phàm càng thêm nóng ruột.
Chỉ nghe Tà Thần không nhanh không chậm nói: "Vân Phàm tiểu tử, muội muội ngươi hiện tại còn trong hôn mê, căn bản không thể nào ký kết bản mạng huyết khế, cho nên trước tiên cần đem nàng cứu tỉnh mới được."
Vân Phàm nghe vậy cau mày: "Tiền bối có biện pháp gì?"
"Bổn tôn không có biện pháp, nhưng mà ngươi có." Tà Thần thẳng thắn nói: "Hồi Quang Tiên thuật của ngươi đã lột xác trở thành thần thông, dễ dàng áp chế yêu ma khí trong cơ thể muội muội ngươi."
"Ách!"
Vân Phàm không khỏi ngây người, nếu như không phải là Tà Thần nhắc nhở, hắn cơ hồ đều quên, Hồi Quang Tiên thuật của mình không chỉ có thể trị liệu thương thế, chữa trị thần hồn, còn có thể loại trừ ma khí.
Ban đầu ở Lạc Nhật thành, Vân Phàm chính là dựa vào Hồi Quang Tiên thuật cứu Phương Lôi bị ma khí ăn mòn.
Có Tà Thần chỉ điểm, Vân Phàm không hề do dự, một đạo Hồi Quang thần thông đánh vào trong cơ thể Vân Mục, người sau sắc mặt dần dần khôi phục hồng nhuận.
Thấy tình hình này, Vân Phàm cùng Thiển Y cuối cùng mới yên lòng.
...
————————————
Hoàng thành đông nam, đình viện thanh u.
Lúc này, Vân gia Lão tổ đang ngồi trong trúc đình, loay hoay trà cụ, hưu nhàn mà tự nhiên.
Vân Dương Trạch đứng ở bên người Lão tổ, hồi báo cặn kẽ quá trình nói chuyện với Vân Phàm.
Một hồi lâu sau, Vân gia Lão tổ nâng chung trà lên nhấp một hớp nhỏ, mới nói: "Thiếu niên kia nếu thật họ Vân, trên hồn bảo vừa khắc Vân gia vân văn ấn ký, đã nói lên thiếu niên này tất nhiên cùng Vân gia chúng ta có chút quan hệ."
Vân Dương Trạch nghi ngờ nói: "Lão tổ, ta xem thiếu niên kia đối với Vân gia chúng ta tựa hồ vô cùng lãnh đạm, nếu quả thật có quan hệ, hắn cũng nên có chút phản ứng sao? Có lẽ chúng ta nghĩ lầm rồi, dù sao Đại Càn chúng ta họ Vân cũng có không ít, hơn nữa hắn cũng nói, vân văn trên hồn bảo là một vị tiền bối dạy hắn khắc ."
Vân gia Lão tổ khoát tay áo nói: "Nếu như không phải là người của Vân gia, sao có thể tùy ý sử dụng vân văn ấn ký... những năm gần đây, Vân gia chúng ta có người đi xa không?"
Vân Dương Trạch lắc đầu nói: "Chuyện này không có, hiện tại thế cục tương đối phức tạp, có gia quy ước thúc, không có ai dám tùy ý đi ra ngoài."
"Chẳng lẽ thật là trùng hợp?"
Vân gia Lão tổ thở dài, trong chốc lát cũng nghĩ không ra ngọn ngành.
Vân Dương Trạch do dự một chút, vẫn là dò hỏi: "Lão tổ, Thánh Địa nếu hỏi, chúng ta nên công đạo như thế nào?"
"Công đạo? Phải công đạo như thế nào?"
Vân gia Lão tổ sắc mặt đạm mạc nói: "Thiếu niên kia chẳng qua có họ Vân, có phải người Vân gia chúng ta hay không, nếu như Thánh Địa hỏi, ngươi thành thật trả lời là được, về phần vân văn chuyện tình, coi như chưa từng thấy là được."
Vân Dương Trạch vẻ mặt làm khó nói: "Nhưng vân văn chính là Vân gia chúng ta độc môn ấn ký, ngoại nhân có lẽ không rõ lắm, Phong gia lại hiểu rõ ràng, đến lúc đó Phong gia có hỏi, chúng ta nên giải thích như thế nào?"
Nghe được hai chữ "Phong gia", Vân gia Lão tổ không khỏi trầm mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.