Bất Diệt Thánh Linh

Chương 97: Phong trần ngàn năm




Mười ngày sau, vạn dặm hoang mạc.
Vân Phàm mấy người đồng hành tiến về phía trước, dần dần đi tới trung tâm hoang mạc. Mà ở hoàn cảnh trong này càng thêm ác liệt, bọn họ ngược lại khó lòng đi thêm, cho dù có Tạ Lạc Nhi chỉ đường, cũng thường xuyên gặp phải nguy hiểm, thậm chí còn có một lần, gió xoáy đột nhiên ập tới, thiếu chút nữa cuốn bay Tạ Lạc Nhi cùng Tống Tiểu Phong, cũng may Vân Phàm phản ứng kịp thời, nhanh chóng kéo hai người ra khỏi hố cát.
...
"Ách? Phía trước hình như đang đánh nhau!"
Thiên Hà hô lên, mọi người lập tức chú ý tới đằng trước.
Chỉ thấy trên đồi cát xa xa, ba tên tiên đạo tu sĩ dựa lưng vào nhau mà đứng, chật vật chống đỡ dưới sự vây công của hơn chục con sa mục thú.
Tiên đạo tu sĩ có thể đi tới nơi này, không thể nghi ngờ chính là những thành phần vô cùng xuất sắc. Nhưng dù như thế, đối mặt với thế công vô cùng vô tận của sa mục thú, bọn họ quả thực thể chống đỡ nổi.
"Tần đạo hữu, Hàn đạo hữu, lần này Tôn mỗ đã làm liên lụy đến các ngươi."
"Tôn đạo hữu đừng nói vậy, người trong tiên đạo chính là muốn tranh đấu với trời, làm gì có chuyện gì an toàn tuyệt đối! Nếu như chúng ta thật sự chết ở nơi này, chứng tỏ chúng ta không có cơ duyên thôi."
"Hàn đạo hữu nói không sai, chuyện này không phải do ngươi, có trách cũng chỉ có thể trách số mệnh của chúng ta không tốt."
"Không! Nếu không do Tôn mỗ dẫn đường sai xót, làm sao có thể để hai vị vùi thân trong tuyệt cảnh!"
"Ai! Chuyện đã đến nước này, nói những chuyện đó có ích lợi gì chứ."
Trong lúc ba người nói chuyện, thế công của sa mục thú càng thêm mãnh liệt.
Tu sĩ họ Tôn tên là Tôn Nghiêm, tuổi tác đã trung niên, vóc người gầy yếu, thực lực lục tinh.
Tu sĩ họ Tôn Tần cùng tu sĩ họ Hàn tên là Tần Mông cùng Hàn Nhất Minh, nhìn qua trẻ tuổi hơn một chút. Người trước mặt mũi cương nghị, người sau bộ dáng tuấn dật, đồng dạng đều là lục tinh tiên linh sư.
Ba người bọn họ là tán tu, quen biết nhau cũng tương đối thân thiết.
Tôn Nghiêm sau khi hiểu rõ sự hung hiểm trong hoang mạc, cũng biết chính mình thế đơn lực bạc, sợ rằng khó có thể đi đến cuối cùng, cho nên tìm tới Tần Mông cùng Hàn Nhất Minh, mời bọn họ đồng hành với hắn.
Để tránh sinh ý xấu , ba người đã cùng lập thệ ước, đồng tâm hiệp lực, hợp tác lẫn nhau, mà Tôn Nghiêm thì đem một phần bản đồ mà mình vô tình lấy được chia sẻ với hai người.
Căn cứ theo bản đồ, ba người đồng hành không có nhiều trắc trở.
Chẳng qua càng đi sâu vào trong hoang mạc, nguy hiểm càng thêm dày đặc, cuối cùng xảy ra một màn như hiện tại.
Đối mặt với vài đầu sa mục thú, có lẽ ba người bọn họ còn dám liều mạng, mặc dù không đánh lại, ít nhất cũng có thể bỏ trốn. Nhưng đối mặt với hơn chục con sa mục thú, đường thoát của bọn họ hoàn toàn bị phong kín, chạy trốn đã không có đường, chỉ có thể bị động phòng ngự.
Tôn Nghiêm ba người dù sao cũng chỉ là thân thể bình thường, căn bản không thể nào chống đỡ được sự hao tổn khi chiến đấu với sa mục thú.
Chỉ là kiên trì một hồi, ba người bắt đầu xuất hiện sơ hở, hồn bảo bị sa mục thú nuốt đi, thân thể ngã lăn ra đất.
Tiên linh hao tổn, hồn bảo bị nuốt!
Nhìn từng cái miệng lớn lạnh lẽo tới gần, Tôn Nghiêm ba người đã tuyệt vọng.
Nhưng đúng lúc này, một đạo thân ảnh màu trắng xông vào giữa bầy thú, hoành hành bá đạo, vung tay đấm thẳng vào sa mục thú!
"Oành! Oành! Oành!"
"Rầm rầm rầm "
Tất cả sa mục thú bị đánh tán, tâm hạch đều bị lấy đi.
"..."
Tôn Nghiêm ba người kinh hãi vô cùng.
Sa mục thú trung giai linh thú hung tàn mà khó chịu như thế, lại bị đánh tan đơn giản như thế! ?
...
Cát bụi tản đi, một thiếu niên áo trắng chậm rãi đi tới trước mặt bọn họ.
"Tư!"
Ba đạo bạch sắc lưu quang thẩm thấu vào trong thân thể, bọn họ nhất thời cảm thấy tinh thần dâng lên, thương thế cũng đã khôi phục mấy phần.
"Tại hạ Tôn Nghiêm, đa tạ đạo hữu cứu giúp!"
"Đa tạ đạo hữu!"
"Đa tạ!"
Tôn Nghiêm ba người nhất tề hành lễ, tỏ vẻ cảm tạ.
Thiếu niên áo trắng thản nhiên nhìn ba người, sau đó yên lặng rời đi, từ đầu tới cuối cũng không mở miệng nói một lời.
Ba người hai mặt nhìn nhau, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Tiên đạo thế giới, chuyện ngươi lừa ta gạt cũng không phải ít, vì vậy quan hệ giữa tiên sĩ với nhau cũng càng đạm mạc.
Thiếu niên áo trắng không bỏ đá xuống giếng, cũng không cháy nhà hôi của, càng không hiệp ân đòi báo đáp, hoàn toàn không giống một tu sĩ "thông minh" cho lắm, bọn họ thật sự không rõ đối phương muốn làm gì.
Dĩ nhiên, bất kể thế nào, bọn họ đã được hắn cứu giúp.
"Tôn đạo hữu, hiện tại chúng ta nên đi thế nào?"
"Ách, Tôn mỗ cũng không có bản đồ phần sau, hay là chúng ta đi theo người kia."
"Như vậy không tốt đâu Tôn đạo hữu? Có thể sẽ chọc giận đối phương đó?"
"Chắc là không đâu, dù sao người này đã cứu mạng của chúng ta, nếu đối phương thật sự muốn giết chúng ta, vừa rồi đã không ra tay rồi ."
"Phải, vậy chúng ta nhanh nhanh đuổi theo!"
"Đúng, mau đi theo!"
Ba người có quyết định, lập tức đuổi theo phương hướng thiếu niên kia ly khai.
...
...
Dọc theo đường đi, Thiên Hà đám người vừa đi vừa ngừng, hành trình rất chậm chạp.
Chỉ cần là tiên đạo tu sĩ gặp phải hiểm cảnh, Vân Phàm cũng sẽ chủ động ra tay cứu giúp.
Mà phía sau Thiên Hà bọn họ, đã tụ tập đội ngũ gần trăm tiên sĩ. Cũng không quản bọn họ không biết tên và lai lịch của Vân Phàm, nhưng điểm này cũng không ảnh hưởng sự cảm kích của bọn họ đối với Vân Phàm.
Đối với cử động của Vân Phàm, ngoài Thiên Hà cùng Phương Đồng ra, những người còn lại cũng tỏ vẻ rất khó hiểu, bao gồm cả tán tu được Vân Phàm cứu.
Chỉ là, Vân Phàm chưa từng giải thích.
Giết người có lẽ sẽ cần có nhiều lý do, nhưng cứu người không cần phải suy nghĩ quá nhiều.
Nhìn thấy, có năng lực sẽ cứu, làm gì cần quá nhiều lý do chứ.
Cũng như ban đầu, Vân Phàm cứu trị những tán tu không hề có quan hệ gì với mình.
Cũng như lúc ấy, Vân Phàm đã cứu Tống Tiểu Phong cùng Tạ Lạc Nhi đang trong tuyệt vọng.
Nói gì tới thế đạo tan vỡ, nói gì tới lòng người bất cổ!
Tất cả đều chỉ vì những người trong lòng còn có thiện niệm thường thường sống sẽ khổ cực hơn thôi.
...
Lại thêm nửa tháng trôi qua, Vân Phàm đám người đã đi tới hoang mạc trung tâm.
Một tòa cung điện vùi lấp trong cát bụi, dần dần hiện ra trước mắt mọi người.
Đây là một tòa cung điện kiến trúc vô cùng khổng lồ, có thể so với một cái thành trấn nhỏ.
Thần thánh trang nghiêm, đại khí huy hoàng.
Năm tháng ở nơi đây để lại dấu vết, phảng phất văn minh, đang đợi người nào vén ra tấm màn thần bí bao phủ bên trên.
"Quả nhiên đúng thế! Thật tốt quá!"
"Ha ha, chúng ta không phía công mạo hiểm rồi, hết thảy đều không phí công rồi!"
"Cơ duyên! Đây chính là cơ duyên!"
...
Trong đám tán tu, truyền đến trận trận gào thét kích động !
Cuối cùng gần hai tháng, hành trình hơn mười vạn dặm, trải qua thiên nan vạn khó, cuối cùng đã đứng trước tòa thượng cổ di tích này, bọn họ có thể không kích động, không vui sướng được sao.
"Vân đại ca, nơi đây chẳng qua là bên ngoài địa cung, địa cung di chỉ chân chính nằm phía dưới cung điện này cơ, chúng ta tới lối vào xem một chút xem."
Tạ Lạc Nhi giới thiệu đại khái một chút, sau đó dẫn theo Vân Phàm đám người tìm được cửa vào cung điện.
Nhưng lối vào đã sớm có người tới trước, chính là tứ đại thế lực ở biên hoang tề tụ, nhìn bộ dáng có vẻ không cho phép bất luận kẻ nào nhích tới gần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.