Bất Diệt Thánh Linh

Chương 114: Tâm ma




Mỗi người đều có nhược điểm, chẳng qua trong rất nhiều thời khắc, mọi người chỉ thấy được nhược điểm của người khác mà quên mất nhược điểm của bản thân.
Cổ nhân thường nói, người hiểu mình nhất, vĩnh viễn là địch nhân của mình.
Những lời này quả thật có nhiều đạo lý, cho nên cửa thứ sáu 【 Vô Tướng Cảnh 】, khảo nghiệm chính là nhược điểm trong nội tâm người thí luyện, cũng xưng là 【 Tâm Ma 】.
Tâm ma vô hình vô tướng, có thể biến ảo vạn vật vạn linh, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
...
Vân Phàm gặp được đạo thứ nhất tâm ma, chính là một đầu cửu tinh linh thú biến ảo mà thành, nhìn qua cực kỳ hung ác tàn bạo, toàn thân tản ra khí tức nồng đậm máu tanh .
Nhưng dù sao, tâm ma chính là tâm ma, là ma chướng trong lòng diễn hóa, bản thân không có lực lượng của cửu tinh linh thú, lấy tâm tính bền bỉ của Vân Phàm, tự nhiên không cần cố kỵ.
Một quyền vung tới, cửu tinh linh thú liền bị Vân Phàm đánh bại!
Đạo tâm ma thứ hai, biến ảo trở thành tiên đạo đại năng, hư vô phiêu miểu, muốn độ hóa Vân Phàm, vẫn bị Vân Phàm dùng một quyền đánh bại!
Đạo tâm ma thứ ba, biến ảo trở thành bạo dân, muốn cùng Vân Phàm đồng quy vu tận, cuối cùng hóa thành bụi bay.
Tiếp theo, từng đạo tâm ma biến ảo, có lão nhân, có đứa trẻ, hoặc đứa bé, thậm chí là thôn dân của Thanh Mộc thôn, phụ thân, mẫu thân, muội muội, lão thôn trưởng, Thiển Y, Hồ Nhất Phi, Nhiếp Trần, lão quỷ, khổ hành quy...
Chỉ cần những người Vân Phàm quen biết, cũng không bỏ sót một ai.
Tâm ma đúng là vô khổng bất nhập, đối với nhân tính hiểu biết càng khắc sâu.
Nếu như là tu sĩ bình thường đối mặt với tình huống như thế, có lẽ sẽ bị mê hoặc, có lẽ sẽ thống khổ đau đớn, nhưng Vân Phàm không phải tu sĩ bình thường, tâm của hắn tinh khiết như trẻ sơ sinh, niệm của hắn như kim cương bất hoại, ý của hắn như mặt trời giữa ban trưa. Ngay từ thời khắc trong thánh miếu, hắn cũng đã vì mình gieo xuống tâm ma, thà rằng ở trong bóng tối cô độc trăm năm, cũng không nguyện thương tổn muội muội của mình.
Vì vậy, tâm ma trong 【 Vô Tướng Cảnh 】, Vân Phàm xem ra đều là vô căn cứ, căn bản không thể nào dao động tâm niệm của hắn.
...
Chẳng qua Vân Phàm tuyệt đối không nghĩ tới, một đạo tâm ma cuối cùng lại hóa thân thành chính mình. Chính mình này hoàn mỹ vô khuyết, vô luận là lực lượng hay là tốc độ, không chỉ thần hồn hoặc tiên thuật, thậm chí ngay cả khí chất cùng võ đạo ý chí cũng giống nhau như đúc, địa phương bất đồng duy nhất , chính là trong mắt đối phương không hề có tình cảm.
Khiêu chiến huyễn tượng của mình, cùng mình là địch!
Chỉ có chiến thắng chính mình, mới có thể khắc chế hết thảy tâm ma.
Trong phút chốc, Vân Phàm trong lòng hiểu ra.
Tướng do tâm sinh, ma do tâm chủng, hết thảy là nhân, hết thảy là quả.
Thật ra tâm ma, chính là chấp niệm của mình.
...
Đây là một trận chiến đấu cực kỳ khó khăn, cũng là một cuộc chiến đấu nhất định thất bại!
Đúng vậy, cùng tâm ma tranh đấu, Vân Phàm thua, hơn nữa thua rất thê thảm. Hắn lần đầu tiên cảm thấy tuyệt vọng nản lòng thoái chí, lần đầu tiên nhìn không thấy chút hi vọng thắng lợi. Cho dù đối mặt với cửu tinh cường giả, hắn cũng chưa từng có cảm thụ như vậy.
Tâm ma thật giống như biết trong lòng Vân Phàm đang suy nghĩ gì, vô luận Vân Phàm tiến công làm sao, tâm ma đều có thể phán đoán chính xác không có sai lầm, sau đó cường lực phản kích.
Một lần, hai lần, ba lần...
Mười lần, hai mươi lần, ba mươi lần...
Dù tâm niệm Vân Phàm bền bỉ, nhưng đả kích của lần lượt thất bại, dao động bản tâm của hắn , ảnh hưởng ý chí của hắn.
Toàn thân hắn đầy vết thương, thể lực hao hết, thủ đoạn đều sử dụng, hết lần này tới lần khác không thể làm gì đối với tâm ma, thậm chí càng ngày càng mệt mỏi.
Tâm ma không có tình cảm, cho nên không có nhược điểm, cũng sẽ không phạm sai lầm. Ý nghĩ của hắn rất đơn giản, mục đích chỉ có một, từ từ đem tâm trí của Vân Phàm cắn nuốt, đây là một loại bản năng thuần túy.
Theo chiến đấu kéo dài, hai người chênh lệch càng lúc càng lớn!
Đối mặt với địch nhân hoàn mỹ vô khuyết như vậy , Vân Phàm trong lòng cảm thấy vô lực.
...
Trên thế gian, thật có tồn tại hoàn mỹ vô khuyết hay sao?
Không! Thiên địa đều không trọn vẹn, đại đạo đều không hoàn mỹ, huống chi vạn vật sinh linh!
Tâm ma dù lợi hại, gần như hoàn mỹ, nhưng nó không phải hoàn mỹ chân chánh ... Ít nhất, nó không có tình cảm, không có có trí khôn, không có sinh mạng.
Không có tình cảm, cũng không hiểu tức giận là sao, cũng không thể nào nhận thức cảm động trong thời khắc sinh tử.
Cho nên, Vân Phàm lấy tiểu đao, đem toàn bộ lực lượng, ý chí, tín niệm, thần hồn... Hết thảy dung nhập vào trong đó. Đây là một kích cuối cùng của hắn, không sinh thì tử, không lưu lại đường lui!
Tâm ma cũng lấy tiểu đao, nó cũng đem tất cả lực lượng của chính mình dung nhập vào tiểu đao, hơn nữa lực lượng của hắn cường đại hơn Vân Phàm rất nhiều.
Nhất phương quyết tuyệt quyết đoán, nhất phương cường thế trầm trầm!
Cuối cùng, lại là tâm ma thua.
Tâm ma thua cũng không oan uổng, hắn không có khai thiên cảm ngộ, càng không có Vân Phàm quyết tuyệt tìm đường sống trong cõi chết, cho nên nó thua, tiêu tán ở trong thiên địa.
...
Lúc Vân Phàm xuất hiện trong đại điện, Thiên Hà đám người sớm đang chờ rồi, hơn nữa kinh ngạc nhìn Vân Phàm, trong mắt tràn đầy nét cổ quái.
Bọn họ ở ảo cảnh ba canh giờ, đã đến cực hạn.
Mà Vân Phàm ở ảo cảnh vượt qua một ngày, bọn họ thật sự không cách nào tưởng tượng, chấp niệm trong lòng đối phương đến tột cùng sâu đến cỡ nào.
Đối với chuyện này, Vân Phàm không giải thích quá nhiều , ngược lại hỏi tình huống của những người khác.
Cửa ải thứ sáu quả thật vô cùng khó khăn, nhưng cũng vô cùng tôi luyện.
Thông qua đủ loại tâm ma khảo nghiệm, tu vi của mấy người bọn họ tăng trưởng bất đồng. Trong đó Thiên Hà cùng Tạ Lạc Nhi đồng thời tấn thăng làm ngũ tinh tiên linh sư, Phương Đồng tu vi càng thêm vững chắc, ngay cả Thiết Đường tu vi cũng phát triển, cách bát tinh tiên linh sư chỉ một bước ngắn.
Tiếp theo, lựa chọn riêng mình phần thưởng, năm người trực tiếp rời đi.
...
————————————
Đi vào tòa cung điện thứ bảy, nơi này đã không có một bóng người.
Thấy tình hình này, Tạ Lạc Nhi có chút thất vọng, nàng tưởng rằng có thể đuổi kịp Thiên Âm lão quái, không ngờ chênh lệch ngược lại càng lúc càng lớn . Nhưng trong lòng nàng cũng hiểu được, mọi người đã rất cố gắng giúp mình rồi, chỉ là có chút chuyện không phải cố gắng là có thể làm được.
Vân Phàm đám người đi tới sâu trong đại điện, chỉ thấy phía trên tế đàn có ba pho tượng khổng lồ, làm cho người ta cảm thấy cổ xưa thê lương.
"Đây chắc là trấn điện tiên linh mà tổ tiên ghi lại, chỉ cần đánh bại một con trong đó, có thể thuận lợi thông qua cửa này. Nhưng ba tôn trấn điện tiên linh này phân ra ba cấp bậc, khiêu chiến cấp bậc càng cao, cuối cùng phần thưởng đạt được càng nhiều, hơn nữa không hạn chế lựa chọn, xuất hiện bao nhiêu có thể nhận được bao nhiêu."
Nghe Tạ Lạc Nhi giải thích, Vân Phàm đám người yên lặng gật đầu.
Cửa này nghe thì đơn giản, hơn nữa phần thưởng mê người, bọn hắn không thể dễ dàng qua cửa như vậy.
Quả nhiên, nghe Tạ Lạc Nhi nói: "Hơn nữa, trấn điện tiên linh thực lực, sẽ theo nhân số khiêu chiến mà gia tăng gấp bội."
"Ba tôn trấn điện tiên linh này, thực lực thế nào?"
Nghe Vân Phàm hỏi thăm, Tạ Lạc Nhi vẻ mặt ngưng trọng: "Có thể so với cửu tinh cường giả, thậm chí mạnh hơn!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.