Bảo Hộ Harry Potter Đồng Nhân

Chương 12: Phiên Ngoại 2 Snape






Tiểu cự quái Potter cho ta bất ngờ càng ngày càng nhiều.
Không cần nghĩ ngợi là có thể trả lời vấn đề của ta, có lẽ là bởi vì đối với một cậu bé dùng được phép biến hình cao cấp, vấn đề ta đưa ra quá đơn giản đi.
"Slytherin thêm mười điểm." Trả lời hoàn mỹ, hẳn là nên cho Slytherin thêm điểm.
Chính là tiểu cự quái trước mắt nói cái gì? Hắn cũng là một Gryffindor.
Ta có chút không vui, chưa từng có một Gryffindor dám từ ta mà lấy được dù chỉ một điểm.
Chính là cặp mắt xanh kia, tràn ngập kiên định cùng thỉnh cầu.
Ta đột nhiên nhớ tới đêm qua cặp mắt kia khóc thút thít, còn có cảm giác ấm áp trước ngực......!
Hắn thắng, ta biết, ta cự tuyệt không được thỉnh cầu của hắn.
Bất đắc dĩ mà cho Gryffindor cũng được mười điểm.
Chỉ đạo nhóm tiểu cự quái chế tác Độc Dược, quả thực so với ở bên cạnh Chúa Tể Hắc Ám làm gián điệp còn đáng sợ hơn.
Đúng vậy, sự cố xảy ra không ít, còn có lũ cự quái ngu ngốc tự cho là thông minh.
Bất quá, thủ pháp của Potter thật đúng là thuần thục.
Phép biến hình cao cấp, thủ pháp xử lý Độc Dược thuần thục.
Những bí ẩn trên người hắn càng ngày càng nhiều.
"Rầm" tiếng nổ mạnh, đánh gãy suy nghĩ của ta.

Đáng chết tiểu cự quái Longbottom làm nổ tung cả cái vạc.
Bộ dáng khóc lóc sướt mướt kia làm ta phiền lòng một trận, sau khi trừ điểm nhà Gryffindor tâm tình mới tốt hơn một ít.
Sau khi đưa Longbottom đi Bệnh Thất, mới vừa trở lại phòng học, liền thấy Malfoy cùng Weasley hai người cầm đũa phép giằng co, tiểu cự quái không đầu óc kia thế nhưng đứng che ở giữa.
Potter đáng chết, ngươi cho rằng mình là một con rồng sao, da dày đến độ có thể bỏ qua thần chú?
Đáng chết, ta đều phạt cấm túc hết tất cả!
Chuyện phạt cấm túc Potter giống như truyền tới lỗ tai Dumbledore.
Đúng vậy, ở Hogwarts, không có cái tin tức gì có thể thoát ra khỏi sự khống chế của Dumbledore.
Ở văn phòng hiệu trưởng, sau khi cự tuyệt một ly nước mật ong ngọt tới mức rụng răng, Dumbledore liền tiến vào chủ đề chính.
"Severus, tôi biết thầy phạt Harry cấm túc."
Ta không khỏi muốn trào phúng cụ, "Như thế nào, hiệu trưởng Dumbledore vĩ đại, muốn vì hắn là cậu bé cứu thế chủ mà cầu tình sao."
Dumbledore lắc lắc đầu, "Không, Severus.
Đây là quyền lợi của thầy, tôi không có quyền can thiệp." Chớp chớp mắt, "Bất quá, tôi hy vọng thầy có thể đem nội dung cấm túc của Harry đặt ở Rừng Cấm."
"Rừng Cấm? Dumbledore, đầu óc cụ hư hết rồi sao.
Rừng Cấm nguy hiểm, cụ không phải không biết!"
"A, bình tĩnh một chút, Severus." Dumbledore miệng uống nước mật ong, "Gần nhất, ở Rừng Cấm có một con bạch kỳ mã đã chết."
Ta trong lòng không khỏi hoảng hốt, "Dumbledore....!Là....!Chúa Tể Hắc Ám?"
Dumbledore gật gật đầu, "Chuyện này, yêu cầu phải chính Harry phát hiện ra."
Nhìn trong ánh mắt Dumbledore cơ trí cùng kiên định, ta bất đắc dĩ mà đáp ứng rồi.
Cụ già này, sẽ không để Potter đi chịu chết.
Sau khi đem ba tiểu cự quái đến chỗ mà bạch kỳ mã thường xuyên lui tới, ta liền làm một cái ẩn thân chú, lén lút đi theo phía sau bọn họ.
Nhìn Harry cùng Malfoy nắm tay nhau, ta liền biết rõ gia tộc Malfoy thật sự nghĩ muốn thoát khỏi khống chế của Chúa Tể Hắc Ám.
Ta tận mắt nhìn thấy Potter từng bước một đi về phía Chúa Tể Hắc Ám, tận mắt nhìn thấy Potter trúng lời nguyền tra tấn, tận mắt nhìn thấy Potter phóng ra Sectumsempra.
Thẳng đến khi Malfoy phóng ra tín hiệu, ta mới phát hiện toàn bộ sau lưng đều bị mồ hôi lạnh làm ướt.
Ta biết, ta không thể lại trốn ở đó.
Ôm Potter hướng về phía lâu đài mà chạy, đau đớn do lời nguyền tra tấn gây ra so với người khác ta càng biết rõ hơn.
Đáng chết, hắn mới mười một tuổi, làm sao có thể chịu đựng được chứ.
Sau khi đặt Potter trên giường trong Bệnh Thất, ta mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại bởi vì đột nhiên ấm áp trước ngực biến mất mà cảm thấy một trận....!mất mác?
Không, tuyệt đối không có khả năng.
Ta thử đi dò hỏi Potter chuyện về thần chú Sectumsempra, hắn nói là từ thư viện tìm được bút ký của Half-Blood Prince,
"Potter, nếu ngươi có mắt.
Ngươi liền sẽ phát hiện, bút ký của Half-Blood Prince nằm vững vàng trên kệ sách trong hầm."
Potter trên mặt xuất hiện biểu tình kinh ngạc, nhưng là không có tiếp tục giải thích cái gì, chỉ là nói, không nghĩ gạt ta.

Tình nguyện không nói, cũng không nghĩ nói dối gạt ta......!
Ta không biết nên hình dung như thế nào loại cảm giác này, giống như có chút thất vọng, lại có chút sung sướng?
—————————————————
Ngày hôm sau ra khỏi Bệnh Thất Potter nói muốn cùng ta học Bế Quan Bí Thuật.
Ta nói với hắn, nếu muốn học Bế Quan Bí Thuật, ta cần thiết phải đối với hắn mà dùng Chiết Tâm Trí Thuật, như thế sẽ nhìn đến ký ức của hắn.
Hắn lại nói, nếu là ta, hắn có thể chấp nhận?
Tín nhiệm trong đôi mắt kia, làm ta cảm thấy phá lệ mà trầm trọng, rốt cuộc là vì cái gì, một Potter sẽ đối ta sinh ra tín nhiệm như vậy.
Ta không xứng, không phải sao......!
Ta hại chết Lily......!
"Chiết Tâm Trí Thuật!"
Ký ức đáng chết này là cái gì, đây là con trai của Lily!
Là đứa trẻ mà ta dùng cả mạng sống để bảo hộ, bọn Muggle đó lại làm cái gì!
Albus Dumbledore! Ông hứa hẹn cái gì!
Ta dừng lại Chiết Tâm Trí Thuật, thông qua lò sưởi trong tường đi vào phòng hiệu trưởng của Dumbledore.
"A, con trai của ta, thầy có chuyện gì sao?"
"Đáng chết! Ta không phải con trai của ông.
Dumbledore, chuyện ông hứa hẹn với ta ông lại không làm được!"
"Severus, thầy nói là chuyện gì?" Dumbledore chớp chớp mắt.
"Đáng chết! Đáng chết! Đứa bé kia, sinh hoạt từ nhỏ đến lớn của hắn, chính là như một gia tinh! Ông chính là hứa hẹn như thế nào, hắn sẽ ở thế giới Muggle rất tốt sao?"
Dumbledore sắc mặt trầm xuống, phảng phất có chút bi thương, "Xin lỗi, Severus, đây cũng là không có cách nào.
Harry cần thiết phải ở cùng người có quan hệ huyết thống ở bên nhau, mới có thể được bảo hộ bởi pháp thuật huyết thống."
"Không có biện pháp khác sao?"
"A, nếu có vị cha đỡ đầu kia, liền không cần phải ở nơi đó."
"Không cần cùng ta nói về hắn, Dumbledore!" Hắn dám, dám cùng ta nói về tên Black kia.
"Xin lỗi, con trai."
Thời điểm khi ta trở lại hầm, Potter đã ở trên giường nhỏ ngủ rồi.
Nhìn hô hấp bình tĩnh kia, còn có khuôn mặt an tĩnh, làm ta biết, Potter cảm thấy nơi này rất an toàn.

Đáng chết, hắn như thế nào liền như vậy tín nhiệm ta.
Tín nhiệm ta cái người đã hại chết cha mẹ hắn, làm hắn phải sống như một con gia tinh.
"Thực xin lỗi."
Ta trở lại phòng ngủ, thẳng tắp mà ngồi cả đêm.
Bế Quan Bí Thuật giống như không dùng được, đầu óc phảng phất giống như hồ nhão, sự tình rối loạn lung tung đan chéo vào nhau.
Về Lily, về Potter, về Chúa Tể Hắc Ám......!
Ta không biết có thể bảo hộ hắn bao lâu, nhưng là ta biết, ta nhất định sẽ chết ở phía trước hắn.
Kỳ thật, ta là mong chờ cái chết đi.
Chờ mong giải thoát......!
Chính là ta hiện tại còn không thể được, ta muốn bảo hộ hắn, bảo hộ con của Lily.
————————————————
Chuyện ở Rừng Cấm bị truyền ra ồn ào huyên náo trong trường học.
Danh xưng cứu thế chủ của Potter xưa nay đã được nhiều người nhắc đến.
Giống như Potter được nhiều người chú ý càng ngày càng nhiều.
Đúng vậy, hắn là cứu thế chủ được nhắc đến trong lời tiên đoán.
Hắn là sống ở dưới ánh mặt trời, là hoàng kim nam hài mang đến hy vọng cho người khác......!
Mà ta, là một tên Tử Thần Thực Tử, một con dơi già dầu mỡ......



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.