Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi

Chương 92: Lôi chủ Lôi Khiêm Chi




Ôm Lam Phong trong lòng, Mộc Thương Lãng giả làm Phong Vô Uyên tiêu sái bước qua ngã tư đường tại Phong Duyên Thành, thuận tiện dạy dỗ tiểu đồ đệ.
“Lam Nhi, đừng nghiêm mặt như vậy, thân là người của ‘Tuyệt’ đôi khi sẽ giả dạng làm một người nào đó, giống như bây giờ, ngươi ngẫm lại biểu tình cũng bộ dáng của Các chủ là như thế nào đi.” Mộc Thương Lãng nhìn đứa bé mặt than, không khỏi nhíu mày.
Ai, không biết là kẻ nào, cư nhiên lại đem đứa nhỏ đáng yêu như vậy dạy thành bộ dáng hiện tại.
Lam Phong nhìn Mộc Thương Lãng, chớp mắt mấy cái, hiễn nhiên là đang nghĩ tới tình cảnh gặp mặt Đoan Mộc Ngưng khi đó.
Một lát sau, đứa bé cắn căn môi, sau đó lộ ra nụ cười óng ánh.
“Thật thông minh, bé ngoan.” Nhìn đứa bé tươi cười, Mộc Thương Lãng tán thưởng hôn nhẹ lên gương mặt nhỏ nhắn của nó, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.
Ngay lúc một lớn một nhỏ đang thấp giọng tán gẫu, cảm giác khác thường chợt thoáng qua.
Có người theo dõi.
Mộc Thương Lãng và Lam Phong là hai kẻ có năng lực không bình thường, liếc nhau một cái, Mộc Thương Lãng ôm Lam Phong rất nhanh đã lắc mình bước vào cái ngõ nhỏ.
Người đi theo phía sau nhìn thấy cũng gắt gao bám sát.
Bước vào, bọn họ liền phát hiện bóng dáng hỏa diễm đang di động rất nhanh trong ngõ nhỏ.
“Theo!”
Mấy người lập tức đuổi theo, lại hoàn toàn không phát hiện đứa bé tóc xanh nhạt mặt than từ ngõ nhỏ chậm rãi đi ra, sau đó hướng về phía khách điếm mà bước đi.
Sau khi Lam Phong trở lại khách điếm, mái tóc liền khôi phục lại màu sắc như cũ, bên trong còn có Thiên Nhai và Lan Linh.
Hai người hiển nhiên đã trốn được sự theo dõi của bọn người kia.
“Phong Nhi, Lãng đâu?” Nhìn thấy Lam Phong trở về một mình, Thiên Nhai nhíu nhíu mày.
Lúc trước không phải nói là cùng nhau trở về sao?
“Đại nhân nói trong đám người theo dõi hình như có người rất lợi hại, cho nên để ta trở về một mình trước, đợi hắn thoát sẽ quay trở lại.” Đứa nhỏ mặt than hiếm khi lộ ra biểu tình bất an.
Bởi vì nó cũng phát giác ra trong đám người theo dõi, có một người có năng lực sâu không lường được.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Lam Phong, Thiên Nhai đưa tay sờ đầu nó: “Đừng lo, Lãng của chúng ta là đệ nhất mật thám ‘Tuyệt’, nhất định an toàn trở về.”
“Ân.” Lam Phong gật gật đầu.
……
Thân ảnh đỏ như hỏa diễm của Mộc Thương Lãng rất nhanh lóe lên, mũi chân điểm vài cái vào hai bên tường ngõ, tung bay qua nóc nhà sau đó lại đáp xuống tại một cái ngõ nhỏ khác.
Cảm thấy đám người theo dõi đã bị bỏ xa, Mộc Thương Lãng gợi lên một tia cười nhạt.
Hừ, nếu để cho vài cái tên lâu la này đuổi kịp, danh hiệu đệ nhất mật thám ‘Tuyệt’ của hắn còn để làm gì nữa.
“Ha ha.”
Mộc Thương Lãng còn đang đắc ý trong lòng, một tiếng cười khẽ đột ngột truyền tới, không biết từ khi nào trong ngõ nhỏ đã xuất hiện thêm một bóng dáng thon dài.
Trong lòng cả kinh, Mộc Thương Lãng ngẩng đầu nhìn, ánh vào đôi mắt đỏ của hắn là một bóng dáng thon dài màu lam bạch.
Người nọ có mái tóc dài màu lam nhạt, một thân áo trắng như tuyết, dung mạo tuấn mỹ, khóe miệng khẽ nhếch lên cười nho nhã.
Rõ ràng đối phương nhìn qua là một công tử nho nhã quý khí hơn nữa còn vô hại, nhưng Mộc Thương Lãng lại cảm thấy trên người đối phương truyền đến một tia nguy hiểm khiến hắn kinh tâm.
Hắn không thích nam nhân này…. Nam nhân này gây cho hắn cảm giác quá mức nguy hiểm.
Bất giác, Mộc Thương Lãng lui từng bước, ai biết nam nhân đứng trước mặt cách hơn mười thước lại chợt lóe lên một cái, Mộc Thương Lãng đang lui về phía sau cư nhiên rơi vào một lồng ngực ấm áp.
Theo bản năng, Mộc Thương Lãng nháy mắt xoay người, đem lưỡi dao nhọn giấu trong tay áo ra, bổ xuống người phía sau, nháy mắt, bóng dáng phia sau Mộc Thương Lãng lui lại, dễ dàng tránh thoát.
“Ha ha, ta chưa hề nghe qua Phượng Quân Phong Vô Uyên dùng loại vũ khí như vậy.” Hai mắt mang theo tia cười khẽ nho nhã thản nhiên, nam tử dựa lưng vào tường nhìn chủy thủ dài nhọn lóe lên lục quang u ám Mộc Thương Lãng đang cầm trong tay: “Đây là chủy thủ của ngươi sao? Hình như trên lưỡi dao có độc….”
Phong Vô Uyên có một thân hỏa hệ thuật pháp không người theo kịp, đây là chuyện mỗi người trên đại lục Thiên Vực đều biết, hơn nữa hắn chưa bao giờ mang theo binh khí.
“Ngươi rối cuộc là kẻ nào?” Một tay cầm chủy thủ đề phòng, một tay Mộc Thương Lãng lấy một thanh chủy thủ khác giấu trong tay áo nắm trong tay, dủ để thấy hai chủy thủ này là một đôi.
Người này thật mạnh, thực lực của y đủ để so sánh với năng lực của ba đại tộc trưởng tại đại lục Thiên Vực.
“Ta tên là Lôi, Khiêm, Chi!” Ngón tay thon dài trắng như bạch ngọc vuốt ve đôi môi xinh đẹp, Lôi Khiêm Chi cười càng sâu thêm, nhìn chằm chằm vào Mộc Thương Lãng như báo săn mồi.
“Lôi Khiêm Chi…… Ngươi là Lôi chủ Lôi tộc.” Mộc Thương Lãng trong mắt lóe ra vẻ kinh ngạc, đề phòng càng sâu.
Lôi tộc và Hổ tộc ở phía Tây đại lục, có thể nói là hai tộc liền nhau, Lôi tộc quanh năm sấm sét thăm viếng, tiếng sấm ù ù, bởi vậy người trong tộc này mới thờ phụng Lôi thần thú, người nào biết Lôi chi linh thuật pháp sẽ được mọi người tôn kính…. Mà Lôi chủ lại là nhân tài kiệt xuất về khoản này.
Chẳng qua người này luôn ru rú ở trong nhà, rất ít người biết chuyện liên quan đến y.
Ngay cả mật thám Mộc Thương Lãng cũng chỉ điều tra được một vài chuyện tình có liên quan đến vị Lôi chủ này.
Y so với Phượng Quân Phượng tộc Phong Vô Uyên càng thần bí hơn.
“Ha ha…. Ngươi giống như là biết ta a.” Nhìn thấy Mộc Thương Lãng tỏ vẻ biết mình, Lôi Khiêm Chi hình như cảm thấy rất vui, tinh tế đánh giá Mộc Thương Lãng đang xuất toàn lực đề phòng, sau đó nhẹ nhàng nói: “Đừng khẩn trương như vậy, ta đâu có làm gì ngươi, đúng không, tộc trưởng Phượng tộc ‘Phượng Quân’.”
Lôi Khiêm Chi đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “Phượng Quân” khiến Mộc Thương Lãng nhíu mày, nắm chặt chủy thủ trong tay, ánh mắt lộ ra sát ý nồng đậm.
“Ngươi….. phải chết!” Lời nói hàn băng phun ra.
Mộc Thương Lãng nắm chủy thủ đánh về phía Lôi Khiêm Chi, ánh sáng bàng bạc lóe lên, chủy thủ thứ hai cũng xuất tiến.
Nhìn người công kích hiển lộ sát ý, bóng dáng thon dài của Lôi Khiêm Chi lập tức chớp động, tránh thoát khỏi công kích của Mộc Thương Lãng.
Bởi vì y biết chủy thủ trên tay Mộc Thương Lãng có kịch độc, nếu xui xẻo bị chém trúng một nhát, nhất định sẽ trúng độc bỏ mình.
Né trái né phải, trên tay Lôi Khiêm Chi nháy mắt phát ra điện quang màu lam, sau đó phất tay hướng về phía Mộc Thương Lãng.
Lôi chi linh thuật pháp.
Mộc Thương Lãng sửng sốt, chủy thủ đã tiến không thể thu lại, đành phải chuyển đổi đao phong công kích Lôi Khiêm Chi.
Nào biết, Lôi Khiêm Chi chẳng những là Lôi chi linh thuật sư, y còn có vũ kỹ rất cao, đao phong Mộc Thương Lãng vừa chuyển, miệng y nhếch lên, bàn tay phát điện quang màu lam cũng chuyển theo, tránh được công kích của Mộc Thương Lãng, sau đó giống như con rắn bò lên cánh tay Mộc Thương Lãng.
Loảng xoảng –
“Ngô…..” Chủy thủ rơi xuống đất, Mộc Thương Lãng liền cảm thấy choáng váng.
Lôi Khiêm Chi rõ ràng không có ý thương tổn đến hắn, chỉ sử dụng Lôi hệ thuật pháp đến mức khiến hắn choáng váng đình chỉ toàn bộ mọi động tác.
Trong lúc bị cơn choáng lộng hành, Mộc Thương Lãng đã bị thân hình thon dài kia áp lên tường.
“Ngươi….” Bị đối phương áp lên tường không thể động đậy, đối với Mộc Thương Lãng mà nói đây là một loại sỉ nhục, trợn to mắt nhìn nam nhân gần trong gang tấc: “Buông!”
“Ha ha…. Nghe đồn Phượng tộc Phượng Quân Phong Vô Uyên không cần vũ khí, tính tình lạnh lùng, Hỏa chi linh thuật pháp cao đến mức không người nào có thể với tới, hơn nữa cũng không thích thân cận với người khác.” Nhìn vẻ mặt tức giận của người trước mắt, Lôi Khiêm Chi khẽ cười: “Thực hiển nhiên, ngươi không phải là Phong Vô Uyên.”
“Ngươi muốn gì?” Không thế tránh thoát, cũng không cảm thấy sát ý trên người đối phương, Mộc Thương Lãng cũng lười giãy dụa, lưng trực tiếp dựa lên tường.
Dù sao hiện giờ cũng bị chế trụ rồi, nếu đối phương muốn mạng của hắn, hắn tránh cũng không nổi.
“Ta muốn biết ngươi là ai.” Gương mặt tuấn mỹ áp sát Mộc Thương Lãng, ngửi mùi hương thơm ngát thản nhiên trên người hắn, Lôi Khiêm Chi nói.
Buông cái tay đang chế trụ tay Mộc Thương Lãng, rõ ràng là không sợ hắn đào tẩu.
Đôi hồng màu khẽ chớp, cười khẽ mang theo mị hoặc, hiện tại Mộc Thương Lãng phong tình vạn chủng, giống như yêu tinh mị hoặc lòng người.
“Ta a……” Đôi môi xinh đẹp áp tới, dán lên môi Lôi Khiêm Chi.
Đối với sự chủ động của Mộc Thương Lãng, Lôi Khiêm Chi hoàn toàn chưa hề nghĩ tới, trong lúc tiến nhập trạng thái ngốc lăng, chiếc lưỡi mềm mại của Mộc Thương Lãng đã tiến vào khoang miệng, quanh quẩn chơi đùa cũng với lưỡi của y.
Yêu tinh.
Lôi Khiêm Chi cười khẽ, tầm mắt nóng như lửa, đưa tay túm lấy người trước mắt, giành lại thế chủ động.
Hai người càng hôn càng sâu, tiếng thở dốc cũng trở nên trầm trọng hơn, đôi mắt khẽ nhắm của Mộc Thương Lãng từ từ mở ra, ánh mắt hiện lên chút ánh sáng giảo hoạt.
“Ngươi….” Đột nhiên, Lôi Khiêm Chi đẩy mạnh hắn ra, thân mình mềm nhũn khuỵu xuống đất: “Ngươi cư nhiên giấu mê dược vào…..”
“Cái này gọi là binh bất yếm trá (Đã đánh lộn thì không có cái gọi là ăn gian – ta đây dịch nghĩa bình dân thôi nga).” Cười lạnh, Mộc Thương Lãng nắm chủy thủy trong tay: “Đi chết đi!”
“Chủ tử!!”
Giơ chủy thủ lên, lại nghe được tiếng nói truyền đến, Mộc Thương Lãng xoay mặt nhìn, liền thấy Tiểu Ẩn đang dẫn người chạy tới, thu hồi lại thế công kích, mũi chân điểm nhẹ xuống đất, nhún người đào tẩu.
Lôi Khiêm Chi nhìn bóng dáng hỏa diễm đang rời đi, đợi Tiểu Ẩn đỡ mình đứng lên.
Y nhất định phải điều tra, người này là ai!!
“Chủ tử, nên làm cái gì bây giờ?” Tiểu Ẩn nhìn Lôi Khiêm Chi không còn giữ nổi vẻ mặt tươi cười nho nhã tuấn tú.
“Trở về báo cáo Hổ vương, nói bọn người Phong Vô Uyên đã lộ diện ở Phong Duyên Thành.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.